Dân quốc kỳ nhân tiểu thuyết:
Khư Bác là một kỹ sư ô tô làm việc tại Kim Châu. Công việc chính của hắn là làm những việc trong khả năng của mình tại nhà máy sản xuất ô tô, ví như sửa chữa những máy móc trên dây chuyền. Hắn chịu trách nhiệm về chất lượng sản xuất trên dây chuyền và việc bảo trì máy móc.
Là một sinh viên đại học bình thường tốt nghiệp, nên hiện tại hắn làm việc trong xưởng chứ không phải ở văn phòng. Chỉ những ai tốt nghiệp các trường danh tiếng mới có quyền ngồi trong văn phòng, còn hắn thì không.
Hắn cũng từng ao ước thay đổi hiện trạng của mình, muốn được làm việc trong văn phòng thay vì mãi ở dây chuyền, đã cố gắng nhiều lần nhưng đều thất bại.
Những lần thất bại dạy cho hắn một bài học rằng, ngoài xuất thân thì trường học mà hắn tốt nghiệp cùng nhóm quan hệ xã hội tiềm ẩn chính là thứ quyết định địa vị tương lai từ đầu. Khi cạnh tranh vị trí văn phòng với các kỹ sư tốt nghiệp trường danh tiếng, công ty luôn tìm lý do để giữ hắn ở lại xưởng.
Ví dụ, họ nói rằng hắn rất có kinh nghiệm làm việc, biết cách xử lý các tình huống khẩn cấp và rất thân thiết với đồng nghiệp. Dây chuyền không thể thiếu hắn, nên tăng lương cho hắn hai đồng để tiếp tục công việc. Hoặc họ nói công ty muốn tạo cơ hội cho người trẻ rèn luyện, còn cơ hội của hắn thì mãi không mất, khi có vị trí phù hợp sẽ chọn hắn.
Qua nhiều lần, Khư Bác dần nhận ra bản thân tốt nghiệp trường quá tệ, không thể cạnh tranh với những “học trò đồng môn” trong văn phòng. Từ tổng giám đốc đến cấp trên trực tiếp của hắn, đa số đều xuất thân từ hai trường danh tiếng và họ là đồng môn một nhà.
Khi nhận ra thực tế, hắn chuyển hướng tập trung vào lĩnh vực khác: đầu tư.
Sống tại Kim Châu không thể không quan tâm đến những phép màu liên tục xảy ra trong con phố Detland ở Tân Kim Thị. Ai cũng hứng thú với những chuyện kỳ diệu như: người bình thường đem năm nghìn đồng vào phố Detland rồi vài ngày sau mang về cả trăm nghìn đồng!
Phép màu đó gần như diễn ra hàng ngày, tất nhiên mọi người hay vô tình bỏ qua những kẻ thua tiền, chỉ nhìn thấy người thành công.
Khư Bác cũng muốn trở thành một nhà đầu tư thành công, nhưng hắn không mù quáng. Hắn không hiểu rõ về lĩnh vực này.
Hắn mua sách để đọc nhưng càng đọc càng rối trí. Có người gọi là “tay chơi thị trường xuất sắc nhất 20 năm gần đây” viết cuốn “Đu đỉnh, xả đáy: Tôi đã kiếm một triệu như thế nào,” mô tả chi tiết quá trình từ 100 đồng thành một triệu, những thời điểm thao tác, tình huống hiểm nghèo, đều rõ ràng và trùng khớp với lịch sử biến động.
Có người khác dựng tượng “thần chứng khoán” viết “Làm sao quan sát bẫy phía sau thị trường một cách bình tĩnh” cảnh báo rằng kiêng kỵ nhất là đu đỉnh, xả đáy. Họ cung cấp nhiều ví dụ và dữ liệu lịch sử để minh chứng.
Đu đỉnh, xả đáy nhiều khi là bước đầu dẫn đến vực sâu thất bại.
Hai cuốn sách đều nằm trong danh mục bán chạy và rất được ưa chuộng, nhưng lại khiến hắn rối rắm hơn.
Một người bảo nên đu đỉnh, xả đáy vì rủi ro thấp, còn người kia lại cảnh báo tuyệt đối không làm thế vì khi thấy cổ phiếu lợi nhuận đã là tiền của người khác kiếm được rồi.
Khư Bác hoang mang, đọc càng nhiều thì thấy phần lớn sách đều mâu thuẫn nhau.
Có người bảo khối lượng giao dịch lớn là tín hiệu chốt lời, người khác lại nói là dấu hiệu tổ chức tham gia thị trường.
Hắn càng đọc càng bối rối, càng không dám đầu tư, đồng thời tỏ ra kính nể những người thành công.
Hồi trước, hắn từng tham gia một buổi hội thảo chứng khoán trong cộng đồng. Có nhóm người rất hứng thú với đầu tư cổ phiếu, thường ngồi với nhau trao đổi kinh nghiệm và thành quả.
Họ thỉnh thoảng đem đến những tư tưởng mới mẻ, có khá nhiều người kiếm được tiền nhờ vậy.
Ở cộng đồng bình thường, mọi người so bì công việc, người nào có việc tốt là trung tâm chú ý.
Nhưng trong tầng lớp trung lưu, ai cũng có việc tốt nên hòa so về lĩnh vực khác không có ý nghĩa nhiều.
Họ cạnh tranh xem ai có thu nhập ngoài công việc nhiều hơn hoặc ai trở thành đối tác trong công ty.
Trong những buổi hội thảo, hắn nghe người ta nhắc đến cổ phiếu mới gọi là “Hy vọng khoáng nghiệp” (Hope Mining).
Không ai ca ngợi nó thật sự mạnh hay hứa hẹn lợi nhuận điên cuồng, mà nói cổ phiếu rất ổn định: mỗi năm tăng vốn hóa hơn chục phần trăm, lợi suất cao hơn nhiều so với ngân hàng.
Nhiều người đã mua loại cổ phiếu này, khiến Khư Bác cũng nảy sinh chú ý.
Hắn gọi điện cho môi giới chứng khoán, giả bộ hỏi chuyện trong lúc tán gẫu để tham khảo về cổ phiếu.
Môi giới lập tức giới thiệu “Hy vọng khoáng nghiệp,” nói rất nhiều điều hắn không hiểu rõ nhưng biết rằng ai cũng khen cổ phiếu này tốt, ổn định, khả năng chống chịu rủi ro cao. Do ngành nghề chính khai thác khoáng sản, mỏ khoáng vẫn tồn tại ở đó, không dễ bị thiên tai hay sự kiện nào làm mất khoáng sản.
Vị thế quốc tế và trong nước của liên bang hiện nay giúp rất nhiều, không ai dám đụng đến tài sản liên bang.
Cổ phiếu này ổn định vô cùng.
Môi giới còn nói một số ngân hàng có ý định thâu tóm cổ phiếu này.
Khư Bác, người chưa từng đầu tư cổ phiếu bao giờ, rất quan tâm nhưng hoàn toàn mù mờ, quyết định xem đây là cổ phiếu đầu tiên đầu tư.
Hắn mua năm nghìn đồng cổ phiếu, chưa đầy một tháng đã biến thành hơn sáu nghìn đồng, khiến hắn choáng váng, rồi mua thêm nhiều hơn.
Điều hấp dẫn nhất của cổ phiếu là bạn đầu tư càng nhiều thì lợi nhuận càng nhiều, cứ thế không ngừng đặt cược hết sạch!
Dưới những tin tích cực liên tục và giá cổ phiếu lên, hắn đổ toàn bộ số tiền mình có, tổng cộng hơn một trăm nghìn đồng, gần như là toàn bộ tích lũy của gia đình.
Hắn còn để lại một, hai nghìn làm vốn lưu động trong tài khoản vì gia đình trung lưu thường có nhiều hóa đơn, cần tiền chi trả và phòng khi có việc bất ngờ xảy ra.
Cuối năm, môi giới gọi điện bảo giữ máy, có tin tốt sắp tới.
Hắn đợi chờ tò mò tin gì, đến sáng nay.
Trên đường đi làm, hắn mua tờ báo “Thao tác thủ,” trong đó nhắc đến việc “Hy vọng khoáng nghiệp” sẽ sắp công bố tình hình chia cổ tức cổ phiếu lưu thông.
Sắp có tiền chia rồi!
“Khư Bác, qua đây vài phút, có điện thoại cho ngươi,” người trẻ trong văn phòng gọi hắn.
Người này trẻ hơn hắn chục tuổi, mới tốt nghiệp đại học và vào đời chưa đến bốn năm, chẳng có kinh nghiệm quản lý hay chuyên môn sâu, vậy mà được đề bạt làm cấp trên.
Hắn ngẩn người rồi vội đáp: “Vâng,” bước đến.
Xưởng chỉ có điện thoại công cộng nhận được cuộc gọi, không thể quay số. Hắn ra ngoài văn phòng, thấy đèn báo trên điện thoại sáng, nghe máy:
“Tôi là Khư Bác.”
“Ngài Khư Bác?”
“Tôi là môi giới chứng khoán của ông, vừa có tình hình chia cổ tức cổ phiếu lưu thông của ‘Hy vọng khoáng nghiệp,’ ông sẽ nhận được khoảng ba nghìn đồng.”
“Ít vậy?” Khư Bác mặt hơi khó xử, “Tôi tưởng còn bảy nghìn, thậm chí nhiều hơn.”
Môi giới nói: “Ban đầu quả thật là thế, nhưng họ đang chuẩn bị ký hợp đồng lớn với chính quyền địa phương, nên tạm thời hạ chia cổ tức.”
“Không chỉ cổ tức cổ phiếu lưu thông mà cả cổ phiếu không lưu thông cũng giảm, họ hứa lợi nhuận năm sau sẽ tăng gấp đôi.”
“Ông biết không? Cổ phiếu của ông giờ đã lên đến 160 nghìn đồng.”
Khư Bác nghe con số ấy thở gấp, quay lại thấy cấp trên đang nhìn mình qua cửa kính văn phòng.
Mặt người trẻ lạnh tanh khiến cơn giận hận bị kìm nén trong lòng bùng phát dữ dội.
Hắn từng muốn tiến tới đánh một trận cho người trẻ ngu ngốc đó hiểu rằng hắn không được ngồi chỗ đó vì kỹ năng hay tài năng mà vì xuất thân trường danh giá và mối quan hệ hội đồng quản trị.
Hắn hít sâu một hơi, dập tắt lòng nóng giận, quay đi không nhìn người kia:
“Vậy giờ tôi nên xử lý số cổ phiếu này thế nào?”
“Xử lý?”
“Không,”
“Tôi đề nghị giữ lại. Tôi có tin nội bộ rằng sắp tới sẽ công bố một sự kiện gây sốc, có thể khiến giá cổ phiếu tăng mạnh.”
“Có thể lên 20%, thậm chí 30%, trên nền tảng hiện tại!”
Khư Bác nghe con số ấy cứ khát khao vô cùng.
Giá tăng nữa 20-30% thì sẽ là bao nhiêu tiền?
Hắn là kỹ sư đại học, toán không tệ lắm.
Chẳng mấy chốc hắn tính ra con số: 32 nghìn đến 48 nghìn, cộng thêm 3 nghìn cổ tức, tài sản sắp vượt mức 200 nghìn!
Hắn mất 20 năm cuộc đời mới tích cóp được 100 nghìn, giờ chỉ vài ba tháng đã nhân đôi thành quả!
Đây chính là sức hút của tài chính!
Cơ thể hắn hơi run lên:
“Tôi phải làm sao bây giờ?”
Môi giới không bất ngờ khi nghe giọng run run, nhiều người lúc nghe tin kiếm tiền lớn đều vậy, tất nhiên môi giới cũng phấn khởi, bởi điều đó nghĩa là tiếng tăm, khách hàng và hoa hồng giao dịch sẽ tăng theo.
“Tôi khuyên ông, nếu còn tiền thì cứ vào thị trường.”
“Tôi không nói quá, tôi đã thế chấp nhà rồi, toàn bộ tiền mua cổ phiếu này.”
“Tôi có giác quan rằng, Khư Bác à, chúng ta sẽ giàu to!”
Lời nói làm nhịp tim hắn đập nhanh hơn, đi qua đi lại vài bước:
“Anh nói đúng, chúng ta sẽ giàu to!”
Người trẻ trong văn phòng thấy nét mặt Khư Bác phấn khích liền cau mày.
Gần đây có nhiều người trong xưởng nói xấu hắn. Một số có thể chấp nhận, như nói hắn dựa mối quan hệ với cấp trên mới thắng Khư Bác, trở thành trưởng phân xưởng.
Có lời đồn khiến hắn khinh bỉ, nói rằng hắn được “bán thân” nên mới có chỗ đó mà chẳng biết gì.
Không rõ lời đồn từ đâu, ai là người khơi mào, nhưng họ cho rằng nguyên nhân do Khư Bác — kỹ sư kia.
Họ nghĩ hắn mới xứng ngồi văn phòng chứ không phải người trẻ vừa vào nghề, không có kinh nghiệm quản lý hay học thuật chuyên sâu.
Bình thường họ không nói ra, mặt không tỏ nhưng trong lòng cực kỳ ghét Khư Bác vì hắn nghi ngờ là nguyên nhân.
Họ tìm mọi cơ hội gây khó dễ, nhưng không thấy điểm yếu để moi.
Khư Bác làm việc đây hơn chục năm, quá quen với mọi thứ khiến khả năng mắc sai sót cực thấp.
Công việc hắn là sửa lỗi, không phải tạo sai lỗi.
Thấy khư Bác vui vẻ là họ khó chịu.
Sau khi hắn cúp điện thoại, người trẻ tự động bước ra cửa gọi Khư Bác vào phòng.
Khư Bác nhìn hắn hai lần rồi theo vào phòng quản lý.
Vừa vào, người này liền kéo rèm lại, đóng cửa, ngồi xuống ghế làm việc:
“Có điện thoại gia đình à?”
Khư Bác ngồi đối diện lắc đầu.
Hắn không định chia sẻ niềm vui kiếm tiền với kẻ khó ưa kia:
“Không, không phải.”
Người trẻ hơi gật đầu nhẹ:
“Anh biết không, công việc sản xuất trong phân xưởng rất nặng nề, bộ phận cũng rất quan trọng với công ty.”
“Hôm nọ tôi đi họp ở công ty lớn, họ đề cập rằng chúng ta nên tập trung hơn vào công việc, đừng để chuyện khác ảnh hưởng.”
“Tuy họ không nói rõ, tôi biết họ không hài lòng với thái độ làm việc phân tâm.”
“Lần này tôi không mắng anh, nhưng mong anh đừng mang chuyện cá nhân vào công việc.”
“Chẳng hạn như nhận điện thoại như thế này, nếu anh vì bắt máy làm ra hàng lỗi, anh chịu trách nhiệm chứ?”
Khư Bác nhìn chằm chằm, ánh mắt không mấy thiện cảm:
“Ý anh là gì?”
Người trẻ cười lắc đầu:
“Không có ý gì khác, chỉ nhắc nhẹ rằng đây là phân xưởng, nơi làm việc, không phải phòng khách nhà anh.”
“Nên khi không làm việc anh có thể đứng chỗ khác cầm điện thoại làm việc riêng.”
“Đây là lần cuối.”
“Lần sau còn tái phạm, tôi sẽ báo cáo lên trên, xử phạt anh.”
Nếu trước đây, Khư Bác sẽ chịu đựng, xin lỗi, hứa không tái phạm.
Thật ra hắn hiểu người trẻ muốn gì: hoặc buộc hắn đầu hàng, hoặc gây sự để đuổi hắn khỏi đây.
Trước đây hắn không dám liều vì không biết tương lai ra sao.
Nay đã khác.
Hắn sở hữu hơn hai trăm nghìn vốn tiền mặt và còn tăng theo biến động thị trường, tăng đến mức hắn không thể tưởng tượng.
Hắn chịu đựng bao năm dài, giờ khi có nhiều tiền, không muốn nhịn nữa.
Hắn đứng dậy, khiến người trẻ chưa kịp phản ứng, liền chỉ thẳng mũi vào mặt:
“Đừng nghĩ mày quỵ lụy mới trèo lên được đầu tao thì tao phải nể mặt mày!”
“Mày chẳng là cái gì cả, chỉ là tiểu nhân mà thôi!”
“Tiểu nhân, hiểu chưa?”
“Một người công nhân ở đây dù chỉ là thợ chân tay, cũng chính trực và trong sáng hơn mày gấp bội, nhìn thấy mày tao thấy kinh tởm!”
“Khi người ta quỵ lụy mày mày cũng thế à?”
Người trẻ bị mắng bất ngờ, đứng lên gõ bàn hét:
“Ôi dào, mày phát điên à?”
Khư Bác đã quyết không nhịn, đáp lại:
“Tao phát điên sao? Phát điên là mày đó, con đĩ mà mày nuôi từ lúc tới đây đã gây khó dễ tao, mày tưởng tao không biết mày muốn gì à?”
“Mày là rác rưởi, hiểu chưa?”
“Không ai coi trọng mày, mày thậm chí không bằng đám đĩ ngoài đường.”
“Đám đĩ đó còn nói cho mày biết giá trị của mình, còn mày chỉ biết giả vờ!”
Người trẻ tức giận phát điên chỉ tay vào cửa văn phòng hét:
“Cút ngay khỏi phòng tao, tao sẽ tố cáo chuyện mày nói và làm với tao lên công ty, giờ mày bị đình chỉ công tác!”
Khư Bác rút thẻ nhân viên, vỗ mạnh lên bàn, nhìn chăm chú người kia:
“Tao bỏ việc!”
Nói xong mở cửa bước ra, không quên quay lại giơ ngón tay giữa cho hắn ta.
Tiếng cãi vã khiến nhiều người bên ngoài nghe được, rất nhiều bạn tốt trong xưởng vội chạy đến hỏi han, có cần giúp gì không.
Khư Bác cảm động trước sự quan tâm của bạn bè, nói không cần giúp, chỉ quyết định đổi đời.
Một cuộc sống lý tưởng, tự do, nơi mọi thứ đều có thể theo ý muốn!
(Chương kết)
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Âm Phủ Thần Thám