Logo
Trang chủ
Chương 15: Thần Hỏa Đẩu Suất

Chương 15: Thần Hỏa Đẩu Suất

Đọc to

Giang Nam ngẩn ngơ, đáy đầm này tựa như một thế giới khác. Trên bức tường đá dưới thủy đàm, một viên dạ minh châu to cỡ nắm tay phát ra ánh sáng, chiếu rọi toàn bộ không gian nơi đây. Sự xa hoa, tráng lệ ấy còn hơn gấp bội lần so với phủ Tề Vương của vị cự phú nọ!

"Ai có thể tưởng tượng được trong cái đầm nước nhỏ bé này lại tồn tại một Long Cung!" Trong lòng Giang Nam không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng này. Hắn thầm nghĩ, con giao long màu xám kia rốt cuộc đã kiếm đâu ra nhiều của cải như vậy để kiến tạo nên tòa Long Cung nhỏ bé này!

"Giang Tuyết tỷ tỷ từng nói Lạc Hà sơn là vùng đất hoang cằn cỗi, không thể bồi dưỡng linh vật như giao long. Khẳng định phải có điều kỳ lạ. Chắc chắn trong tòa Long Cung này có một kỳ vật đặc biệt, cung cấp nguồn năng lượng dồi dào để giao long tu luyện!" Giang Nam tăng tốc độ, ra sức tìm kiếm bên trong Long Cung. Còn Giang Tuyết thì tìm kiếm ở miệng thủy đàm. Tòa Long Cung này tuy diện tích chỉ vỏn vẹn một mẫu nhỏ, song đã được giao long cải tạo thành một Long Sào, thậm chí còn có cả Long Tẩm.

Tuy nhiên, sau một vòng tìm kiếm, Giang Nam vẫn chẳng tìm thấy kỳ vật nào. Dạ minh châu, lưu ly ở đây dù xa hoa, tráng lệ đến mấy, cũng chỉ là vật phẩm thế tục, không hề có chút kỳ diệu nào.

"Thứ có thể khiến giao long tu luyện đến cảnh giới này thì nhất định không phải là vật tầm thường!" Giang Nam nhắm hai mắt lại, đè nén mọi tạp niệm trong lòng. Một lúc lâu sau, khi tâm tình đã bình tĩnh trở lại, hắn mới mở to mắt, bắt đầu tìm kiếm tòa Long Cung này một lần nữa. Những nơi kỳ lạ và cả những chỗ hắn đã bỏ sót trước đó, đều được hắn xem xét kỹ lưỡng.

"Ô..." Đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy. Vừa nhận ra, hắn lập tức cẩn thận cảm nhận, dòng nước bên trong Long Cung này giống như đều hội tụ về một hướng duy nhất. Mà phương hướng nước dồn về chính là nơi giao long nghỉ ngơi, chính là Long Sào!

"Những dòng nước này giống như bị thứ gì đó hấp thụ, chắc chắn có điều kỳ lạ!" Giang Nam bơi về phía trước, cảm nhận dòng chảy của nước. Sau một lúc lâu, sắc mặt hắn trở nên kỳ lạ. Trước mặt hắn là một đóa hỏa diễm hình hoa.

Ở trung tâm Long Sào, phía trước mặt hắn, lơ lửng một đóa hỏa diễm hình hoa. Nó tựa như một ngọn nến đang cháy, nhưng lại không có thân nến. Ngọn lửa vẫn cháy trong nước, tỏa ra ánh lửa lập lòe, u ám. Đóa hỏa diễm này không bị nước xung quanh dập tắt, cũng không tắt vì hết năng lượng, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

So với viên dạ minh châu kia, ánh sáng mà đóa hỏa diễm tỏa ra chẳng đáng là bao, nên lúc trước hắn mới không nhận ra sự khác biệt. Đóa hỏa diễm này có tới bảy tầng. Tầng trung tâm màu đen, các tầng còn lại bao gồm sáu màu: tím, xanh lam, trắng, hồng, hoàng (vàng kim). Cả đóa hỏa diễm trôi nổi lập lờ, mờ ảo trong làn nước. Kỳ lạ là nước ở xung quanh khi đến gần nó liền lập tức bốc hơi, ngay cả hơi nước cũng không còn lưu lại, tựa như bị thiêu đốt đến tan thành hư vô, không còn chút tro bụi nào!

"Khó trách thủy đàm này lại nhỏ bé đến vậy và chẳng bao giờ đầy ắp nước, nguyên nhân là do đóa hỏa diễm này thiêu đốt toàn bộ nước bên trong đầm." Giang Nam nội tâm chấn động. Ai cũng biết, nước bốc hơi, rồi lại ngưng tụ thành nước, tuần hoàn không ngừng, không hề biến mất. Nhưng cảnh tượng trước mắt hắn lại hoàn toàn trái ngược với những gì hắn được học. Nước ở đây bị nung nóng đến mức triệt để, biến mất hoàn toàn! Có thể thấy được, nhiệt độ ở trung tâm đóa hỏa diễm này e rằng cao đến mức khó có thể tưởng tượng!

Hắn hít vào một hơi thật sâu, đưa tay lại gần tầng ngoài cùng của ngọn lửa thì thấy tầng này nhiệt độ cũng không cao, chỉ ngang với nhiệt độ của ngọn lửa thông thường, chỉ hơi ấm một chút mà thôi.

"Kỳ lạ, rốt cuộc đây là loại hỏa diễm gì?" Giang Nam đem đóa hỏa diễm hình hoa này nắm vào lòng bàn tay. Chỉ thấy đóa hỏa diễm trong lòng bàn tay hắn nhảy nhót, chuyển động, vô cùng xinh đẹp và đầy mê hoặc. Hắn cẩn thận từng chút một nâng niu đóa hỏa diễm trong lòng bàn tay rồi hướng lên mặt nước mà bơi.

"Thần Hỏa Đâu Suất?" Nhìn thấy đóa hỏa diễm trên tay Giang Nam, Giang Tuyết không khỏi kinh hãi thất sắc, nhưng lập tức cười nói: "Khó trách tại sao nơi cằn cỗi như thế này lại có thể sinh ra loại dị thú như giao long, thì ra là vì có Thần Hỏa Đâu Suất! Con giao long xám kia nhất định là vô tình có được, được Thần Hỏa tẩm bổ mới có thể từ xà hóa thành giao! Mà con giao long kia e rằng sắp trở về rồi, chúng ta nhanh đi thôi!"

Tỷ đệ hai người lúc này rời khỏi phiến sơn cốc, vội vã rời đi, hướng về phía mặt trời.

"Tỷ tỷ, Thần Hỏa Đâu Suất rất quý hiếm sao?" Sau khi chạy xa khoảng trăm dặm, Giang Nam rốt cuộc không nhịn được hỏi.

"Có quý hay không thì phải xem người có nó là ai. Nếu như là lúc ta ở thời kỳ đỉnh phong thì loại Thần Hỏa này đối với ta chỉ là vật bình thường, chẳng đáng nhắc đến. Tuy nhiên, đối với ngươi mà nói, nó lại là một bảo vật vô cùng trân quý!" Giang Tuyết dừng bước, ánh mắt nàng chớp chớp nhìn Giang Nam, cười nói: "Đóa hỏa diễm này là Thần Hỏa, hoàn toàn có thể coi là bảo vật quý giá nhất Kiến Vũ quốc! Tử Xuyên đệ đệ, đóa Thần Hỏa này có tác dụng rất lớn đối với ngươi, có thể cải tạo căn cơ tu đạo cho ngươi! Con hôi giao kia mặc dù biết Thần Hỏa là bảo vật nhưng lại không biết phương pháp sử dụng nó, nếu chỉ dùng nó để tu luyện thì còn chưa phát huy được đến 1% khả năng thần diệu của nó."

Nghe đến đó, trái tim Giang Nam đập thình thịch. Đối với hắn mà nói, con giao long kia, vốn chỉ tồn tại trong thần thoại, truyền thuyết, vậy mà kẻ đó chỉ mới dùng đến 1% khả năng của Thần Hỏa. Nếu như mình có thể đem Thần Hỏa phát huy hoàn toàn thì chẳng phải tương lai thành tựu sẽ càng to lớn hơn rất nhiều sao?

"Bên trong Thần Hỏa Đâu Suất ẩn chứa một lượng nguyên lực khổng lồ. Nguồn nguyên lực này lại vô cùng bá đạo. Rất nhiều người biết được sự lợi hại của Thần Hỏa nhưng lại có rất ít kẻ biết được Thần Hỏa này chính là chí bảo luyện thể, vô cùng lợi hại." Giang Tuyết nhẹ nhàng nâng Thần Hỏa Đâu Suất lên, đột nhiên nàng khẽ búng tay một cái, Thần Hỏa liền "vù" một tiếng, bay thẳng về phía mi tâm Giang Nam!

Giang Nam trong lòng hoảng hốt, Thần Hỏa Đâu Suất chui vào mi tâm khiến hắn cảm giác tựa như bị thiêu đốt. Ngay cả nước cũng bị Thần Hỏa đốt cháy thành hư vô, Giang Nam không thể tưởng tượng ra được nếu chui vào trong thân thể mình, nó sẽ gây ra những thương tổn khủng khiếp đến mức nào.

"Ngươi cứ yên tâm, Thần Hỏa Đâu Suất sẽ không gây bất kỳ tổn hại nào cho thân thể ngươi. Đối với loại Thần Hỏa này, độ nóng mỗi tầng sẽ tăng dần. Tầng thứ nhất chưa thể làm ngươi bị bỏng. Thần Hỏa Đâu Suất có thể dùng để luyện thể, luyện khí, luyện thần. Con hôi giao kia không biết phân biệt bảo vật, lại đem nó đặt trong sào huyệt của mình. Phương pháp chân chính để sử dụng Thần Hỏa chính là đặt nó vào mi tâm!" Giang Tuyết cười cười nói: "Tử Xuyên, bây giờ ngươi thử dùng chân khí liên lạc với Thần Hỏa, liền có thể phát hiện hiệu quả thần kỳ của nó ngay."

Giang Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mi tâm hắn tuy hơi nóng nhưng Thần Hỏa Đâu Suất cũng không thiêu đốt toàn bộ nước trong người hắn. Nhờ vậy có thể thấy lời Giang Tuyết hoàn toàn đáng tin cậy, để nó ẩn bên trong cơ thể cũng không mấy nguy hiểm. Hắn vừa định thử dùng chân khí thúc dục Thần Hỏa Đâu Suất thì Giang Tuyết đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: "Tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để chân khí chạm vào tầng thứ hai của Thần Hỏa, nếu không, ngươi sẽ phải hứng chịu nhiệt độ cao gấp mười lần, thân thể ngươi sẽ bị đốt thành tro bụi trong chớp mắt!"

Giang Nam lại càng thêm hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn nàng: "Tỷ, ngươi còn điều gì cần nhắc nhở ta nữa không, nói hết luôn đi, kẻo khi ta chết vẫn không hiểu vì sao!"

Giang Tuyết cũng không có ý trêu chọc hắn, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Có lẽ không còn. Tử Xuyên, ngươi mau vận hành thử xem."

Giang Nam bán tín bán nghi. Hắn cẩn thận từng chút một điều khiển một luồng chân khí nhẹ nhàng tiến đến gần Thần Hỏa Đâu Suất ở mi tâm. Chân khí hắn vừa chạm vào đóa hỏa diễm, bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng "ùng đoàng" vang dội. Một luồng nhiệt cực lớn từ bên trong Thần Hỏa lập tức bùng phát, tựa như hồng thủy cuộn trào khắp thân thể, từ mi tâm xông thẳng xuống lòng bàn chân!

Giang Nam khẽ rên một tiếng. Hắn cảm thấy cơ thể mình tựa như có một lò lửa rực cháy bên trong. Hỏa diễm bừng bừng, cuồn cuộn, như muốn thiêu đốt, nung khô toàn bộ thân thể, tinh thần, da thịt, gân cốt, huyết nhục, thậm chí cả chân khí của hắn cũng muốn bị thiêu đốt khô héo. Da hắn lúc này đỏ rực như tôm nướng. Tuy nhiên, điều quỷ dị là luồng sóng nhiệt này chỉ luân chuyển bên trong cơ thể hắn, không hề có một tia nào thoát ra bên ngoài. Da hắn nhìn qua tuy đỏ rực, nhưng trên thực tế chỉ ấm hơn lúc đầu một chút mà thôi.

Thần Hỏa Đâu Suất thanh tẩy thân thể hắn một lần nữa. Cơn sóng nhiệt này sau một lúc lâu mới dần dần tiêu tán. Lúc này Giang Nam thở hổn hển, mở miệng lẩm bẩm vài câu. Hắn bỗng cảm thấy miệng khô khốc, giống như cơ thể bị mất nước trầm trọng vậy.

"Tử Xuyên, ngươi lúc này có thể dùng tầng thứ nhất của Thần Hỏa để luyện thể. Đợi cho ngươi tiến vào cảnh giới Luyện Khí, tu thành Nội Cương Cảnh mới có thể thử thúc dục tầng thứ hai của Thần Hỏa. Thần Hỏa Đâu Suất sẽ biến cơ thể ngươi thành một Thần Lô, dùng Thần Hỏa rèn luyện thân thể, phát triển cốt cách cùng tinh, khí, thần. Ngoài Thần Hỏa Đâu Suất, còn có một thứ Thần Thủy tên là Hoàng Tuyền cũng rất kỳ diệu, chứa đựng thủy nguyên lực tinh thuần nhất. Thần Hỏa có tác dụng nung khô, tinh luyện; còn Hoàng Tuyền Thần Thủy lại bao bọc, làm mát cơ thể. Hai thứ này hợp lại, âm dương giao hòa, sẽ tạo nên hiệu quả rèn luyện thân thể tốt nhất." Giang Tuyết thở dài nói: "Tuy nhiên, vùng đất khô cằn như Kiến Vũ quốc này e rằng không có được loại bảo vật như Hoàng Tuyền Thần Thủy."

Sau khi hai tỷ đệ rời đi không bao lâu, một bóng đen mơ hồ từ trên trời bay xuống. Một nam tử gầy gò xuất hiện, đứng lơ lửng bên trên thủy đàm. Thân hình hắn khẽ rung động, rồi hóa thành nguyên hình, chìm dần xuống đầm nước.

Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, bên dưới đầm nước truyền đến một tiếng nổ mạnh. Thủy đàm gần như nổ tung, nước bắn tung tóe. Một con giao long dài hơn trăm trượng bay thẳng lên trời, giận dữ gầm thét không ngừng!

"Ai! Rốt cuộc là kẻ nào đã nhân lúc ta vắng mặt mà trộm đi bảo bối của ta!" Trong núi rừng dấy lên từng trận cuồng phong gào thét. Một cột nước lớn bắn thẳng lên bầu trời hóa thành mưa tí tách rơi xuống, nhưng khi được nửa đường thì lập tức bị hỏa diễm phẫn nộ quanh thân giao long thiêu đốt bốc hơi. Toàn bộ không gian quanh đó lập tức tràn ngập hơi nước!

Con giao long này đại khai sát giới, san phẳng từng mảng cây cối trong rừng, đất đá bừa bộn khắp nơi. Sau một lúc lâu, cơn tức giận của hắn mới dần dần lắng xuống. Hắn biến trở lại thành nam tử gầy gò, vẻ mặt vô cùng âm trầm, tự nhủ: "Người bình thường căn bản không thể vào được thủy đàm của ta, càng không có cách nào có thể lấy đi bảo bối của ta. Đóa Thần Hỏa kia ngay cả ta cũng không dám chạm vào, như vậy chỉ có thể là do người đồng đạo trong giới gây nên mà thôi!"

"Biết rõ dưới thủy đàm của ta có bảo bối, chỉ có lác đác vài người: Thanh Lang Yêu Vương ở Đại Mang Sơn, Thiên Tinh Chu Vương ở Cổ Mạc cùng Cưu Yêu Vương ở Tiểu Lãng hạp cốc!" Lúc này sát cơ trong mắt hắn bắn ra bốn phía, đầu lưỡi dài hai ba xích khẽ liếm môi, lộ ra cái miệng đỏ lòm với hàm răng nhọn hoắt. Hắn nhe răng cười nói: "Trộm đi bảo bối của ta, chỉ có thể là một trong số chúng! Bất kể là ai, dám cả gan trộm đi bảo vật của ta, ta sẽ diệt sát cả gia tộc hắn!" Hô! Hắn bay vút lên trời, hóa thành một vệt xám, biến mất nơi chân trời.

Xa xa, Giang Nam chứng kiến hơi nước bốc lên ở Lạc Hà Sơn thì không khỏi rùng mình một cái. Thực lực của con giao long này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với lũ chó hoang, sói hoang hắn gặp khi chạy nạn, còn về sự hiếu chiến, thì khỏi phải bàn cãi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Âm Phủ Thần Thám
Quay lại truyện Đế Tôn
BÌNH LUẬN