Chương 2804: Tang thương (3)

Vạn Vật Đạo Tổ đã luyện Nguyên Dục Thái Cực Đồ thành tiên thiên chí bảo. Luân Hồi Đạo Tôn sở hữu một tiên thiên chí bảo do một vị tiên hiền hóa thành, có lịch sử lâu đời trong Đạo Quân Điện. Trong trận giao phong vừa rồi, cả hai suýt mất mạng dưới tay đối phương, cùng lâm vào hiểm cảnh, tâm thần chấn động. Vạn Vật Đạo Tổ và Luân Hồi Đạo Tôn tập trung hết tinh thần, cẩn thận ứng đối sát chiêu.

Nữ Sửu Đạo Tôn bị vây khốn trong đại trận, nhưng nàng là một tồn tại chỉ đứng sau Luân Hồi Đạo Tôn, có thể trường tồn qua vô số kỷ nguyên, đương nhiên không phải hạng tầm thường; nàng cũng sở hữu một tiên thiên chí bảo. Càn Khôn Lão Tổ điều khiển đại trận bao vây tiễu trừ chư vị Đạo Quân, Đạo Tôn của Vô Cực Thánh Địa, huy động vô số tiên thiên linh bảo, pháp bảo từ Đại La Thiên, tuyệt đối có thể tru sát các Đạo Quân, Đạo Tôn. Nhưng Càn Khôn Lão Tổ không thể vây khốn một tồn tại như Nữ Sửu Đạo Tôn. Nữ Sửu Đạo Tôn kiên cường chống đỡ công kích từ các tiên thiên linh bảo, pháp bảo, thế như chẻ tre thẳng tiến về phía một Đạo Quân của Đại La Thiên.

Lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một Thiên Môn vọt lên từ lòng đất, chắn ngang trước mắt Nữ Sửu Đạo Tôn.

“Môn chủ Thiên Môn, nhi tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

Nữ Sửu Đạo Tôn dừng bước, thủ sẵn tiên thiên chí bảo, cười khẩy mà rằng: “Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ là tiểu bối hậu thiên sinh ra, vậy mà lại có thể đạt đến cảnh giới này. Nhưng nhi tử của Thiên Tôn chỉ là hạng tầm thường, dù ngươi có thể tru sát Đạo Tôn, nhưng vẫn không thể địch nổi ta!”

“Không chỉ ta, còn có Vô Nhân Cấm Khu!”

Thiên Môn mở ra, Giang Tuyết Tình bước ra từ trong cánh cửa. Thiên Hi Thánh Nhân, Thanh Hư Đạo Nhân, Vân Dương Nguyên Quân cùng chư vị Đạo Tôn Thiên Môn còn sống sót đồng loạt hiện thân. Khóe mắt Nữ Sửu Đạo Tôn khẽ giật.

Giang Tuyết Tình bình tĩnh nói: “Đạo huynh chớ trách, bây giờ là cuộc tranh đấu sinh tử trong vô lượng sát kiếp cuối cùng, xin thứ lỗi cho ta không thể giao đấu công bằng với đạo huynh.”

Nữ Sửu Đạo Tôn khóe mắt giật giật, liếc nhìn đám người Thiên Hi Thánh Nhân, Thanh Hư Đạo Nhân, cười lạnh nói: “Được lắm, được lắm. Trong vô lượng sát kiếp này, giữ quy tắc với đối thủ chẳng khác nào tìm đường chết. Nhưng nếu muốn trừ bỏ lão thân, các ngươi còn cần chuẩn bị thêm vài kẻ chôn cùng!”

Thanh Hư Đạo Nhân thản nhiên nói: “Chúng ta đã chuẩn bị rồi, nguyện cùng Nữ Sửu đạo huynh đồng quy vu tận. Chư vị đạo hữu, ra tay!”

Thiên Môn chấn động, uy lực Vô Nhân Cấm Khu trấn áp vạn đạo. Các Đạo Tôn ào ạt công kích Nữ Sửu Đạo Tôn.

Giờ phút này, La Ma Cổ Thần, Đại Diễn Cổ Thần, Chung Thiên Đạo Tôn liên tục phá giải đại trận, cấp tốc tiếp cận Càn Khôn Lão Tổ. Càn Khôn Lão Tổ là bậc thầy điều khiển trận pháp. La Ma Cổ Thần là đại tông sư trận pháp mạnh nhất Cổ Thần tộc. Nếu cả hai có cùng binh lực, binh chủng, một cuộc quyết đấu công bằng sẽ là trận pháp đối chiến rực rỡ và đẹp mắt nhất trong kỷ nguyên Hoàng Tân Đạo Tôn. Nhưng bây giờ La Ma Cổ Thần không binh không tướng, chỉ có ba người. May mắn thay, La Ma Cổ Thần thấu hiểu trận pháp hơn bất cứ ai, một đường xông pha, dễ dàng phá trận, càng lúc càng tiếp cận Càn Khôn Lão Tổ.

“Đại Diễn đạo hữu, quân sư phái ta đến lấy mạng ngươi.” Đột nhiên một Đạo Tôn xuất hiện, chính là Hồng Đạo Nhân. Hồng Đạo Nhân công kích Đại Diễn Cổ Thần, nói: “Xin đạo hữu hãy lưu bước.”

Đại Diễn Cổ Thần cắn răng chống đỡ, lạnh lùng nói: “Chung Thiên, hãy bảo vệ La Ma, nhất định phải tru sát Càn Khôn!”

Chung Thiên Đạo Tôn thần sắc chấn động, vô số hỗn độn linh quang quanh thân bùng phát, hóa thành một đại chung bao bọc lấy mình và La Ma Cổ Thần, liều mạng xông tới. Lúc này, một ngón tay xuyên qua thời không, khẽ điểm lên đại chung. Nơi ngón tay chạm vào, đại chung nứt toác, vỡ tan thành từng mảnh trong tiếng “đinh” chói tai.

Chung Thiên Đạo Tôn kinh hãi, khựng người lại. Chung Thiên Đạo Tôn ngẩng đầu nhìn lên, cất tiếng hỏi: “Quân Đạo Nhân?”

Chung Thiên Đạo Tôn dù ngừng bước nhưng tay vẫn lật nhanh, một cái chuông linh quang khác bay ra bao phủ La Ma Cổ Thần để gã tiếp tục xông lên, đến gần Càn Khôn Lão Tổ. Quân Đạo Nhân đứng đằng trước, tay cầm gậy tre do Quỷ Bà Thiên biến ra, cây dù to lơ lửng trên đầu. Quân Đạo Nhân phớt lờ La Ma Cổ Thần đang chạy qua. Quân Đạo Nhân gật đầu, nói: “Chung Thiên đạo hữu có thể chứng Đạo Tôn là rất giỏi, không uổng được Đạo Không Thiên Tôn đích thân dạy dỗ. Ta lớn tuổi hơn ngươi mấy năm, vốn không nên đánh ngươi, nhưng hôm nay chỉ chia sinh tử. Đạo hữu, thứ lỗi.”

Chung Thiên Đạo Tôn cắn răng xung phong tiến lên, cười lớn bảo: “Nếu có thể chết trong tay Đạo Tổ thì Chung Thiên không tiếc nuối gì!”

La Ma Cổ Thần dốc sức phá trận xông lên, rốt cuộc Càn Khôn Lão Tổ đã gần ngay trước mắt. Chỉ cần tru sát Càn Khôn Lão Tổ, trận thế Đại La Thiên sẽ hỗn loạn, phe Vô Cực Thánh Địa sẽ kéo dài thời gian hơn, chờ phe Đế và Tôn đến cứu viện.

Trong quân trướng, Càn Khôn Lão Tổ lạnh lùng nhìn La Ma Cổ Thần đang lao nhanh tới.

“Nhi tử Vũ Uyên của ta đâu?” Càn Khôn Lão Tổ quát to: “Thê tử Bỉ Ngạn của ta đâu?”

Hoa rơi rực rỡ, Bỉ Ngạn Đạo Tổ từ từ giáng xuống. Hư không dao động, Vũ Uyên Đạo Quân xuất hiện, một trái một phải bên Càn Khôn Lão Tổ chờ La Ma Cổ Thần tới gần. Lòng La Ma Cổ Thần lạnh lẽo.

Càn Khôn Lão Tổ lắc đầu, nói: “Nếu là lúc bình thường thì ta rất muốn tranh phong chiến trường với La Ma đạo huynh, để xem tạo nghệ của ai càng cao. Nhưng bây giờ là vô lượng sát kiếp, xin thứ lỗi Càn Khôn vô lễ dùng lực lượng áp chế trí tuệ! Phu nhân, Vũ Uyên, nhanh chóng giết hắn đi. Nếu phe Đế và Tôn đến gần sẽ sinh ra nhiều biến số.”

Bỉ Ngạn Đạo Tổ và Vũ Uyên Đạo Quân lập tức lao vào La Ma Cổ Thần. Chỉ mấy chiêu, La Ma Cổ Thần đã rơi vào thế yếu, lòng lạnh lẽo.

Linh Nữ và La Hầu La Ma Tổ ngước nhìn Kế Đô Ma Tổ, cùng con rồng to lớn sau lưng gã. Đám Đạo Quân trẻ như Nguyệt Bột Nữ Quân, Định Quang, Linh Châu Tử cưỡi trên lưng con rồng to. Càn Khôn Lão Tổ điều động đại quân không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, tận dụng triệt để ưu thế sức chiến đấu để giết từng người, đánh bại tất cả.

Kế Đô Ma Tổ hành lễ: “Huynh trưởng.”

“Bây giờ là kẻ thù, không cần đa lễ.” La Hầu La Ma Tổ cười lớn bảo: “Kế Đô, hai chúng ta chỉ có đường tử chiến. Hôm nay hãy chia sinh tử đi!”

Linh Nữ cắn răng nhìn lên trời xa xôi. Giang Nam và Nguyên Mẫu Thiên Tôn ngồi xếp bằng đối diện Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, không thèm nhìn về phía nàng.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Linh Nữ bay lên hướng tới chỗ Giang Nam, tháo đóa hỗn độn hoa héo úa xuống, cao giọng quát: “Xin hãy tha cho nhi tử của t…”

“Grao!” Con rồng to rống lớn, đụng mạnh vào Linh Nữ, nàng hộc máu té xuống. Đóa hoa khô vẫn bay hướng Giang Nam. Con rồng to giơ vuốt chộp lấy đóa hoa khô, nhưng lúc này một bàn tay nhẹ nhàng nhặt đóa hoa khô lên. Giang Nam đặt hỗn độn hoa bên môi hít nhẹ, đóa hoa đã tàn héo không còn mùi hương. Linh Nữ ngước lên, đột nhiên thân hình tan vỡ, đạo quả bắt đầu tan rã, lạnh lùng nói: “Thiên Tôn, lấy mạng của ta đổi mạng nhi tử ta, xin Thiên Tôn thành toàn!”

Giang Nam gật đầu.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đạo Giới Thiên Hạ (Dịch)
Quay lại truyện Đế Tôn (Dịch)
BÌNH LUẬN