Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Ba đứa bò bằng cả tay lẫn chân, chỉ hận không mọc ra thêm hai tay hai chân nữa để chạy cho mau, nào ngờ, thằng Hùng vừa bò được vài bước thì bàn tay chụp trúng một thứ gì đó mềm mềm, nhớt nhớt, nó vốn đã sợ hãi lắm rồi, ba hồn bảy vía chỉ sợ đã thoát xác mất ba, nào còn dám dừng lại nhìn xem tay mình chụp trúng thứ gì nữa? Thằng Hùng vung tay, ném cái thứ tròn nhỏ đó qua một bên rồi vội vàng vùng người lên chạy tiếp.

Thế nhưng vừa mới định nhấc chân lên khỏi nền đất, ngay lập tức, mắt cá chân của thằng Hùng như bị cái gì đó quấn chặt lấy, dùng sức nhấc hoài mà vẫn không lên nổi xíu nào. Một ý nghĩ đáng sợ chợt dấy lên trong đầu thằng Hùng, có cho thêm mười lá gan nó cũng không dám nhìn xuống dưới, mà ới lên, gọi hai thằng kia chạy tới cứu mạng.

Thằng Hiền bò trước nó có một đoạn thôi, nên vừa nghe liền biết không xong, vội quay đầu ứng cứu, nhưng vừa quay lại nhìn, thằng Hiền không khỏi hét lên một tiếng kinh dị, lại liên tục đạp mạnh tay chân, bò lùi ra sau.

Ngay dưới chân thằng Hùng, có một cái đầu trẻ con như mọc lên từ dưới đất, há cái miệng rộng như cái bát mà cạp ngang mắt cá chân thằng Hùng, mặc kệ cho nó có giãy dụa mạnh tới đâu đi chăng nữa, cũng không tài nào nhấc chân lên được! Rợn người hơn là, có lẽ thứ mà thằng Hùng ném đi khi nãy chính là thứ mà cái đầu trẻ con màu đỏ hỏn như mới chui ra từ bụng mẹ này còn thiếu, đó chính là con mắt bên phải!

Bốp! Bốp! Bốp!

Đúng lúc này, thằng Đức không biết moi từ đâu ra một cái cây, liền dùng cây gậy to đùng đó mà nện thẳng vào cái đầu nhỏ quái dị kia, vừa quật liên tục vừa kêu lên thất thanh:

- Hùng, rút chân về nhanh đi mày!

Thằng Hùng lúc này cũng đã nhìn xuống dưới, biết được cái gì đang giữ chân nó lại rồi nên không khỏi mếu máo:

- Rút không được… Rút không được mày ơi!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ
BÌNH LUẬN