Hai đứa kia nghe vậy thì chỉ biết ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo. Chả mấy chốc đã đi hết con đường mòn, lên được tới đỉnh đồi. Càng lên cao gió càng mạnh, gió rít từng hồi qua tán lá, nhành cây, nghe xào xạc và thê lương khôn xiết. Ba đứa trẻ đứng sát vào nhau, cố căng mắt ra để nhìn cho rõ, chỉ thấy bốn phía xung quanh mịt mờ, tối đen như mực, nhìn đâu cũng chỉ thấy một mảng âm u đầy ma quái.
Cái lô cốt thời Mỹ - Ngụy ẩn khuất sau một đám cây mọc um tùm, san sát như dính vào nhau, phải đi tới hơn hai chục mét nữa thì mới thấy rõ. Vừa nhìn vào những bức tường phủ đầy rêu, khắp sân đầy cỏ dại, bất giác cả ba đứa đều cảm thấy tim đập bình bình như trống trận trong lồng ngực. Lúc này chỉ cần một đứa hô lên "Có ma!" hoặc là quay mông bỏ chạy, đảm bảo hai tên còn lại cũng sẽ đồng loạt vắt giò lên cổ mà chạy xuống đồi!
Tuy nhiên, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, thằng Đức cất giọng nói run run như sắp hụt hơi, không biết là đang cố trấn an đồng bọn hay là tự an ủi chính mình:
- Tới thôi… tụi mày, nhớ đi sát tao nha, không được bỏ chạy trước đâu đó! Yên tâm, không sao đâu, chắc chắn không có gì đâu, tao đảm bảo là trong đó không có cái gì cả… chắc chắn luôn…
Hai đứa kia đồng loạt gật đầu, tuy trong bóng tối không thấy rõ mặt, nhưng có vẻ mặt mũi đứa nào đứa nấy cũng đã tái xanh.