Logo
Trang chủ
Chương 32: Nhân sinh kém

Chương 32: Nhân sinh kém

Đọc to

Sau khi nhận tin tức, Giang Cần vươn vai một cái, chợt nhận ra bạn cùng phòng đang đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn có chút tò mò nhìn theo, kết quả thấy các nữ sinh lớp Tài Chính Tam đang mua sắm ở quầy hàng bên ngoài. Tống Tình Tình và Tưởng Điềm cũng có mặt trong số đó, cười rạng rỡ như hoa.

"Lão Giang, đừng xem, nhìn cũng không phải ngươi."

Giang Cần hoàn hồn, cảm thấy quả là cạn lời: "Lão tử chỉ tò mò các ngươi đang nhìn gì thôi!"

Chu Siêu không nhịn được huých Tào Quảng Vũ: "Đuổi theo rồi cũng có đuổi kịp đâu, ngươi để Giang Cần xem cho đã mắt không được sao?"

Tào Quảng Vũ dù không đồng ý Tống Tình Tình là số một, nhưng nửa câu đầu của Chu Siêu hắn vẫn công nhận: "Lão Giang, đổi mục tiêu đi, ta thấy Phan Tú cũng không tệ. Dù không bằng Tống Tình Tình và Tưởng Điềm, nhưng trong số các nữ sinh bình thường thì nàng vẫn coi như mỹ nữ!"

Nhậm Tự Cường nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Phan Tú không được! Ta mới thêm số QQ của nàng rồi, Lão Giang ngươi đừng có tranh với ta. Nếu là ngươi thì ta chắc chắn thất bại mất!"

Chu Siêu và Tào Quảng Vũ nghe xong, trợn tròn hai mắt ngay tức khắc: "Má ơi, tiểu tử ngươi ra tay nhanh vậy sao?!"

"Không năng nổ tán gái thì đầu óc có vấn đề!"

Giang Cần không nhịn được khạc một tiếng, vẻ mặt đầy khinh bỉ. "Lão tử nếu thật sự muốn tìm đối tượng, còn cần ba người các ngươi ngồi đây giật mình toan tính làm gì? Con mắt nào của các ngươi nhìn ra bản thân ta có ý với Tống Tình Tình?"

Đệch, diễn sâu thật sự.

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Giang Cần, Tào Quảng Vũ, Nhậm Tự Cường và Chu Siêu không hẹn mà cùng nhìn nhau.

"Lão Giang, ngươi có phải không phục không? Ngươi thì cũng khá soái đấy, nhưng đối với mỹ nữ cấp bậc như Tống Tình Tình thì không có cửa thắng lớn đâu, huống chi ngươi ngay cả kinh nghiệm yêu đương cũng không có."

"Lời này ta đồng ý, nếu ngươi không tin thì ra ngoài thử xem, chắc chắn bị từ chối đến không biết đường về."

Giang Cần lắc đầu: "Nhan sắc quá thấp, khinh bỉ."

Chu Siêu bĩu môi: "Ta tin ngươi cái quỷ!"

Giang Cần liếc hắn một cái, thầm nghĩ, tìm đâu ra một cô nương để bọn hắn thử cho tỉnh mộng đây? Khỏi cần, tránh để bọn họ nếm được mùi ngọt ngào.

Tào Quảng Vũ nhìn Giang Cần, không khỏi nhếch mép cười.

Lão Giang quả là âm thầm, rõ ràng đã nhìn chằm chằm rồi mà còn cứ nói mình không có ý gì. Chắc là muốn âm thầm theo đuổi đây mà. Nhưng theo đuổi mỹ nữ cấp bậc đó đúng là rất khó, ngay cả công tử nhà giàu như mình còn chẳng nắm chắc, Lão Giang thì càng khỏi nói.

Chẳng qua chờ Giang Cần thất bại, mình ngược lại có thể ra tay chớp nhoáng cướp lấy Tống Tình Tình.

Đến lúc đó Giang Cần khẳng định sẽ không còn ung dung tự tại như vậy nữa, nói không chừng còn có thể cam tâm tình nguyện bái phục, về sau an phận làm tiểu đệ của mình.

Tào Quảng Vũ càng nghĩ càng thấy đắc ý.

Trước đây hắn luôn cảm thấy mình ra vẻ không bằng Giang Cần, nhưng trong chuyện tình cảm thì tuyệt đối có thể rửa sạch mối nhục trước đây.

"Má ơi, mau nhìn kìa, có mỹ nữ!"

Khi mấy người đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, giọng của Chu Siêu ngay lập tức kéo bọn họ về thực tại.

Tào Quảng Vũ và Nhậm Tự Cường nhìn theo hướng ngón tay hắn, ánh mắt lập tức đứng hình.

Chỉ thấy trong lối đi giữa các bàn ăn, một thiếu nữ khoác chiếc túi da nhỏ màu xám nhạt thêu hoa lệ chi chầm chậm bước tới.

Nàng mặc một chiếc quần short jean màu xanh nước biển nhạt, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài và tinh tế, đồng thời tôn lên vòng eo thon gọn. Trên người nàng là một chiếc áo phông chữ T màu đen, tuy không bó sát nhưng vì vóc dáng quá đỗi hoàn hảo mà lại tạo nên hiệu ứng bó sát người.

Đến gần nhìn lại, có thể rõ ràng thấy đây là một mỹ nữ với khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, môi anh đào hồng nhuận, mày ngài mắt phượng động lòng người. Vành tai óng ánh như ngọc châu còn đeo đôi bông tai bạc hình cỏ bốn lá.

Chỉ một cái liếc mắt vội vàng đó thôi, cảm giác kinh diễm mà Tống Tình Tình mang lại cho bọn họ phút chốc liền biến mất không còn chút dấu vết nào.

Cái gì mà Tống Tình Tình đệ nhất, Tưởng Điềm vô song, đều trở nên nhạt nhòa, tất cả đều phai tàn.

Nhưng rất nhanh, cảm giác kinh diễm này liền chuyển thành kinh hoảng.

Bởi vì bọn họ phát hiện cô gái ấy lại thẳng tắp đi về phía bọn họ.

Trên khuôn mặt tinh xảo còn nở nụ cười yếu ớt xen lẫn chút ngượng ngùng.

Mấy kẻ giật mình này, thấy Tống Tình Tình cũng không dám ngẩng đầu nhìn, lúc này thì khỏi nói bọn họ căng thẳng đến mức nào. Mỗi người đều làm bộ nhìn sang nơi khác, rồi theo bản năng bắt đầu sửa sang lại tóc tai, chỉnh trang quần áo.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới là, cô bé này lại thật sự ngồi xuống trước mặt bọn họ, dùng tay vuốt nhẹ vài sợi tóc mai lòa xòa, sau đó nhìn về phía Giang Cần.

"Ta đến rồi đây."

Giang Cần lông mày khẽ nhướng: "Mấy tên này cuối cùng cũng có thể tỉnh ngộ rồi."

Hồng Nhan đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Có ý gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là thật vui được gặp nàng."

"Cám ơn, nhưng các ngươi là tụ tập đông người, ta đến đây có làm phiền không?"

Giang Cần lập tức lắc đầu: "Nàng cứ yên tâm ngồi xuống là được, đáng đời bọn họ bị làm phiền."

Hồng Nhan không hiểu vì sao mà khẽ bật cười, rồi nhìn về phía mặt bàn trống không: "Các ngươi còn chưa gọi thức ăn sao? Hay là để ta bao mời nhé."

"Đã gọi rồi, nhưng đầu năm học, lượng khách quá đông, bếp sau không kịp trở tay, nên món ăn sẽ lên chậm một chút. Nàng uống tạm chén trà nhé?"

"Được."

Giang Cần đưa bộ chén đĩa đã rửa sạch của mình tới, tiện tay nhấc bình nước, rót một chén trà cho Hồng Nhan.

Hồng Nhan khẽ nói lời cám ơn, lông mày mang theo ý cười, đặt chiếc túi da nhỏ của mình lên chiếc ghế bên cạnh.

Nhậm Tự Cường và Chu Siêu đều ngây người, lúc nhìn Hồng Nhan, lúc lại nhìn Giang Cần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "má ơi".

"Lão... Lão Giang, đây là người nào vậy?"

"Tân sinh cùng khóa với chúng ta, Hồng Nhan, sinh viên khoa Luật."

Giang Cần lại quay đầu nhìn về phía Hồng Nhan: "Giới thiệu với nàng một chút, ba người này là bạn cùng phòng của ta: Chu Siêu, Nhậm Tự Cường, Tào Quảng Vũ."

Nhậm Tự Cường ngơ ngác nhìn Giang Cần: "Ngươi vậy mà hẹn được cô gái xinh đẹp nhường này cùng ăn cơm sao?"

Hồng Nhan bỗng nhiên khẽ ho một tiếng: "Các ngươi hiểu lầm rồi, thật ra là ta chủ động hẹn Giang Cần."

"?"

Hồng Nhan có chút ngượng ngùng cười khẽ: "Đến cả QQ của hắn cũng là ta chủ động thêm..."

Giang Cần vội vàng xua tay: "Thật ra đều là nàng nói quá nhanh, hoàn toàn không cho ta cơ hội nói trước."

"Nhưng ta nói cũng là sự thật a."

Hồng Nhan đôi mắt khẽ chớp, nàng không nghĩ việc nữ sinh chủ động là chuyện gì mất mặt.

Trên thực tế, nàng đúng là mang theo một phần kỳ vọng không thể nói thành lời khi đến gặp Giang Cần.

Bởi vì ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng đã phát hiện mình có một phần hảo cảm và tò mò hiếm có đối với Giang Cần. Nàng luôn cảm thấy hắn vừa bất cần đời lại khó được sự chững chạc. Hắn sẽ ở trong một buổi tụ hội mà không lấn át chủ nhà, lại không làm theo lẽ thường khi thanh toán.

Nói một cách đơn giản, Hồng Nhan cảm thấy hắn có cái vẻ khoe khoang của thiếu niên, nhưng lại không có sự liều lĩnh đáng ghét, hoàn toàn không giống với những nam sinh ngây thơ ồn ào khác.

Mà lần này gặp lại, nàng phát hiện kỳ vọng của mình không hề đặt sai chỗ.

Hắn không hề cảm thấy việc mình chủ động đến gần là chuyện đáng kiêu ngạo, cũng không hề dùng chuyện này để thu hút sự sùng bái của người xung quanh, ngược lại rất quan tâm đến cảm nhận của nàng.

Hắn thật sự rất tốt, như vậy là đủ rồi.

Cùng lúc đó, Nhậm Tự Cường và Chu Siêu nghe mà da đầu đều tê dại.

Bọn họ mới vừa rồi còn đang tranh luận xem Tống Tình Tình xinh đẹp hơn hay Tưởng Điềm xinh đẹp hơn, thậm chí còn nghĩ Giang Cần muốn theo đuổi Tống Tình Tình. Bây giờ nhìn lại mới biết đây là trò cười lớn đến mức nào, quả thực cười đến rơi cả hàm. Lão Giang người ta căn bản không cùng đẳng cấp với bọn họ.

Được nữ thần chủ động thêm QQ, chủ động hẹn đi ăn cơm. Bọn họ còn chưa bước chân vào xã hội, nhưng ngay giờ khắc này đã quá sớm cảm nhận được sự chênh lệch trong cuộc đời.

Cuối cùng thì bọn họ có thật sự học cùng một trường đại học không vậy, má ơi!

"Lão Tào, ngươi nghe thấy chưa? Đây quả thực vượt quá lẽ thường rồi!"

"Ừ..."

Khóe miệng Tào Quảng Vũ giật giật, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng trầm ngâm hồi lâu cuối cùng vẫn nuốt lại.

Thật ra hắn biết Hồng Nhan, bởi vì Hồng Nhan là hoa khôi trường trung học của bọn họ, đồng thời cũng là Bạch Nguyệt Quang thời trung học của hắn. Nhưng nhìn thái độ đối phương, nàng có lẽ đã hoàn toàn không nhớ đến mình rồi...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ký Những ngày rong chơi
BÌNH LUẬN