Logo
Trang chủ

Chương 102: Mông thật trắng

Đọc to

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quân Mạc Tà sớm đã nhìn thấu mục đích của kẻ đó khi phóng cây sào trúc. Một là muốn đoạt mạng hắn, nhưng còn có một dụng ý khác: vạn nhất phóng trượt không thể giết được hắn, vẫn có thể dùng sào để điểm chân mượn lực. Điểm này rất dễ nhận ra, bởi cách hắn hạ xuống mặt hồ. Hắn lao xuống nhanh và mạnh, nhưng hai chân lại chạm nước trước. Trong khi đó, với một cao thủ chân chính trong tình huống tương tự, thường phải là đầu dưới chân trên. Điều này cho thấy tốc độ của một cao thủ thực sự sẽ nhanh hơn kẻ này gấp hai, ba lần!

Song, chính vì điều này mà hắn có thể đoán ra một điều: vị Lưu đại nhân kia tuy là một cao thủ **Kim phẩm đỉnh phong cao cao tại thượng**, nhưng hắn... không hề biết bơi!

Tất cả những suy đoán này, Quân Mạc Tà đã căn cứ vào tình hình mà định đoạt trong chớp mắt. Cho nên, hắn lập tức chọn phương án bẻ gãy cây sào trúc. Mất đi điểm tựa duy nhất này, khi tên khốn kia rơi xuống mặt hồ thì lấy đâu ra chỗ mượn lực? Như vậy, cho dù có chết đuối cũng đừng hòng đuổi kịp hắn!

Tuy nhiên, điều Quân Mạc Tà không ngờ tới là sào trúc tuy dài nhưng lại cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa lớp bùn đáy hồ quá sâu, khiến sào không thể nhổ lên. Nhìn thấy kẻ nọ sắp hạ xuống, hắn đành buông tay khỏi sào trúc, trần truồng bơi vào bụi lau sậy để trốn. Cả người hắn trần như nhộng, tựa như một **bạch ngư** mang theo ít rong rêu đen, nhanh chóng bơi đi.

Vị Lưu đại nhân kia vốn đã tính toán kỹ lưỡng mọi chuyện. Hắn dám chắc tên nghe trộm này chỉ biết trốn chạy mà thôi, tuyệt đối không phải nhân vật lợi hại gì, chỉ cần hắn **xuất thủ** là có thể tóm gọn. Mặc dù bản thân không biết bơi, nhưng có sào trúc mượn lực, tiến có thể công, lui có thể thủ. Chỉ cần xoay người một cái là có thể nhảy trở lại thuyền. Bởi vậy hắn không hề cố kỵ, sào trúc vừa phóng ra thì cả người lập tức bay theo, trực tiếp đón đỡ một **đạo thủy tiễn** đánh tới. Lưu đại nhân ống tay áo phất nhẹ, cột nước nhất thời bị gạt sang một bên. Đến lúc này hắn cũng dễ dàng nhận ra **công lực** đối phương không cao. Biết vậy, hắn lại càng thêm yên tâm hạ xuống vị trí cây sào trúc vừa cắm vào. Nào ngờ, vào thời điểm sắp chạm mặt hồ, hai mắt đảo qua, hắn kinh hoàng phát hiện cây sào trúc vừa mới còn ở trước mắt bỗng biến mất không thấy tăm hơi!

Đến lúc này, hắn thực sự hoảng loạn. Cả người đang giữa không trung, sau khi đã hết đà, không có điểm tựa để đặt chân, giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, 'tòm' một tiếng rơi tõm xuống hồ. Vừa mới rơi xuống nước còn chưa kịp trấn tĩnh lại, liền thấy ngay trước mặt, cách đó không xa, hai mảng mông trắng nõn lắc lư hướng về chỗ nước sâu phía xa bơi đi. Hắn vô cùng giận dữ muốn vùng lên đuổi theo!

Đúng lúc này, đột nhiên dòng nước phía trước trở nên dị thường. 'Ông!' một tiếng, một cây sào trúc rất dài mạnh mẽ rẽ nước, bổ thẳng về phía hắn!

Nếu hắn biết bơi, tự nhiên có thể né tránh kịp thời, nhưng khổ nỗi hắn lại không biết bơi. Rơi vào lòng hồ, cả người đang hoảng loạn, tinh thần tan tác, làm sao còn lo nghĩ được gì? 'Bộp!' một tiếng, hắn bị đánh mạnh một nhát. Đầu tiên, sào trúc quất thật mạnh vào hai chân đang vùng vẫy của hắn, một tiếng kêu thảm thiết, đau đớn như **tê tâm liệt phế** đè nén còn chưa kịp phát ra. Theo bản năng cả người gập lại, ngay lúc ấy sào trúc bồi thêm một nhát nữa, 'Oanh!' một tiếng, hung hăng vụt thẳng lên đầu hắn!

Kêu thảm một tiếng, Lưu đại nhân cả người bị đánh tơi tả như một cánh diều đứt dây. Bị vụt hai lần cực mạnh, máu tươi loang lổ trong nước, hắn giống như một con cá bị đánh bay vọt lên khỏi mặt hồ, hướng thẳng về phía thuyền hoa mà bay đi. Trong ấn tượng cuối cùng của hắn, chỉ còn thấy một cặp mông trắng nõn đang lắc lư trước mắt... Mông thật là trắng!

Từ trên thuyền hoa, một bóng người mảnh khảnh nhẹ nhàng bay ra, toàn thân bao phủ **ngân quang**. Hiển nhiên đó là Nguyệt nhi cô nương bên cạnh Lưu đại nhân. Hai tay nàng cẩn thận đón lấy thân thể Lưu đại nhân, lập tức xoay người, bay ngược trở lại thuyền. Thì ra trên lưng nàng có buộc một sợi dây thừng... Nguyệt nhi cô nương trở lại trên thuyền, vẻ mặt nàng vô cùng phức tạp nhìn ra xa. Tên nghe trộm vừa nãy đã chạy mất rồi. Phía trước ngoài mấy chục **trượng** là một mảng lau sậy rậm rạp. Mà bây giờ đang là ban đêm, trời tối đen như mực. Bản thân lại vừa cứu người, cho dù rất muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp nữa rồi... Vị Lưu đại nhân lúc trước **uy phong lẫm liệt** làm sao, mà giờ phút này đã hấp hối nằm dưới chân nàng, hôn mê bất tỉnh...

Bên kia, tại một bụi lau sậy kín mít, Quân Mạc Tà vẫn chưa hết khiếp sợ. Thừa dịp đêm tối, cả người trần truồng bò nhanh lên bờ, vội vàng chạy đi. Trong lòng hắn thầm kêu vô cùng may mắn: Nếu không nhờ lần bị thương vừa qua, **Khai Thiên Tạo Hóa Công** tiến thêm một bước nữa, chỉ sợ lần này đã toi đời rồi! Đúng là "nhân họa đắc phúc"...

'Bịch!' một tiếng, Quân Mạc Tà đánh ngã một kẻ vẻ mặt đang vô cùng thỏa mãn, xiêu xiêu vẹo vẹo vừa mới bước ra từ **thanh lâu**. Hắn nhanh chóng lột lấy y phục của tên đó, vội vàng khoác tạm lên người, thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Trên mặt đất chỉ còn lại một thân thể trần truồng mập mạp nằm dạng chữ đại. 'Tiểu huynh đệ' của hắn bé tí tẹo, mềm oặt vắt sang một bên trông vô cùng thảm hại (^_^!).

Lúc này, tám gã **hộ vệ** của Quân gia đang phát điên lên đi tìm thiếu gia nhà mình. Bọn họ hiểu rất rõ việc để lạc mất người như vậy nghiêm trọng thế nào nếu để **Quân lão gia tử** biết. Tội danh bảo hộ thiếu gia không tốt, có chạy đằng trời cũng không thoát được. Nếu vạn nhất thiếu gia bị làm sao... Cả bọn không dám nghĩ tiếp nữa... Tìm kiếm cả đêm, tám người mới mệt mỏi trở về. Vừa đến cổng, liền thấy một bóng người rất giống thiếu gia nhà mình đang lén lút, vội vàng đi về.

Vì sao lại nói là 'rất giống thiếu gia nhà mình'? Bởi vì kẻ đó mặc một bộ quần áo vô cùng không phù hợp với dáng người, trông rất chật vật, đầu tóc rối tinh rối mù. Quân đại thiếu gia mặc dù mười phần là một tên **bại hoại gia tử** quần áo lụa là, nhưng vóc dáng không tồi, cho nên ngày thường hắn vô cùng chú ý cách ăn mặc của bản thân, nhất quyết không bao giờ lôi thôi, lếch thếch như người kia! Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Tuy nhiên, dù nghĩ vậy, tám gã hộ vệ kia vẫn quan sát rất cẩn thận, ngay sau đó kinh hỉ hô lớn: "Quá tốt rồi! Kẻ vừa nhìn giống như một người qua đường lôi thôi, lếch thếch kia không phải Quân đại thiếu gia nhà mình thì còn có thể là ai đây?"

"Cả tám người các ngươi sao thế? Chẳng lẽ buổi chiều bị đám hộ vệ chó chết của nha đầu Linh Mộng dọa cho hết hồn rồi sao! Khốn kiếp! Không nghe ta nói hả?" Quân Mạc Tà chẳng thèm để ý đến bọn chúng nữa, vội vã chạy vào nhà. Vừa chạy vừa không ngừng lắc đầu thầm nghĩ: "Thôi kệ, làm việc của mình trước. Toàn một lũ vô dụng, đúng là sắt không rèn rũa cẩn thận thì cũng chẳng ra cái giống gì. Không phải chỉ là một **Thiên huyền sơ giai cao thủ** thôi sao? Thế mà cũng có thể làm cho cả đám hộ vệ của mình sợ vãi tè? Thật là tức chết, nhìn thấy bộ dáng của bọn chúng, ta thà đi trước cho được việc!"

"Chết?" Tám người nhất thời nhớ đến lúc tên Dạ Cô Hàn kia giận dữ gầm lên một tiếng, ngay sau đó làm cho cả bọn đờ đẫn cả người. Chẳng lẽ vừa nãy bọn mình cũng như vậy, ngay cả thiếu gia cũng nói thế, sau đó thiếu gia cũng tức giận mà đi trước rồi! Trợn mắt há mồm nhìn Quân Mạc Tà, cả tám người đầu óc hoàn toàn rối loạn.

Bọn họ vẫn đứng bất động, thầm hỏi: "Nếu thiếu gia muốn đi một mình, vì sao lại cùng với chúng ta trở về? Chúng ta đã đi tìm khắp mọi nơi rất lâu mà không tìm thấy thiếu gia đâu cả? Còn nữa, bộ y phục thiếu gia đang mặc trên người kia, đó là những thứ chỉ có con em **phú gia** bình thường hay mặc, còn y phục của thiếu gia đâu? Hơn nữa, tại sao tóc của thiếu gia lại ướt nhèm như vậy?"

"Còn đứng đó làm gì, không mau lê cái xác vào cho ta!"

Quân Mạc Tà một chân đã bước qua cổng, cũng chẳng thèm quay đầu lại, lên tiếng quát tháo. Bọn hộ vệ lúc này như vừa từ trong mơ tỉnh lại, chậm chạp bước đi, theo sau thiếu gia đang đầy thần bí kia vào nhà. Tám người đều đang vô cùng buồn bực, đại thiếu gia hôm nay sao lại chạy nhanh thế nhỉ, chẳng lẽ bị ma ám?

Đang không vui vẻ gì, cả người lại trần như nhộng chỉ khoác mỗi một chiếc áo bên ngoài, chân đất tóc ướt, cảm giác vừa lạnh vừa khó chịu. Quân Mạc Tà **ba chân bốn cẳng** vội vàng chạy đi thay quần áo, vạn nhất bị người khác biết kỳ thật trước đó mình trần truồng bơi chạy trốn, sau đó cứ như vậy mà nhông nhông trên phố, mãi sau mới kiếm được quần áo để mặc vào về nhà! Lúc đó, **thanh danh** một đời **Quân đại sát thủ** của ta không phải tan theo nước hồ rồi sao...

Đại môn của Quân phủ nhanh chóng được mấy người đi sau đóng lại!

Trời về khuya, trăng cũng đã lên cao. Quân Vô Ý đang một mình ngồi trên xe lăn, bình thản tự rót rượu uống, lẳng lặng chờ đứa cháu trở về. Ánh trăng nhu hòa soi sáng khuôn mặt cương nghị của hắn, mờ mờ ảo ảo. Trong mắt hắn ánh lên vẻ bình tĩnh, xen lẫn một chút nóng nảy, lo lắng.

Hy vọng, để rồi thất vọng; hy vọng, rồi lại... tuyệt vọng!

Ngoài sân một âm thanh vang lên, rất nhanh Quân Mạc Tà cả người y phục chỉnh tề, đang cười hì hì bước vào.

Quân Vô Ý quay xe lăn lại, bình tĩnh, yên lặng nhìn Quân Mạc Tà, cẩn thận quan sát kỹ hắn một lượt. Phát hiện không có vấn đề gì, hắn mới nhẹ nhàng thở ra: "Nghe nói ngươi buổi chiều ở **Thịnh... Bảo đường** gây ra chuyện lớn phải không?"

"Đúng vậy!" Quân Mạc Tà thành thực trả lời: "Cháu có gây chuyện ở Thịnh Bảo đường!" Đột nhiên hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Tại sao khi Tam thúc nói đến Thịnh Bảo đường lại có phần ngập ngừng? Khẩu khí cũng vô cùng không thích hợp.

Quân Vô Ý nhíu mày, hai mắt nhìn xuống, im lặng. Thật lâu sau, hắn chậm rãi nói: "Ngươi có biết không, khi nhận được tin này, ta cả người đổ mồ hôi lạnh. **Gia gia** của ngươi tuy ngoài mặt nhìn như không có chuyện gì, nhưng ta biết rõ ông cũng rất lo sợ! Mạc Tà, thúc biết ngươi rất có dũng khí, nhưng... nếu không phải chuyện **bất khả kháng**, hay liên quan tới sống chết trước mắt, ngàn vạn lần cháu không được cùng **Thịnh Bảo đường** phát sinh xung đột gì cả! **Thịnh... Bảo đường**... Quân gia chúng ta không thể trêu vào, ít nhất hiện tại là như vậy, hiểu chưa?" Những lời này, hắn nói thật chậm, cơ hồ là gằn từng tiếng một. Thật sự rất khó có thể tưởng tượng được, những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng một **Thiết hán** như hắn!

Quân Mạc Tà cũng ngẩn ra, chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn, cất tiếng nói: "Tam thúc, việc này có lẽ không giống như lời thúc nói đâu, chẳng lẽ **Thịnh Bảo đường** này đáng sợ đến vậy sao? Ngay cả thúc cũng sợ bọn họ?"

Quân Vô Ý quay đầu đi chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy biểu cảm phức tạp trong ánh mắt mình, chỉ hờ hững nói: "Nếu là một mình ta, ta tự nhiên không sợ gì **Thịnh Bảo đường**! Thậm chí, ta còn mạnh hơn **Thịnh Bảo đường** cả trăm lần. Nhưng cho dù có **năng lực** thế nào, một đời con người cũng chỉ ngắn ngủi như cỏ cây mùa xuân, cùng lắm là chết mà thôi! Mà ngươi cũng vậy, Mạc Tà, ta biết ngươi gan dạ, **thông tuệ** hơn người, không sợ trời không sợ đất. Về điểm ấy, Tam thúc thực sự rất vui mừng. Nhưng mà, ta lại cảm thấy ngươi đối với gia tộc chưa thấy rõ được trách nhiệm của mình. Cho nên, ta hy vọng ngươi nghe lời của ta! Vô luận thế nào cũng phải nhớ kỹ một điều, ngươi là **thế gia đệ tử**! Phía sau ngươi, là cả một đại gia tộc lâu đời - Quân gia!"

"Gia tộc, phần lớn thời điểm đều là chỗ dựa vững chắc, là trợ thủ lớn nhất của ngươi, nhưng cũng có những lúc, nó chính là cản trở duy nhất của ngươi!" Quân Vô Ý ngẩng đầu, ánh mắt bối rối, như hàm chứa rất nhiều điều không thể nói rõ hết ngay lúc này được: "Chỉ cần gia tộc còn hy vọng, chúng ta... tuyệt đối không thể buông tay! Đây là vinh quang của **thế gia đệ tử**, nhưng cũng là bi ai, là trách nhiệm!"

Quân Mạc Tà im lặng. Thật lâu sau mới nhoẻn miệng cười, nói: "Cháu hiểu rồi!"

"Hiểu được là tốt rồi." Quân Vô Ý ôn hòa cười nói: "Chính vì việc này, ta đã đợi ngươi về cả đêm. Giờ ngươi cũng đã hiểu được, nào, hãy cùng ta uống một chén."

"Uống rượu? Tạm thời không được, chỉ sợ trong vòng mười ngày nửa tháng tới thúc cũng không thể uống rượu đâu. Bởi vì... cháu phải chúc mừng thúc một tiếng mới được, năm loại **dược liệu** kia, hiện giờ đã đủ rồi." Quân Mạc Tà mỉm cười: "Hơn nữa, số kim để **châm cứu** từ nửa tháng trước cháu cũng đã chuẩn bị xong. Tam thúc, sau khoảng mười ngày, chiếc xe này thúc cũng không cần ngồi nữa, có thể dỡ ra nhóm bếp. Ngày đốt xe cũng chính là ngày thúc sẽ thoải mái ăn uống **túy thích** rồi...!"

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tiểu Thư Bất Cầu Tiến Tới (Dịch)
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN