Chậm rãi cúi đầu nhìn xuống đôi chân, Quân Vô Ý thong thả cất bước, cảm giác thật khoái hoạt. Đột nhiên, hắn phá lên cười ha hả! Hắn đang cười, nhưng trên gương mặt đã đầm đìa lệ. Một Thiết Huyết Nam Nhi năm nào nổi danh khắp Thiên Hương quốc, một vị Đại Tướng Quân hô mưa gọi gió, kể cả khi bị ám toán cũng không hề rơi một giọt lệ. Thế nhưng, sau mười năm tàn phế, nay đôi chân được khôi phục, lệ anh hùng cứ thế tuôn trào!
Hai mắt đẫm lệ, lúc Quân Vô Ý ngẩng đầu lên đã thấy Phụ Thân và cháu trai đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ấm áp. Quân Vô Ý trở nên kích động, bước nhanh về phía trước hai bước, đột nhiên "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống: "Hài nhi bất tài thỉnh an Phụ Thân đại nhân!" Mười năm rồi, đã mười năm hắn không thể làm một lần Đại Lễ với Phụ Thân mình như vậy!
Quân Chiến Thiên toàn thân run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Con trai của ta... Đứng lên... Mau... mau đứng lên!"
"Mạc Tà!" Quân Vô Ý lập tức đứng dậy, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn sang Quân Mạc Tà: "Một mạng của Tam Thúc, chính là tiểu tử ngươi cứu về..."
Không kịp nói hết câu, Quân Mạc Tà đã mỉm cười cất lời cắt ngang: "Tam Thúc, sao lại nói như vậy? Thúc phải vui vẻ lên chứ, hơn nữa, là chú cháu ruột thịt với nhau cần gì phải nói những lời khách sáo đó? Đã là người một nhà sao phải Câu Lệ Tiểu Tiết? Thúc đừng có tạ ơn cháu, không cẩn thận cháu lại tổn thọ thì sao?"
Quân Vô Ý nghe vậy cũng cười sảng khoái, chăm chú nhìn cháu trai mình. Giờ phút này, hắn tự thề với lòng: "Ta đã có thể đứng lên trở lại, vậy thì từ nay mọi việc của Quân gia sẽ do ta lo liệu!"
"Quân Vô Ý ta sau mười năm tàn phế, một lần nữa Bảo Kiếm được tuốt ra khỏi vỏ! Nhưng lần này không vì xã tắc, không vì Lê Dân! Mà chỉ vì Quân gia, chỉ vì.... Mạc Tà!"
"Tam Thúc..." Quân Mạc Tà bỗng dưng "hắc hắc" cười nói, trông vô cùng quỷ dị, chẳng tử tế tẹo nào. Hai người kia thấy vậy cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Tam Thúc, tuy "vốn liếng" của thúc cũng không tệ, nhưng..." Quân Mạc Tà cười đến gập cả người lại: "Trông thật hùng dũng, oai vệ, Uy Phong Lẫm Lẫm a... Tuy Gia Gia rất khoái nhìn thấy thế, nhưng cháu thấy xấu hổ quá. Thúc nghĩ xem có nên che nó lại không, ha ha ha..."
Quân Mạc Tà hai mắt hấp háy, liếc liếc vào "tiểu huynh đệ" của Quân Vô Ý. Chẳng là từ khi bắt đầu giải độc đến giờ, Quân Vô Ý trên người không có mảnh vải che thân. Hơn nữa, lúc thành công, do quá vui mừng nên hắn cũng chẳng cố kỵ hay để ý gì, hiên ngang đứng đó, không nhận ra tình trạng trần như nhộng của mình. Bởi vậy, cho đến lúc Quân Mạc Tà trêu chọc, hắn vẫn đứng rung đùi rung chân đắc ý không thôi.
Ờ nhỉ, mười năm không dùng đến, không biết "hàng họ" thế nào nhỉ?
Được tôn tử nhắc khéo, Quân Lão Gia Tử cũng vân vê râu mép, chuyển mắt nhìn xuống "Long Thương" hoành tráng của con trai, rồi cười ha hả.
Khuôn mặt Quân Vô Ý thoáng chốc đỏ như gấc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên tiểu tử thối, ngươi cứ chờ đấy! Một lát nữa ta quay lại thu thập ngươi!" "Xoạt" một tiếng, cả người hắn biến mất không thấy đâu. Hiện trường chỉ còn lại hai ông cháu, chẳng cố kỵ gì mà thoải mái ôm bụng cười ngặt nghẽo...
Một lát sau, Quân Vô Ý một thân thanh y quay trở lại, hai tay xoa xoa vào nhau nói: "Tiểu tử, có gan thì đừng chạy."
Nghe lời hăm dọa ấy, Quân Mạc Tà kêu thảm một tiếng: "Cứu mạng, cứu mạng a... Ta không muốn đánh nhau!" Tuy hắn chủ động bỏ chạy trước, nhưng giờ đây tốc độ của hắn sao có thể sánh được với Quân Vô Ý – một Thiên Huyền Cao Thủ sơ giai? Bởi vậy, hai mông hắn liên tục bị đánh cho "nở hoa"...
Quân Mạc Tà vừa chạy vừa van xin, nhưng Quân Vô Ý hoàn toàn không để ý tới, vẫn đánh liên tục không trượt phát nào. Không còn cách nào khác, Quân Mạc Tà tăng tốc nhanh nhẹn trốn ra sau lưng Quân Lão Gia Tử, bám vào hai tay áo tránh né không ngừng. Quân Vô Ý rên hừ hừ, quát tháo liên tục, vẫn không hề buông tha.
Ngay cả Quân Lão Gia Tử – một Thiên Huyền Trung Giai Cao Thủ – cũng bị hai người này quay một hồi làm cho choáng váng cả đầu óc. Tuy nhiên, lão lại vô cùng vui vẻ, miệng cười không ngậm lại được. Khoảnh khắc vui vẻ thế này, âm thanh cười đùa như vậy, đã bao nhiêu năm rồi mới lại được chứng kiến...
Bỗng dưng, thấy sáu tên Đại Hán đang định đem thiết bồn đổ đi, bất chấp đang bị đánh, Quân Mạc Tà liền hét lớn: "Dừng lại! Để đó cho ta, thứ này không thể đụng đến!"
Thấy vậy, Quân Lão Gia Tử và Quân Vô Ý vô cùng kinh ngạc. Không khí đang vô cùng vui vẻ, bao nhiêu buồn phiền bấy lâu đều tan biến, một nhà ba người vẻ mặt đều rạng rỡ.
"Thứ này còn nhiều chỗ để dùng, tại sao chưa có lệnh đã tùy tiện mang đi hả? Để đó cho ta!" Quân Mạc Tà nhanh chóng đuổi mấy tên Đại Hán ra ngoài, sau đó quay trở lại bên cạnh thiết bồn. Từ bên hông lấy ra một chiếc túi da, rót vào bên trong thiết bồn một loại chất lỏng lạ mắt. Trong nháy mắt, giống như dầu mỡ sôi đổ vào trong nước lạnh, âm thanh tí tách trong thiết oa vang lên không ngừng.
Ngược lại, Quân Mạc Tà cấp tốc lui lại, chỉ thấy hắc thủy bên trong thiết oa bắn tung tóe trên mặt đất, bất cứ chỗ nào bị nó rơi xuống đều trở nên đen thui!
Quân Vô Ý và Quân Lão Gia Tử đều trừng mắt há mồm: "Kịch độc như thế này, quá là kinh khủng, thật sự... Ác Độc!"
"Cái thứ ngươi vừa đổ vào, nó là cái gì thế? Sao lại bá đạo như vậy?" Quân Lão Gia Tử bày tỏ thái độ ham học hỏi. Bất chấp người đó là cháu trai mình, lão gia tử cũng đã nhìn ra, đứa cháu này trên người còn có rất nhiều điều bí ẩn, mọi chuyện đều không thể dùng lẽ thường mà giải thích hết được.
"Chẳng có gì, đó là nọc độc của rắn, hơi nhiều loại một chút thôi," Quân Mạc Tà cười tủm tỉm nói: "Ở đây tổng cộng có mười ba loại nọc độc rắn." Nói xong, hắn lại chỉ tay vào thiết oa nói: "Gia Gia, Tam Thúc, hai người xem, trong đó là sáu loại kịch độc, bất quá trước đây chúng Tương Sinh Tương Khắc, cho nên trở thành trung hòa không có nguy hiểm gì. Tuy nhiên, khi thêm nọc rắn độc vào thì hoàn toàn ngược lại, tất cả độc tính được kích phát, Hắc Thủy này bây giờ chính là Thiên Địa Chi Độc! Chúng ta chỉ cần đem nó chia ra, rồi pha loãng đổ vào các thùng gỗ; lại đem binh khí của tướng sĩ ngâm vào trong đó, một thời gian chúng sẽ chính là những loại binh khí Kiến Huyết Phong Hầu, độc nhất vô nhị, không có thuốc giải! Lúc chiến sự lấy ra sử dụng, hắc hắc hắc hắc..."
Quá Âm Hiểm! Quá Độc Ác! Quá Đê Tiện! Quá Vô Sỉ!
Nếu những thứ này mà chém lên người địch nhân... Cho dù không phải là vết thương chí mạng, chỉ cần trầy da tróc vảy một chút thôi, chắc chắn phải chết! Với loại Kịch Độc Tiền Vô Khoáng Hậu này, cho dù có tu vi như Lão Gia Tử cũng chưa chắc đã cầm cự được một thời ba khắc... chứ đừng nói là binh sĩ bình thường!
Quá kinh khủng! Thật làm người ta kinh hãi!
Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý cổ như dài thêm, hai mắt trợn trừng như lòi cả ra ngoài. Lúc này, nhìn ánh mắt giống như ác ma Địa Ngục của Quân Mạc Tà, không hẹn mà cả hai đều rùng mình một cái...
***
Cùng lúc này, trong khi không khí Quân gia đang vô cùng vui vẻ, thì Lý gia lại hoàn toàn ngược lại, u ám thê lương!
Tuy Lý Chấn và Mạnh Hải Châu bị Thịnh Bảo Đường đuổi ra ngoài, còn Lý gia bị tước bỏ tư cách, từ nay về sau cũng không thể tiến vào đó nữa. Nhưng chỉ cần Mạnh gia còn chỗ dựa, thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất trong lần đấu giá này là Ngọc San Hô, cuối cùng hai người cũng thành công mua về không chút sứt mẻ nào. Chỉ riêng điều này thôi cũng đã lập công lớn, chí ít cái được cũng sẽ nhiều hơn cái mất!
Bất ngờ hơn, sau khi Lý Du Nhiên nhìn thấy Ngọc San Hô, đồng thời mỉm cười nghe Lý Chấn đang run rẩy hồi báo. Điều quan trọng nhất là Lý Chấn trong lòng vốn đang vô cùng bất an, chuẩn bị tinh thần đón nhận sự trừng phạt của Lý Du Nhiên. Không ngờ rằng Lý Du Nhiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Sao? Chỉ mất có năm trăm vạn lượng? Không đắt, không đắt. Trong khi lần đấu giá này lại có Đường gia cạnh tranh, các ngươi có thể mang Ngọc San Hô này về, đúng là đã rất cố gắng. Chấn đệ, lát nữa ngươi đến chỗ Lý tổng quản tạm ứng ba trăm vạn lượng đi." Đối với chuyện Lý gia bị Thịnh Bảo Đường xóa bỏ tư cách vô cùng nhục nhã, Thủy Chung từ đầu tới cuối trong khi nói chuyện Lý Du Nhiên không hề nhắc tới một lần nào cả, thật khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Một câu nói đó khiến hai người Lý Chấn và Mạnh Hải Châu không dám tin vào tai mình, cả hai đều cảm thấy như gặp quỷ giữa ban ngày. Dường như người trước mắt không phải là Lý Du Nhiên mà họ từng biết, chắc chỉ là một người có ngoại hình tương tự thế vào: "Từ lúc nào Du Nhiên công tử nói chuyện thân thiện dễ nghe vậy?"
Hai người ngây ngẩn gần nửa ngày, sau đó mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhưng cũng chẳng hiểu ra sao cả. May mắn là bây giờ không có việc gì rồi, thấy vậy cả hai liền thở phào một hơi, đúng là phải tạ ơn trời đất.
Lý Du Nhiên lặng im ngồi, trên khuôn mặt xuất hiện một nét Tiếu Ý, chăm chú nhìn Ngọc San Hô trước mặt. Một lúc sau, hắn mới thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Thật đúng là vẫn còn sơ sót. Suy đi tính lại vẫn không tính đến Đường Lão Gia Tử cũng cần thứ này. Nếu Vạn Nhất thất bại, chính là lỗi của ta. Bất quá, với số tiền bỏ ra như vậy, nếu không phải do hai tên Hoàn Khố kia thay ta đi mua, e rằng vật này đã không về tay ta? Đây đúng là chỗ tốt duy nhất của mấy tên Hoàn Khố, cái gì gọi là "Sở Trường, Sở Đoản", Chọn Mặt Gửi Vàng, Nhìn Người Giao Việc... chẳng phải thế này sao..."
Nói đến đây, hắn không khỏi đắc ý cười ha hả hai tiếng. Bàn tay thầm vận Huyền Khí, cả người kim quang chợt lóe, sau đó thu tay lại, sắc mặt vui mừng: "Đồn đãi quả nhiên không sai, thứ này bên trong có ẩn chứa Thiên Địa Linh Khí phi thường cường đại! Nếu Gia Gia hấp thu được hết cỗ linh khí này, cho dù không thể tu luyện Huyền Công được nữa nhưng muốn kéo dài tuổi thọ cũng dư sức."
Thong thả đứng lên, Lý Du Nhiên nhẹ nhàng mang Ngọc San Hô hướng về thư phòng của Lý Thái Sư đi đến.
Trong thư phòng, Lý Thái Sư hai mắt hơi mở ra quan sát Ngọc San Hô, trên mặt có thêm một chút Tiếu Ý. Thứ nhất là vì tình trạng hiện tại của mình, thứ hai là mừng vì Hiếu Tâm của tôn tử. Đột nhiên, Lý Thái Sư cảm giác một điều: mình sống tới chừng này tuổi, có một đứa cháu như vậy còn ước mong gì hơn nữa?
"Gia Gia, việc này không nên chậm trễ, đề phòng người khác phát hiện, tránh Đêm Dài Lắm Mộng. Không bằng hiện tại, theo như phương pháp sư phụ cháu từng nói, cháu sẽ hỗ trợ Gia Gia một tay Kích Dẫn cỗ Thiên Địa Linh Khí này để người mau chóng hấp thụ nó." Lý Du Nhiên cười vô cùng Tiêu Sái, thật đúng là cốt cách của Tao Nhân.
Lý Thái Sư cất tiếng ha hả rồi nói: "Được. Ngươi lệnh cho mấy người kia đến đây làm Hộ Pháp đi." Lý Du Nhiên "ừ" một tiếng, vỗ tay hai cái. Trong nháy mắt, bên ngoài âm thanh "xoát xoát" vang lên. Giọng một người cung kính nói: "Lão gia, thiếu gia, chúng ta đã giám sát toàn bộ ba mươi trượng xung quanh thư phòng, có cần tăng thêm không?"
Lý Du Nhiên nhẹ nhàng nói: "Được rồi." Người bên ngoài đáp lời một tiếng, sau đó mọi thứ lại yên lặng trở lại.
Lý Thượng vui mừng nhìn tôn tử, lên tiếng hỏi: "Mấy sư huynh của ngươi, bọn họ đã trở về sư môn rồi à?"
Lý Du Nhiên đáp: "Vâng, bọn họ đã trở về, thượng lộ bình an, không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cả, hảo ý của Gia Gia cháu sẽ thay người truyền lại."
Lý Thượng ho khan hai tiếng, cười cười, nói tiếp: "Tổ tôn chúng ta cần gì phải nói những lời như vậy? Đáng tiếc sư phụ của ngươi không thể tự mình tới đây, nếu hắn có thể đến đây, đối với Lý gia chúng ta thật quá tốt rồi... Ôi." Nói xong thở dài một tiếng.
"Sư phụ lão nhân gia đang bận ở sư môn chuẩn bị cho cuộc hẹn Thiên Phong ba năm nữa, chỉ sợ tạm thời không thể phân tâm được. Tuy nhiên, có mấy sư huynh tương trợ, cháu tin rằng đối phó mấy chuyện tại Thiên Hương quốc chắc không thành vấn đề. Chỉ cần đó không phải là chuyện Tày Đình thì tất cả đều không cần cố kỵ gì cả."
Lý Thượng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, có chút phấn khởi nói: "Ừ, việc này không nên chậm trễ thêm nữa, hiện tại cũng bắt đầu đi."
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương Phong Vân.
Đề xuất Voz: Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ