Logo
Trang chủ

Chương 106: Kẻ khóc người cười

Đọc to

"Vâng." Lý Du Nhiên khẽ đáp lời, nhẹ nhàng đặt Ngọc san hô trước mặt Lý thái sư. Hắn đưa một tay đặt lên một bên khối ngọc, hai mắt khép lại, hít sâu một hơi, toàn thân kim quang đại phát, rõ ràng đang toàn lực vận dụng huyền công!

Một tiếng "Chanh" vang lên... Khối Ngọc san hô vốn trong suốt ban đầu, giờ đây bắt đầu hiện ra ánh sáng nhàn nhạt bên trong, liên tục luân chuyển tựa muốn thoát ly. Mắt thường có thể thấy rõ lam quang từ từ bốc lên quanh bề mặt ngọc. Điều quỷ dị hơn là, cả khối ngọc cũng theo đó mà hóa thành sắc xanh biếc.

Chính vào lúc này...

Lý Thượng hai mắt ánh lên vài phần khát vọng, cố gắng kìm nén kích động, chậm rãi vươn bàn tay phải gầy guộc ra, nhẹ nhàng đặt lên một bên Ngọc san hô. Trong khoảnh khắc đó, lam quang bị Lý Du Nhiên khống chế, từ từ di chuyển với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, từng chút, từng chút xuyên qua bàn tay, tiến nhập vào cơ thể Lý thái sư.

Lam khí tiến vào cơ thể, khuôn mặt Lý Thượng vốn đang cố kìm nén kích động cũng hiện lên một tia hoan hỉ. Lão rõ ràng cảm giác được toàn bộ kinh mạch đang trở nên dễ chịu hơn trước rất nhiều, lam khí càng nhiều, cảm giác càng khoan khoái. Lý Thượng chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nhẹ nhõm, gần như linh hồn cũng đang run rẩy.

Đan điền năm đó bị Quân lão tặc một quyền đánh cho vỡ nát, vốn không còn cảm giác, nay lần đầu tiên mơ hồ có chút đau đớn, nhưng ngay lập tức lại bị lam khí ôn nhu hóa giải, kinh mạch khôi phục cực nhanh. Cả hai vẫn đang hết sức tập trung theo dõi toàn bộ biến hóa, trong lòng vô cùng vui sướng. Do đang quá đỗi kinh hỷ, cả hai đều không hề phát hiện, màu sắc Ngọc san hô đang từ từ biến đổi, trong nháy mắt, hoàn toàn chuyển thành màu trắng. Bên trong tầng lam khí, một dòng linh khí bạch sắc không ngừng tả xung hữu đột, cực kỳ cuồng bạo. Lam khí vốn bao quanh khối ngọc cũng không ngừng vây hãm, tiêu trừ bạch khí, từng chút từng chút một. Bạch khí tuy rằng điên cuồng chống cự, nhưng thủy chung vẫn không thể thoát ra được. Mặt khác, dưới sự hỗ trợ của Lý Du Nhiên và hấp thu của Lý Thượng, sắc lam khí ngày càng nhạt dần, trong khi bạch khí lại ngày càng nồng đậm. Lúc này, hai người vẫn đang vô cùng vui vẻ, thấy sắc ngọc phai nhạt dần, họ đều nghĩ rằng chỉ cần một chút nữa thôi, đan điền có thể khôi phục hoàn toàn rồi!

Mấy chục năm qua, Lý Thượng luôn bị vết thương hành hạ triền miên, thế mà trong hôm nay, tất cả sắp sửa khôi phục như thường. Hỏi sao lão không kích động? Không mừng rỡ như điên? Với một người đã trải qua bao nhiêu sóng gió, biến cố trong đời như Lý Thượng, hiện tại cũng không thể kiềm chế được nữa... Trong lòng lão đang vô cùng vui mừng, thanh âm run rẩy: "Du Nhiên, đan điền của ta chuẩn bị lành lặn như trước rồi."

Lý Du Nhiên cuồng hỷ nói: "Gia gia, từ bây giờ trở đi, thương thế mà Quân lão tặc gây ra sẽ khôi phục hoàn toàn rồi! Lý gia ta về sau cũng không còn phải cố kị gì nữa! Ha ha!"

Tổ tôn hai người vốn đang vô cùng vui vẻ với những viễn cảnh tươi sáng thì bỗng nhiên...

Ngay vào lúc niềm vui sắp trọn vẹn, biến cố xảy ra. Đúng vào thời điểm quyết định, dòng linh khí ngoại lai do Quân Mạc Tà đưa vào, bị phong ấn trong khối ngọc trước đó, giống như cuồng long xuất thế, phá bỏ vây hãm nhanh như chớp, theo dòng lam khí bạo phát vọt lên!

"Phanh..." một dòng linh khí vô cùng dị thường, cuồng bạo, quỷ mị, lao thẳng vào kinh mạch đang được chữa trị của Lý Thượng, rồi từ đó, một đường tàn phá tứ tung tiến vào đan điền sắp sửa được chữa trị hoàn toàn của lão!

Không kịp đề phòng, Lý Thượng chỉ cảm thấy đan điền nổ "ầm" một tiếng, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Đan điền vốn chỉ thiếu một chút nữa là khỏi hẳn thì một lần nữa lại nát vụn. Nó giống như một vụ nổ hạch tâm, chỉ trong nháy mắt lan tràn khắp kinh mạch. "Phụt"... Lý Thượng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân thất đi tri giác, ngã ngửa ra sau.

"Gia gia!" Lý Du Nhiên kêu thảm một tiếng, tâm thần đại biến.

Vào lúc Lý Thượng ngã xuống, hai luồng linh khí bên trong khối ngọc vẫn đang đấu đá không ngừng. Không hề báo trước, "Phanh"... một tiếng nổ vang, khối ngọc tan tành. Đứng ngay bên cạnh, đang lo lắng cho gia gia, Lý Du Nhiên nào có để ý đến sự thay đổi này, ngay lập tức bị những mảnh ngọc bắn tung tóe vào mặt. Hắn kêu thảm một tiếng, trong chốc lát máu tươi đã phủ kín khuôn mặt, lẩm bẩm: "Chuyện gì xảy ra? Vì sao? Đây là vì sao? Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì?"

"A...!" Cũng chẳng còn cố kỵ gì, hắn ngửa mặt lên trời gào thét. Chỉ trong chớp mắt, từ một người vốn luôn trầm ổn như bàn thạch, Lý Du Nhiên giờ đây vẻ mặt hoảng loạn, bất lực, lo lắng, dữ tợn, đầy máu, giống như ác quỷ xuất thế!

"Ngọc san hô! Ngọc san hô rõ ràng hữu dụng, tại sao đột nhiên lại nổ tung? Tại sao?! Sư phụ lão nhân gia của ta, ông ấy đã cam đoan, đảm bảo rồi mà... A...!" Hắn không hề để ý tới vết thương đau rát trên mặt mình. Hiện tại hắn giống như đã điên loạn rồi!

Tai biến này, nói thật, ngay cả Quân Mạc Tà cũng chẳng biết phải nói thế nào. Chắc chắn Quân đại thiếu gia cũng nào ngờ rằng cỗ linh khí mình chỉ vô tình gài vào khối ngọc lại có hiệu quả khủng khiếp như vậy! Từ đầu đến cuối, trong đầu hắn cũng đâu có ý nghĩ sẽ phá hoại người dùng ngọc này, hơn nữa hắn cũng đâu biết người cần ngọc là Lý Thượng, chỉ đơn giản là ghét cái mặt của Lý Chấn mà thôi. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ có ý định phế bỏ khối ngọc đó mà thôi!

Tuyệt đối hắn không ngờ tới, cái thứ bé tẹo mà hắn đưa vào, tiềm ẩn trong đó lại giống như một trái bom nổ chậm, khi kích hoạt, hậu quả thật kinh người! Đúng vào lúc quyết định nhất, nó làm tan biến hoàn toàn mọi hy vọng khôi phục đan điền, tu luyện huyền khí của Lý thái sư. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của lão, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng vô phương cứu chữa đan điền thêm một lần nữa! Không chỉ có như vậy, thân thể vốn đang suy nhược của lão, sau sự cố này chỉ sợ còn kém hơn nữa, thiếu chút nữa thì đoạt luôn tính mạng già nua của lão!

Quả nhiên vô tình thành cố ý! Một vốn bốn lời!

Ngoài ra, cũng không thể bỏ qua một phần rất đặc sắc, đó là từ một Lý Du Nhiên anh tuấn tiêu sái, giờ đây bộ dáng thảm hại vô cùng, trên khuôn mặt bị thương chằng chịt! Cái này chẳng khác gì bị hủy dung! Nếu không phải hắn phản ứng nhanh nhẹn hơn người, kịp nhắm mắt lại, không khéo bây giờ đã thành kẻ mù rồi ấy chứ!

Vì vậy, với một người luôn coi trọng bề ngoài như Lý Du Nhiên, chắc chắn hắn sẽ phải mang khăn che mặt một thời gian. Tai nạn lần này thật là... ma xui quỷ khiến.

Thiên hạ nào ai giống ai...

So với việc Quân gia đang vui vẻ trên dưới, thì không khí sợ hãi như một tầng mây đen bao trùm Lý gia, còn Độc Cô thế gia lại tựa như một lò lửa nóng bỏng!

Từ lúc Linh Mộng công chúa tới chơi trong chốc lát, ngay sau khi Độc Cô lão phu nhân an bài, đưa Độc Cô Tiểu Nghệ rời khỏi, Độc Cô thế gia giống như một thùng thuốc súng vài trăm cân phát nổ!

Độc Cô Tung Hoành lão gia tử chỉ mặt Độc Cô Vô Địch chửi rủa suốt cả canh giờ, thỉnh thoảng quá giận dữ còn kèm theo những quyền đấm cước đá. Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch đau đớn đến méo cả mặt nhưng hoàn toàn không dám mở miệng hay phản kháng. Nói thật, bây giờ hắn còn buồn bực hơn lão cha gấp bội.

"Ngươi là heo ư!? Ngươi vô dụng, vô liêm sỉ, đồ Vương bát đản! Cho ngươi trông coi nữ nhi, ngươi xem ngươi làm được cái gì? Hả? Đồ súc vật! Đồ con lợn!" Độc Cô lão gia tử nộ khí xung thiên: "Chửi ngươi là lợn vẫn còn coi trọng ngươi đấy! Ngươi, tên súc sinh...! Tức chết ta mất! Quân Mạc Tà... chính là Quân Mạc Tà, ngươi... con mẹ ngươi mắt bị mù rồi hả?"

Độc Cô Vô Địch mặt bị nước bọt bắn tung tóe cũng không dám lau, lúng túng nói: "Cái này... con cũng không biết, nếu biết trước con..."

Còn chưa nói hết câu, lại một trận bão vũ cuồng phong nổi lên.

"Phì, ngươi không biết ai biết? Vậy ngươi biết cái quái gì, ngươi là cha nó ngươi không biết ai biết?"

Độc Cô Tung Hoành giận tới mức sắp sửa tàu hỏa nhập ma: "Một tên tiểu tử nổi danh ăn chơi đàn đúm, khắp cả kinh thành ai mà không biết? Người tốt không muốn, lại muốn cái loại đốn mạt! Con gái nhà lành ai muốn gả cho một thằng như nó hả? Huống chi là Tiểu Nghệ nhà chúng ta?! Ngươi là tên đầu đất hả, óc ngươi làm bằng thứ gì kinh khủng vậy, đậu hũ với nước lã à? Hay là óc con lừa?! Vô liêm sỉ... ngu hết cả phần của thiên hạ...! Ngu xuẩn! Không hiểu sao lão tử lại nuôi được một thằng con quý báu như ngươi, cả đời anh minh như lão tử mà cũng bị tên đầu heo như ngươi làm tức chết!..."

Độc Cô Vô Địch bị "mưa xuân" phun vào mặt xối xả, không mở nổi mắt ra, chỉ rụt rè nói: "Phụ thân đại nhân xin bớt giận... Tiểu Nghệ hình như tâm tình cũng mới chuyển biến đôi chút, hình như vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, cho nên chuyện hai đứa nó chắc chắn vẫn còn cứu vãn được!" Câu nói của hắn một lần nữa làm vỡ cả một "tổ ong vò vẽ"...

Độc Cô lão gia tử lập tức nổi giận đứng lên, tung một cước. Nhất thời cả thân hình khôi vĩ của Độc Cô đại tướng quân giống như một quả bóng bị đá bay ra ngoài. Lão quát lớn: "Ngươi...! Cái ngươi nói là lời lẽ của con người đó hả? Cái gì gọi là chưa có tiến triển? Lẽ nào ngươi còn muốn nó thực sự tiến triển? Chưa muộn, có thể cứ vãn? Không lẽ đợi tới lúc bụng con gái ngươi phình to ra mới giải quyết hậu quả sao? Ngươi cho là loại chuyện như vậy tên súc sinh kia không làm được?" Càng nói càng giận, Độc Cô lão gia tử lao lên túm lấy thằng con, đấm đá túi bụi!

Bình thường mỗi lần như vậy, lão phu nhân vẫn ra can ngăn, nhưng lần này cũng chỉ dám đứng bên cạnh nhìn, không dám ho he gì, lạnh nhạt phang thêm một câu: "Đánh đúng lắm... đánh mạnh vào! Không biết tại sao lão nương lại sinh ra một thằng con đầu đất như ngươi?"

Đánh tới mỏi tay, nộ khí của Độc Cô lão gia tử mới giảm đi đôi chút. Nghiêm mặt nói: "Chuyện này phải chấm dứt ngay! Nhân dịp Tiểu Nghệ đang ở trong cung với công chúa vài ngày, ngươi mau tìm cách giải quyết triệt để đi! Nếu chuyện này còn đến tai lão tử một lần nữa, lão tử đá chết ngươi! Còn không lăn đi? Sao? Hay là muốn lão phu tự mình đi!"

Độc Cô đại tướng quân mặt mũi bầm dập vội vàng đứng lên, chuồn thẳng.

Sau khi ăn đòn của lão gia tử, trở về nội viện của mình, nhất thời trong viện "gà bay chó sủa". Người đầu tiên bị "hỏi thăm" là các phu nhân, sau đó truyền xuống lệnh: cho Độc Cô Anh, Độc Cô Hùng, Độc Cô Hào, Độc Cô Kiệt, Độc Cô Trùng, Độc Cô Thượng, Độc Cô Tiền lập tức từ quân doanh ngoài thành trở về! Không được chậm trễ! Nếu không, xử theo quân pháp... gia pháp!

Độc Cô Đại tướng quân quyết định bắt Quân Mạc Tà khai đao! "Tên súc sinh ghê tởm, ngang nhiên dụ dỗ con gái ta! Làm hại lão tử bị trận đòn oan! Không phải ngươi ngại mình sống quá lâu chứ? Ngươi nghĩ rằng có gia gia của ngươi che chở, lão tử thực sự không dám giết ngươi? Chỉ bằng trận đòn phải chịu hôm nay lão tử cũng đã muốn lột da ngươi rồi, chưa kể ngươi dám trêu chọc bảo bối của ta! Hừ... hừ!"

Tên của bảy người Độc Cô Đại tướng quân vừa nhắc chính là Độc Cô Thất Kiệt, do chính Lão gia tử yêu quý đặt cho. Tên của bảy người theo thứ tự chính là "Anh hùng hào kiệt xông lên trước"! Thật khiến người ta hâm mộ không thôi.

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương phong vân.

Đề xuất Bí Ẩn: Thần Thánh La Mã Đế Quốc
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN