Logo
Trang chủ

Chương 108: Hai lão gia tử đụng độ

Đọc to

"Con quả thực cũng chẳng muốn làm vậy, con biết tất cả những người này đều là cựu thuộc hạ của người và gia gia, thậm chí có người từng là huynh đệ đồng sinh cộng tử. Tuy nhiên, chúng ta không thể đặt sinh tồn của Quân gia trên hy vọng viển vông, mong manh như thế. Nếu lần này chúng ta không đủ tàn nhẫn, tương lai có thể chính chúng ta sẽ phải chịu đựng sự tàn khốc. Tam thúc cũng hiểu rõ nội gián không chỉ có một người. Lẽ nào tất cả bọn họ đều phản bội Hoàng gia mà gia nhập Quân gia ta? Đây chính là chuyện nực cười. Nếu bí mật Quân gia ta bại lộ, Hoàng gia nghi ngờ, thì mấy trăm người sống trong Quân gia, mấy nghìn con dân sống trong đất được cấp cho Quân gia, thậm chí tất cả các phe phái, tướng lĩnh trong quân đội dưới trướng Quân gia đều bị liên lụy. Đây chính là liên quan tới sinh tử của vạn người. Phải làm như thế nào, con nghĩ Tam thúc còn rõ ràng hơn con. Mấy hôm trước, Tam thúc từng nói với con, làm *Thế gia công tử* quả thực quá bi ai, nhưng sinh ra làm ai, làm sao có thể lựa chọn? Chỉ đành chấp nhận. Tam thúc bây giờ đã chấp chưởng sinh tử toàn bộ Quân gia, chẳng lẽ đến lúc này lại lùi bước ư?" Quân Mạc Tà lạnh lùng phân tích tình cảnh nguy hiểm của Quân gia, thần sắc từ từ trở nên tàn khốc.

Càng nói về sau, ngữ khí của hắn càng trở nên dữ dội.

Quân Vô Ý nhíu mày hỏi: "Nếu nói như vậy, chúng ta cứ phải khổ sở che giấu mãi, cho đến khi chết cũng chẳng thể dừng ư?"

"Tam thúc, hình như người hơi *thiển cận* một chút? Người cứ nhìn Thịnh Bảo Đường kia mà xem." Quân Mạc Tà thản nhiên cười nói: "Khắp thiên hạ này, có Hoàng đế nào dám động đến Thịnh Bảo Đường?"

Quân Vô Ý giật mình kinh hãi: Thì ra *dã tâm* của cháu mình lại lớn đến vậy.

"Nhưng Thịnh Bảo Đường có ngày hôm nay là do trải qua biết bao thế hệ nỗ lực mới có được, mà Quân gia chúng ta thì…" Quân Vô Ý nhíu mày.

"Quân gia có con, có người, còn có cả gia gia!" Quân Mạc Tà hừ nhạt, tay cầm chén rượu: "Chỉ cần ba người chúng ta là đủ! Quân gia ta sau này sẽ còn mạnh hơn cả Thịnh Bảo Đường!" Quân Mạc Tà khuôn mặt hiện vẻ cực kỳ tự tin.

Quân Vô Ý kinh ngạc nhìn cháu mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng một cỗ *hào khí* dâng trào. Đối với những gì cháu mình nói, hắn lựa chọn tuyệt đối tín nhiệm, vì có như vậy, bản thân hắn mới có thêm niềm tin mãnh liệt vào tương lai.

"Bây giờ đã khác xưa, thương thế của Tam thúc vừa lành, *độc dược* vừa trừ, tốt nhất trong khoảng thời gian này, lấy việc tịnh dưỡng là chính, tuyệt đối không được vận *huyền khí*. Tuy người đã đạt tới *Thiên Huyền cảnh giới*, nhưng chủ yếu nhờ *dược lực* của Phần Kinh Hà, không phải do tự thân tu luyện, *căn cơ* vẫn chưa vững chắc.

Con đã nói nhà bếp làm những bữa ăn bổ dưỡng đặc biệt dành riêng cho Tam thúc. Trong khoảng thời gian này, ít nhất là trong mười ngày, người chỉ có thể ổn định *huyền khí* trong *đan điền*, từ từ hấp thu toàn bộ vào khắp cơ thể, trở nên quen thuộc với việc thu phát tùy ý, tuyệt đối không nên hành động tùy tiện, cũng nên kiêng *nộ giới*. Nếu thúc không có gì bận rộn, cố gắng dùng chính sức lực cơ thể mà vận động nhẹ nhàng. Những điều con dặn dò như trên, mong Tam thúc cố thực hiện." Quân Mạc Tà nhìn Quân Vô Ý đầy ẩn ý: "Chỉ cần thúc tín nhiệm con, trong vòng mười ngày tới, con đảm bảo thúc sẽ cảm thấy kinh ngạc vì chính thân thể của mình."

Quân Vô Ý gật gù: "Ta hiểu rồi. Mười năm ta còn chờ được, mười ngày này há có thể làm khó ta?"

"Ba trăm người con huấn luyện vẫn chưa về ư Tam thúc?" Sau khi Quân Mạc Tà huấn luyện cho ba trăm người đến một trình độ tạm được, hắn liền bố trí một chuyến *tử vong tu luyện*: đến *Thiên Phạt Sâm Lâm* săn bắt *huyền thú* cấp thấp, thu hoạch da và *huyền đan* của chúng. Thêm vào đó là quy định trong số *huyền đan*, phải có ít nhất mười *huyền đan* của *huyền thú* cấp năm trở lên, cấp càng cao càng tốt, nếu không thể hoàn thành thì không cần trở về.

Trước khi đi, Quân Mạc Tà *sát ý dữ dội* nói: "Lần này đi *Thiên Phạt Sâm Lâm*, tất cả đều do chính các ngươi làm chủ, kể cả tính mạng của mình! Ta dự đoán, hơn một nửa số người ở đây sẽ *tử vong*! Đây là cái giá phải trả cho những bước đầu trên con đường *cường giả*, cũng là vòng *đào thải* đầu tiên, mà người bị *đào thải*, chỉ có một con đường: CHẾT!"

Thêm vào đó, đây cũng là cách Quân Mạc Tà tìm ra những kẻ *nội gián* bên trong đội ngũ của mình. Sau khi đội ngũ này tiến vào *Thiên Phạt Sâm Lâm*, Quân Lão gia tử hạ lệnh đại quân canh giữ trên đường về, nếu ai tự tiện một mình quay ra, bất kể lý do gì, lập tức giết không tha! Sau đó, toàn bộ chim đưa thư bay ra từ *Thiên Phạt Sâm Lâm* đều bị bắt lại, truy ra người gửi tin, rồi âm thầm lập tức trừ khử.

Những người này đều là những *thị vệ* bí mật của Quân Lão gia tử, ai nấy đều đạt tới *Ngọc Phẩm Huyền Khí*, kết quả đương nhiên không cần lo lắng.

"Từ lúc đó tới giờ, có tất cả hai mươi bảy người bại lộ thân phận, dù có thừa nhận hay không, đều lập tức bị giết chết! Tới giờ thì không có tin tức nào truyền ra nữa." Quân Vô Ý có chút uể oải nói: "Không ngờ đám *gia tướng* bình thường như vậy mà cũng ẩn chứa nhiều gián điệp như thế, lẽ nào bọn chúng cho rằng Quân gia ta dễ dàng bị *khi dễ* ư?"

Quân Mạc Tà suy nghĩ một chút rồi nói: "Lâu như vậy không có thêm ai gửi tin tức ra ngoài, có lẽ *nội gián* đã bị chúng ta *thanh trừ* sạch sẽ rồi. Những người còn lại chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm, sau này người nào có thể toàn mạng trở về, con đều sẽ cố gắng *bồi dưỡng*."

Quân Vô Ý gật đầu, sau đó đứng lên, luyến tiếc nhìn chén rượu trong tay Mạc Tà một lát rồi mới xoay người trở về đình viện của mình.

Quân Mạc Tà miệng nở nụ cười, đứng dậy đi về hậu viện. Mẻ rượu ngon thứ hai đã sắp xong, đây chính là mẻ rượu mạnh nhất từ trước tới giờ nha.

Đúng thời điểm đó, *Kinh thành* dường như rơi vào hỗn loạn, một con ngựa chạy như bay, khi đến trước cửa Quân gia thì dừng lại. Trên lưng ngựa là một *Nội thị* cung đình. Sau khi hắn tiến vào Quân gia, một lúc sau Quân Lão gia tử cũng vội vã rời nhà, hướng về Hoàng cung mà đi.

Cùng lúc đó, *Ngự y* Hoàng cung vô cùng vội vã chạy tới Lý phủ.

Hai cha con Độc Cô gia cũng vội vàng cưỡi *kỵ mã* chạy vào Hoàng cung.

Các *đương gia* của các đại gia tộc và các *đại thần* có địa vị chút ít đều ồ ạt tiến về phía Hoàng cung.

Người bình thường nhìn thấy đều nhận ra đã xảy ra chuyện lớn, đủ sức làm rung chuyển cả Thiên Hương quốc.

Trên thực tế, việc này cũng có thể gọi là đại sự. *Thái sư* Lý Thượng đương triều đã gặp tai nạn hiểm nghèo, hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết. Lý *Thái sư* chính là người đứng đầu tất cả *quan văn* của Thiên Hương quốc. Người này mà đột ngột qua đời, chắc chắn cả *triều đình* sẽ rối loạn.

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên *ngai vàng* tức giận đập bàn: "Một tên *quan văn* đang yên đang lành không muốn, lại bày đặt tu luyện *huyền khí*, cuối cùng không những luyện không thành mà còn làm cái mạng già chỉ còn nửa hơi thở. Hắn quản lý *triều chính* đã lâu, nếu hôm nay mất đi chắc chắn sẽ làm cho *triều đình* tê liệt! Tình trạng này làm sao Trẫm không buồn bực cho được? Mọi người…" Khi nói tới đây, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên ngừng lại, hai tay ôm trán, thở dài vô lực.

Thì ra khi Lão Hoàng đế vừa nói vừa nhìn xuống đám *triều thần*, lão mới nhận ra rằng mình đang làm một chuyện rất ngu ngốc, quả thực quá ngu ngốc!

Đám lão thần phía dưới: Quân Lão gia tử thì mặt mày đăm chiêu, hai mắt mông lung nhìn vào hư không, hồn vía chắc hẳn đang du ngoạn nơi nào rồi, tất nhiên những gì Lão Bệ hạ vừa nói, Quân Lão gia tử cũng không nghe thấy một câu.

Độc Cô Tung Hoành thì đứng nghiêng đầu, ngón tay không ngừng móc vào mũi mình ngoáy ngoáy, sau đó rút ra, vo tròn thành viên rồi tùy tiện búng tay bắn ra xa, thái độ gì đây chứ? (Thật là ghê tởm:61:)

Đường Vạn Lý Lý Lão gia tử chau mày liếc xéo Độc Cô Tung Hoành, vừa tức giận thầm mắng, vừa nhảy đông nhảy tây để tránh "đạn mũi" bắn trúng mình, quả nhiên quá đen mà:61:

Đừng nghĩ bình thường Đường Lão gia tử, Mạnh gia và Lý gia ai nấy cũng *kiêu ngạo*, nhưng trước vị lão đại này, dù tức giận đến muốn hộc máu cũng không dám thốt một lời, dù có mắng cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng.

Mạnh gia Lão gia tử thì trưng ra bộ mặt nghiêm túc, mắt nhìn mũi, ra vẻ đã *nhập định* quên hết thảy mọi thứ.

Mộ Dung *Thế gia* Lão gia tử Mộ Dung Phong Vân lưng tựa vào cột trụ trong *đại điện*, chòm râu bạc trắng bay bay theo từng nhịp thở, từ miệng chảy ra... một dòng nước miếng. (Mấy lão này ai nấy cũng thật là *kinh dị*:110:)

Lão già Tống gia thì cứ cúi đầu thật sâu, dường như đang nghiên cứu xem có cách nào để có thể đút đầu vào... quần lót được hay không?

Lão Hoàng đế nhìn thấy cảnh này thì hận không thể tát vài cái vào mặt mình: Nếu tức giận thì trút lên đầu mấy tên *quan lại triều thần* cũng được, tại sao Trẫm lại vời mấy lão già này tới đây làm gì không biết. Nói với mấy lão này khác gì *đàn gảy tai trâu*? Chẳng có tác dụng chó má gì cả! Lão cuối cùng mất kiên nhẫn nói: "Thôi được rồi, là Trẫm sai, đáng ra Trẫm không nên làm phiền mấy "lão thần tiên" các ngươi làm gì, thôi các ngươi lui xuống về nhà ngủ hết đi, khỏi làm các ngươi mệt mỏi đứng đây."

Mấy lão già này nghe thấy mừng như bắt được vàng, tranh nhau *tạ ơn* rồi *cáo lỗi* rút lui. Độc Cô Tung Hoành bước đi vài bước rồi không biết nghĩ sao, đột nhiên quay lại dùng chân đạp thẳng vào mông Mộ Dung Phong Vân: "Mau thức dậy, đừng ngủ nữa lão già, về nhà đi rồi... ngủ tiếp."

Miệng Mộ Dung Phong Vân liên tục chép chép, giương đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh, sau đó cuống cuồng chân tay: "Bệ hạ, *cựu thần* có tội, *cựu thần* đã có tuổi, nên vô tình ngủ gục tại *cung vàng điện ngọc* của Bệ hạ, mong..."

"Tất cả cút hết cho Trẫm, cút về nhà mà giả vờ tuổi già sức yếu đi!" Hoàng thượng giận dữ gầm lên làm cho tất cả các *bá quan văn võ* còn lại sợ tới run rẩy. Mấy Lão gia tử đều bày ra bộ mặt bối rối và sợ hãi, nhưng khi vừa ra khỏi cửa cung, mấy lão già ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi phá lên cười, sau đó *nghênh ngang* bỏ đi.

Từ trong Hoàng cung, những tiếng quát mắng giận dữ như sấm sét của Lão Hoàng đế không ngừng vọng ra.

"Quân lão *thất phu*! Ngươi đứng lại cho lão tử!" Quân Chiến Thiên chuẩn bị lên ngựa rời khỏi Hoàng cung thì chợt nghe phía sau có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Độc Cô Tung Hoành Lão gia tử khuôn mặt xám xịt đen vọt tới.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Quân Lão gia tử nhíu đôi lông mày bạc trắng khó chịu hỏi: "Dám hô la hét ồn ào trước mặt lão phu, con khỉ già ngươi muốn *tạo phản* hả?"

"Đồ rơm rác, ngươi nghĩ ngươi là ai? Lão phu đã bao giờ thèm nhìn tới cái mặt ngươi?" Độc Cô Tung Hoành hừ mũi một cái rồi nói: "Lão phu đã quyết định sẽ giúp ngươi dạy dỗ đứa cháu ngươi! Ta đang định lột một vài miếng da trên người nó, ngươi có ý kiến gì không?"

"Ngươi nói cái gì?" Quân Chiến Thiên đã xoay người định rời đi, nhưng khi nghe thấy thế liền quay lại, bây giờ trong mắt lão dường như đang chứa hai đạo *thiểm điện*: "Ngươi-thay-ta-dạy-dỗ-cháu-của-ta?" Cứ từng chữ một Quân lão nói ra, *lam quang* cũng theo đó tăng vọt, một cỗ *khí thế bài sơn đảo hải* mạnh mẽ phát ra, mặc dù không có tí gió nào xung quanh nhưng áo choàng thêu hình *huyết lan hoa* của Quân lão bay phần phật trong không khí.

Đương nhiên Lão gia tử đã thực sự tức giận! Hiện tại, ở *Kinh thành* này, không có mấy người dám công khai đối chọi với Quân Mạc Tà. Tuy nhiên, Độc Cô gia chính là một số ít người dám làm điều đó. Ví như Độc Cô Vô Địch, Độc Cô Tiểu Nghệ, và cả Độc Cô Tung Hoành đang đứng trước mặt Quân Lão gia tử.

Mà Độc Cô Tung Hoành này cũng là loại người nói được làm được!

***Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Đề xuất Voz: Oan hồn của biển...
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN