Độc Cô Tung Hoành đột nhiên cảm thấy khó thở, ngay cả không khí xung quanh cũng dường như ngưng trệ. Giờ phút này, lão cảm thấy áp lực vô vàn khi đối diện với Quân Chiến Thiên. Lão nghìn vạn lần không ngờ, Quân Chiến Thiên chỉ vì đứa cháu phế vật của hắn mà có thể nổi giận đến mức này. Lão cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận hừ lạnh, Huyền Khí trong cơ thể ầm ầm bạo phát, kiên cường chống chọi lại khí thế bài sơn đảo hải của Quân lão gia tử, giằng co không ngừng:
"Chỉ là một tên phế vật mà lão già ngươi lại coi như bảo vật sao? Lão tử cho dù thay ngươi dạy dỗ nó thì cũng là phúc tám đời cho nó!" Nói đoạn, lão còn khinh thường phun ra một bãi nước bọt.
Quân Chiến Thiên lạnh lùng nhìn hắn nói: "Độc Cô Tung Hoành, không biết cháu ta đã làm gì đắc tội gì ngươi mà khiến ngươi phải tự mình ra tay? Cứ nói thẳng ra!"
Độc Cô Tung Hoành khẽ hừ một tiếng, trợn mắt mắng: "Nếu nó dám đắc tội ta, cũng chẳng có gì to tát, lão phu là người đại nhân đại lượng, cùng lắm là coi như đánh rắm bỏ qua, phủi đít rời đi! Tuy nhiên, chuyện không nên làm nhất hắn cũng dám làm, to gan chọc ghẹo Tiểu Nghệ nhà ta! Ta nói cho Quân Chiến Thiên ngươi biết, may mà chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nếu không, đến thi thể cháu ngươi, ngươi có muốn tìm cũng tìm không ra!"
"Nếu Mạc Tà chỉ cần thiếu một sợi tóc, Độc Cô Tung Hoành, ta cam đoan Độc Cô thế gia các ngươi sẽ hối hận cả đời!" Quân Chiến Thiên lạnh lùng nói.
"Nếu Tiểu Nghệ nhà ta mà bị tổn hại gì, Quân Chiến Thiên, ta cũng cam đoan Quân gia ngươi chắc chắn còn hối hận gấp trăm lần so với Độc Cô gia của ta!" Độc Cô Tung Hoành không hề kém thế, lạnh lùng nhìn Quân Chiến Thiên mà đáp lời.
Hai vị lão gia quân đội đứng trước cổng Hoàng cung mà giương cung bạt kiếm, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, sắp sửa động thủ tới nơi.
Thân binh đi theo hai lão lo lắng đến mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân, nhưng cũng chỉ biết đứng xung quanh mà nhìn, không dám có bất cứ cử động gì.
Nếu hai lão gia tử thực sự lao vào nhau, cho dù đích thân Hoàng đế có tới đây cũng chưa chắc đã ngăn được! Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc thì:
"Hèn gì nãy giờ lão phu cảm thấy không khí nơi đây không thoải mái, thì ra là do hai lão già các ngươi gây náo động!" Đường Vạn Lý lão gia tử cười sang sảng tiến tới: "Thật tình, ta nói lão Quân, lão Độc Cô, hai lão già các ngươi có biết xấu hổ là gì không? Tuổi hai ngươi cộng lại cũng hơn một trăm năm mươi, sáu mươi tuổi; một chân đã bước vào quan tài rồi, vậy mà còn đứng đây làm như hai con gà chọi, không sợ đám con cháu nó chê cười sao? Nếu so với ta, hai lão già các ngươi quả là thiếu phong độ đến đáng thương!"
Hai lão già "phì" một tiếng, ngay lập tức bầu không khí giằng co đầy áp lực tiêu tan trong nháy mắt.
Quân Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Đường Vạn Lý và Độc Cô Tung Hoành rồi không nói một lời xoay người bỏ đi.
"Ngươi bây giờ mới về thì đã chậm!"
Độc Cô Tung Hoành hừ nhạt hai tiếng: "Bảy tên tiểu tử cháu ta đã đến Quân gia từ sớm rồi. Quân lão nhi ngươi trên đường về sẵn tiện mua thuốc trị thương mà về lo cho cháu ngươi đi."
Độc Cô Tung Hoành miệng thì cười ha hả, nhưng trong lòng lúc này đã cảm thấy hơi hối hận. Ai cũng không ngờ rằng Quân Chiến Thiên lại lo lắng quan tâm tới đứa cháu mà hắn thất vọng cùng cực, không chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, mà còn là thứ phế vật không có Huyền Khí. Nếu bảy đứa cháu mình ra tay không biết nặng nhẹ thì làm sao mà lo liệu đây? Bảy tên tiểu tử xem Tiểu Nghệ, đứa muội muội duy nhất của Độc Cô gia, chính là bảo bối trong nhà, vừa biết chuyện đã ào ào làm loạn cả lên, kéo nhau thẳng tới Quân gia.
Sau khi lão biết ai cũng phải vào cung vì chuyện của Lý Thượng xảy ra, lão lập tức sai bảy đứa cháu bắt Quân Mạc Tà về nhà mình, nhưng lão cũng biết, không ai khoanh tay chịu trói, để người ta muốn bắt là bắt.
Quân Chiến Thiên hơi khựng lại, sau đó cũng không lên ngựa mà vận Huyền Khí toàn thân, lam quang phát ra, thân ảnh biến mất, tiếng quát giận dữ vang vọng: "Độc Cô Tung Hoành, lão tử sẽ không để yên cho ngươi, các ngươi sẽ hối hận!" Quân lão gia tử thật sự giận dữ, từ trước tới nay, lão luôn tự xưng "lão phu", bây giờ đương trường lại gọi mình là "lão tử".
"Lão Độc Cô, tại sao ngươi lại chọc giận lão Quân vậy? Chuyện đó có đáng giương cung bạt kiếm như vậy sao?" Đường lão gia tử từ xa chứng kiến toàn bộ nãy giờ, tò mò hỏi.
Độc Cô Tung Hoành đang tức giận đùng đùng, nghe vậy thì trợn mắt mắng: "Ta muốn xúc phạm ai là việc của ta, liên quan cái chó gì tới ngươi mà lắm mồm?" Nói xong leo lên ngựa một mạch bỏ đi.
Chỉ một câu nói của Độc Cô Tung Hoành làm cho Đường lão gia tử tức muốn bể phổi, ngây ngốc cả nửa ngày, mới giận run người nói: "Lão... lão... lão thất phu ngươi, nếu lúc nãy không nhờ ta lên tiếng can ngăn, hai lão già các ngươi đã đánh nhau sống mái rồi. Lão phu ta có ý tốt khuyên can các ngươi, thế mà ngươi lại... thật là tức chết mà!"
Lão nghĩ đến là thấy tức giận, ý tốt của lão, hai lão già đã không một tiếng cảm ơn, còn phủi đít bỏ đi. Đường lão gia tử đầu tóc rối bời, mặt đỏ bừng bừng như người huyết áp cao hét lên giận dữ: "Nếu về sau lão phu gặp chuyện như lần này mà xen vào, lão phu thề không làm người!" Nhưng nghĩ lời thề chưa đủ độc, lão lại hét to: "Lão phu chính là nhi tử của Vương Bát Đản!" Thanh âm vang dội truyền đi xa.
Các lão gia tử của các đại gia tộc còn lại chưa đi xa, nghe thấy câu hét đó, suýt nữa té ngửa: "Rõ ràng là giọng của lão già Đường Vạn Lý, hắn bị gì vậy nhỉ? Ngay tại Hoàng cung, giữa thanh thiên bạch nhật mà hét to mình là nhi tử của Vương Bát Đản là sao? Chẳng lẽ cái đầu bị đập vào đâu nên hóa điên rồi? Chuyện náo nhiệt thế này mà không được chứng kiến thì thật là tiếc, nhân cơ hội này chạy lại xem sao!" Mấy lão già đứng bàn bạc một chút rồi cùng nhau chạy nhanh như điện về phía Đường gia, bộ dáng già nua sắp chết bày ra lúc ở trong cung đã chẳng thấy đâu nữa.
Nói không chừng, mấy lão già này với tốc độ hiện giờ, mấy thanh niên khỏe mạnh có muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
Cảnh này mà Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy chắc chỉ còn nước tức giận đến hộc máu tại chỗ!
***
Lúc này, tại Quân gia, Quân Mạc Tà vẫn chưa biết tai họa sắp giáng xuống đầu mình. Hắn đang sai mấy gia nhân cường tráng khiêng theo vô số vò lớn xếp thành hàng dài. Hắn dùng phương pháp thủ công chế tạo ra dụng cụ nhưỡng rượu (chưng cất rượu) từ kiếp trước của mình, bây giờ là lúc thu hoạch. Nhìn thấy nước rượu đầu tiên màu phấn hồng chảy chầm chậm vào những vò đã chuẩn bị sẵn, vò này đầy lại tới vò kế tiếp, không khí tràn ngập hương rượu, Quân Mạc Tà vui vẻ vô cùng.
Thật ra, Quân Mạc Tà không thích uống liệt tửu (rượu mạnh), hắn chưng cất ra số rượu này, chẳng qua là muốn đem bán để kiếm một số lượng lớn tiền tài mà thôi. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng văn hóa uống rượu của thế giới này, do đó, hắn biết mơ ước một vạn lượng vàng một vò rượu của hắn chắc chắn sẽ thành hiện thực. Đương nhiên, lý do hắn làm chuyện này không phải tất cả đều vì tiền bạc, mà còn muốn làm cho mọi người ở thế giới này hiểu, cái gì mới gọi là chân chính hảo tửu! Rượu của Trung Hoa là như thế nào! Rượu nào bản công tử chê, thứ đó là rác rưởi; nếu rượu được bản công tử công nhận, đó chính là hảo tửu. Rượu của ta là một vạn lượng một vò nhỏ! Cho dù vì vậy mà toàn gia bị tịch thu tài sản cũng nhất định không bớt đi một xu! Đến hảo tửu mà cũng không nhưỡng ra được thì chặt cái đầu trên cổ xuống đi, sống cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi. Ý định thật sự của Quân Mạc Tà là: Nhưỡng ra loại rượu này, chỉ bán duy nhất một lần, sau này... không thèm bán nữa! Sau này mỗi tháng chỉ nhưỡng ra tầm mười mấy hai mươi vò, đủ cho toàn gia uống mà thôi. Về phần những người khác, hừ hừ. Cho dù là lão Hoàng đế có muốn uống, Quân đại công tử ta cũng cứng đầu không làm tiếp: Ta nói không có là không có, lão làm gì được ta? Đầu tiên ta làm cho các ngươi nghiện loại rượu này, sau đó, búng tay một cái, không bán nữa! Sau đó các ngươi không còn cách nào khác, phải quay lại uống thứ rượu rác rưởi của thế giới này, dù khó uống cũng đành cố mà nuốt xuống!
Quân Mạc Tà cực kỳ nóng lòng mong tới lúc đó, muốn nhìn xem mặt mũi lũ quý tộc có tiền sẽ chảy dài như thế nào, chắc chắn là sẽ là một cảnh tượng thập phần đặc sắc, lão tử ta sẽ chờ xem kịch hay. Quân Mạc Tà khẽ hát nhỏ trong miệng, thần sắc của hắn lúc này không thể nào gọi là "Tà Quân" nữa rồi, phải gọi hắn là "Tà Thần" mới xứng với hắn.
Không thể không nói, người có thể nghĩ ra chủ ý nham hiểm đến mức độ này, thật sự đã đạt tới đỉnh phong của chữ "Tà".
Đột nhiên, ngoài Đại môn truyền tới tiếng đùng đùng cực lớn làm cắt đứt suy nghĩ tà đạo của Quân Mạc Tà, khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Dám có người giữa thanh thiên bạch nhật mà tới Quân gia làm loạn, đúng là chuyện lạ đời! Hắn có đoán cũng không tài nào đoán ra, chỉ nghe phía Đại môn vô số tiếng rắc rắc vang lên, sau đó là tiếng bước chân uỳnh uỳnh tiến đến, "ầm" một tiếng, cánh cửa hậu viện của hắn bị đập tan tành, một giọng nói vang lên: "Tên nhóc Quân Mạc Tà, mau bò ra đây cho lão tử!" Quân Mạc Tà thấy thế liền liên tưởng tới cảnh xã hội đen tìm tới cửa, cứ như mình đã trở về thế giới cũ.
Sau khi giọng nói vang lên, Quân Mạc Tà thò đầu ra nhìn, chỉ thấy bảy tên cẩu hùng tráng hán, to như cây cột điện, vung tay múa chân, nét mặt hung dữ, tiến về phía mình nhanh như gió.
Mạc Tà suy nghĩ một lúc rồi quyết định, nhanh chân chạy lại phân phó gia nhân: "Ngươi chạy đi nói cho tam thúc người không cần phải ra mặt, mọi chuyện ở đây do ta tự mình xử lý, ta có thể đối phó, nói người cứ yên tâm. Nhân tiện nói cho đại tẩu của ta không cần phải tới đây!" Quân Mạc Tà hiện tại chỉ lo là Quân Vô Ý không kiềm được lo lắng mà chạy tới thì hỏng hết dự tính của hắn.
Quân Vô Ý tuy thực lực đã đạt tới Thiên Huyền Cảnh giới, nhưng Huyền Khí bên trong thân thể vô cùng bất ổn định, nên chưa thể vận dụng. Nếu tùy tiện động thủ, Huyền Khí có thể làm nổ tung toàn bộ kinh mạch. Đến lúc đó cho dù là ông trời cũng không thể cứu vãn... Còn về phía Quản Thanh Hàn, dù nói thế nào thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân tóc dài não ngắn, nhiều khi tới đây lại càng vô ích.
Quân Mạc Tà vừa nhìn đã nhận ra ngay thực lực của bảy người này, tu vi của Quản Thanh Hàn miễn cưỡng chỉ có thể đối phó một tên yếu nhất trong số này, hơn nữa bọn chúng lại đông như vậy.
Gia gia đi vào cung, gia nhân bình thường trong nhà không ai có thể chống lại bảy tên Hỗn Thế Ma Vương này. Hơn nữa, các đại gia tộc đều có một thỏa thuận ngầm: Dù đám tiểu bối làm gì, trưởng bối cũng không ra mặt, để bọn chúng tự giải quyết với nhau. "Xem ra hôm nay ta phải đơn thương độc mã đích thân ra trận rồi."
Quân Mạc Tà đương nhiên nhận ra bọn chúng.
Bảy người "Anh hùng hào kiệt trùng thượng tiền" của Độc Cô gia cũng là đại danh đỉnh đỉnh ở Thiên Hương Thành, thậm chí còn vang dội hơn cả Quân Mạc Tà.
Tuy không phải là bằng hữu, nhưng vẫn chào hỏi khi gặp nhau.
Hiện tại, điều khiến Quân Mạc Tà phân vân đau đầu nhất không phải là mình sẽ bị bảy tên cẩu hùng này hành hạ bầm dập đến mức nào, mà vấn đề là… hắn có nên giết sạch bảy tên này hay không? Độc Cô gia có vì vậy mà nổi điên không? Quân gia có thể chống chọi được cơn thịnh nộ đó không?
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương phong vân.
Đề xuất Voz: Tiếng Chuông Gió