Logo
Trang chủ

Chương 110: Anh hùng hào kiệt trùng thượng tiền

Đọc to

Những tên gia hỏa này, ngoại trừ tuổi tác hơi lớn và tính khí có chút nóng nảy, về cơ bản mỗi người đều vô cùng "đức hạnh". Quả thật là huynh đệ một nhà, ai nấy cũng cao lớn thô kệch, đầu to mắt lớn, râu ria xồm xoàm trên mặt, vừa trông đã liên tưởng đến đám thảo khấu hung hãn.

"Thật sự quá thần kỳ! Mấy tên này được nuôi lớn bằng thứ gì vậy? Mỗi người đều sở hữu đầy đủ những nét "ưu tú nhất, dũng mãnh nhất" của Trương Phi. Nếu cho bọn chúng đến thế giới trước kia của ta để đóng Tam Quốc Diễn Nghĩa, chắc chắn chẳng cần hóa trang chút nào, hơn nữa, quan sát kỹ còn thấy họ "khủng" hơn cả hàng hiệu nữa."

Bỗng nhiên, trong lòng Quân Mạc Tà dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không biết phải diễn tả thế nào cho đúng. Phải rồi, đó là sự "hâm mộ", một nỗi "hâm mộ" đến tột cùng: "Thật là làm khó tam huynh đệ Độc Cô gia tộc rồi, luôn ao ước có mấy đứa con đủ khả năng kế nghiệp cha, thế mà không ngờ lại có đến cả bảy người, mà ai nấy cũng vô cùng "đức hạnh". Ôi! Thật khéo mà..."

"Quân Mạc Tà! Tiểu tử ngươi chạy đằng trời!" Độc Cô Anh dẫn đầu, liếc xéo Quân Mạc Tà một cái, ngay sau đó là tiếng gầm rống vang trời. Thì ra sáu người còn lại cũng cực kỳ ăn ý, đồng thời há miệng rống to: "Quân Mạc Tà, tiểu tử ngươi chạy đằng trời!"

Kinh khủng, thật giống sấm động giữa ban ngày!

Cây cỏ trong hoa viên dường như cũng cảm nhận được sự kinh khủng này, run rẩy không thôi.

Quân Mạc Tà trong lòng vẫn đang thầm tán thưởng tạo hóa sao lại khéo léo đến mức này, thiên hạ quả nhiên nhiều quái sự, không thiếu thứ gì! Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, thì ra bảy cái "cột đình" đang sừng sững trước mặt. Trên đó là bảy khuôn mặt giống hệt nhau, đen thui như đít nồi, mười bốn con mắt trợn trừng tựa hung thần ác sát giáng thế. So với bọn họ, Quân Mạc Tà phải thấp hơn cả nửa cái đầu.

Người không biết khẳng định sẽ nghĩ Quân đại thiếu gia đang thiếu nợ của bảy vị "tráng hán, dũng mãnh" này!

Ngày xưa có truyện Nàng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn; còn hôm nay Quân Mạc Tà lại ở cùng một chỗ với bảy cái "cột đình". Chuyện này mà đồn ra ngoài, không khéo sau này lại viết thành cổ tích mất. Quân Mạc Tà trong đầu miên man suy nghĩ, lùi về phía sau một bước, nhìn thẳng bảy vị nhân huynh trước mặt. Không còn cách nào khác, nếu không làm vậy, chắc chắn hắn phải ngẩng đầu lên mà nhìn. Trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, tiêu sái nói: "Nguyên lai là bảy vị Độc Cô đại ca, thất kính, thất kính; ối, để ta sai gia nhân pha trà mời các vị."

"Bớt nói nhảm đi, ở trước mặt lão tử còn dám hoa chân múa tay à!"

Độc Cô Anh vẻ mặt dữ tợn, song quyền nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc, quát: "Quân Mạc Tà, tiểu tử thối nhà ngươi đúng là gan lớn, dám trêu chọc tiểu muội của chúng ta! Giỏi...! Để coi hôm nay lão tử đánh ngươi thế nào!"

"Gì? Trêu chọc tiểu muội của các ngươi? Độc Cô Tiểu Nghệ?! Lời này ai nói vậy? Chuyện này là sao?" Quân Mạc Tà ngạc nhiên nói, quả thực không dám nghĩ tới loại lý do thế này. Vẻ mặt hắn không có chút giả dối nào.

"Quái, mình bị mấy tên này bức phải lùi về sau từ lúc nào vậy nhỉ? Sao chẳng nhớ gì cả?"

Trong lòng thầm than: "Độc Cô thế gia ngang ngược bá đạo thành tiếng, trước đây mới chỉ nghe nói, không ngờ hôm nay được đại khai nhãn giới. Hừ! Rõ ràng muội muội ngươi mỗi ngày đều hành hạ ta tìm vui, đổi lại các ngươi lại nói ngược được? Ta còn chưa tới nhà gọi cửa đã là may lắm rồi, thế mà các ngươi đã đến đây gầm gào vu khống sao? Thật là buồn cười!"

Với thân phận Độc Cô thế gia, ngang ngược nổi danh thiên hạ như Tiểu Nghệ, còn có kẻ chán sống dám trêu chọc nàng ta sao? Đúng là chuyện lạ có thật, làm trẻ con cười rụng răng.

"Ngươi còn dám chối! Gây chuyện xong rồi muốn phủi tay sạch sẽ đúng không?" Nghe vậy, Độc Cô Hùng đang đứng một bên gào to lên. Còn chưa dứt lời, bỗng dưng hắn nghi hoặc ngẩng lên, cái mũi vĩ đại khịt khịt hít hà hai cái thật mạnh, hai mắt sáng lên, cất tiếng hỏi: "Cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại thơm như vậy? Thơm thật...!"

Sáu người còn lại không hổ là người một nhà, gần như cùng một lúc đánh hơi được sự lạ. "Mùi hương này thật là... quá mê người!" Tất cả đang đờ ra thì bị một lời đó làm bừng tỉnh, cũng chẳng thèm để ý tới Quân Mạc Tà trước mặt, thi nhau hít lấy hít để. Cả bảy cái mũi vĩ đại không ngừng hít hà chỉ trong chốc lát, xung quanh như bị biến thành chân không.

Quân Mạc Tà bỗng thấy khó thở, thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra. "A! Hình như thiếu dưỡng khí thì phải? Đúng là một lũ quái vật!"

"Ta mũi thính nhất, mùi này hình như là mùi rượu." Độc Cô Anh nhắm mắt lại, nhún nhún mũi, vẻ mặt thập phần chắc chắn.

"Đoán mò! Làm gì có loại rượu nào thơm như vậy? Mơ ngủ à!" Độc Cô Nhã vẫn ngửa mặt lên trời, bộ dạng vô cùng say sưa.

"Đây nhất định không phải loại bình thường, mà là tiên tửu." Độc Cô Hào tỏ vẻ sành sỏi, rung đùi đắc ý, giống như đã từng được uống vậy.

"Ngươi nghĩ mình là ai! Cái gì mà tiên tửu? Đúng là thiển cận, ngoan ngoãn tránh sang một bên đi..." Độc Cô Kiệt mắng luôn.

"Ngươi đang nói càn à, chính ngươi mới phải tránh sang một bên đấy?" Độc Cô Hào tức đỏ gay cả mặt.

"Ủa, không lẽ là mê dược?" Độc Cô Trùng ngoài miệng thì nói vậy nhưng cái mũi vẫn mở to hít hà liên tục.

"Cho dù là mê dược, tiểu đệ cũng cam tâm tình nguyện để cho mê mẩn cả ngày, lão thiên gia, cho ta thử một lần đi, nhỡ đâu từ giờ về sau không còn có dịp nào nữa thì sao?" Độc Cô Thượng nét mặt đầy say sưa, gần như trong bảy huynh đệ hắn là người hít được nhiều nhất vậy.

"Đồ vô dụng!" Độc Cô Tiền vô cùng khinh bỉ sáu vị ca ca "đức hạnh" của mình, dè bỉu mắng một câu, trong khi bản thân hắn vẫn ngửa mặt lên trời, ra sức hít thở.

Cả bảy người đều rung đùi đắc ý, hai mắt nhắm nghiền ngửa mặt lên trời hít hà, cho nên bọn họ đều không hề để ý thấy, ngay phía trước, cách không đầy một trượng, có xếp hơn mười vò rượu lớn. Bên trong là một loại rượu có màu vàng óng, hương thơm từ đó đang không ngừng lan tỏa khắp không gian, liên tục chui vào mũi bọn họ, làm ngây ngất lòng người.

Quân đại thiếu gia trợn mắt há miệng: "Thế gian lại có loại người vô sỉ như vậy sao! Hơn nữa, không phải là một người mà là cả bảy người lận! Tạo hóa thật khéo tay a!" Hắn nhịn không được liền giả bộ ho khan vài tiếng.

Nhất thời cả bảy người bừng tỉnh. Bọn họ đều cảm thấy có chút xấu hổ, vừa nhìn Quân Mạc Tà mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ cần làm: không nhiều lời, tóm cổ tên này mang về Độc Cô gia. Nghĩ vậy, cả bảy người lập tức dừng lại, mười bốn con mắt trợn tròn kinh ngạc. Chỉ thấy trước mặt không biết tự bao giờ đã kê một cái bàn. Quân Mạc Tà đang ung dung ngồi đó, trên tay cầm một chiếc ly bằng ngọc trong suốt, bên trong đựng một chất lỏng màu vàng nhạt trông vô cùng hấp dẫn. Hắn hai mắt nhắm hờ, từ từ đưa ly lên miệng, trên mặt hiện lên một nét tiếu ý. Sau đó, trông hắn bộ dạng vô cùng ngây ngất, thở hắt ra một hơi thật dài... vô cùng cao hứng lên tiếng khen: "Rượu ngon..."

Đúng là chuyện lạ có thật, từ trước tới giờ chưa từng nghe ai nói qua có loại rượu vừa trong vừa thơm đến thế!

"Đại ca, ngươi xem... Đúng là rượu thật đó?" Độc Cô Kiệt nuốt nước bọt ừng ực: "Mẹ nó, rượu thơm thật."

"Nói thừa! Không phải rượu thì là giấm chua chắc? Ngươi có bao giờ thấy giấm thơm như vậy không? Quả là rượu ngon, sao từ trước tới giờ không thấy nhỉ?!" Độc Cô Hào nước dãi chảy dài, rơi lộp bộp trên đất, nghe thấy vậy cũng đá đểu hai câu.

"Đừng nói là gặp, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói có loại rượu này! Nhìn thật muốn thử một ngụm!" Độc Cô Trùng đưa tay áo lên lau nước dãi trên miệng, "xoẹt" một cái, ống tay áo đã ướt sũng.

"Nói thừa! Ai chẳng muốn được thử một ngụm!" Sáu huynh đệ còn lại đồng thời khinh bỉ một phen.

"Quân Mạc Tà!" Độc Cô Anh quát lớn một tiếng như xé rách bầu trời, nhưng chỉ trong nháy mắt liền hạ giọng, dịu dàng hỏi: "Trong tay ngươi, là cái gì vậy?"

Thật kinh sợ, đúng là quái sự, không ngờ một người còn hơn cả Trương Phi mà lại có thể dịu dàng đến vậy.

"Cái này cũng phải hỏi sao, đây là chén rượu, thế ngươi nghĩ nó là cái gì?" Quân Mạc Tà đung đưa chén rượu, làm bộ sơ ý, "bẹp" một tiếng, rượu rơi trên mặt đất vô cùng tà dị, trong chốc lát mùi rượu càng nồng nặc hơn.

Bảy người đồng thời hai mắt trợn tròn, nhất thời cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nơi một vệt rượu vừa bị hất ra đang ướt sũng. Cả bọn hai mắt như tóe lửa: rượu quý như vậy, trước giờ chưa từng nghe qua, mà tên tiểu tử này lại nỡ lòng làm đổ, thật đáng hận! Sao lại có thể để như vậy? Ai chứ ta không thể nhịn được... Đúng, chúng ta không thể nhịn được nữa!

"Ta biết đó là chén rượu! Ta muốn hỏi ngươi trong chén là cái gì cơ?" Độc Cô Anh gầm nhẹ.

"Đây là nhà ta! Chén rượu này là chén rượu của ta, ta thích rót cái gì vào đó là quyền của ta, có thể là giấm chua, xì dầu, ngươi có ý kiến gì?" Quân Mạc Tà hai mắt không chớp nói, sau đó đưa hai chân gác lên bàn, hai bàn chân rung rung đắc ý nói: "Đương nhiên, còn có thể dùng để rót rượu."

Câu nói vừa xong, hắn lại đưa chén rượu lên uống một ngụm, tấm tắc khen hai tiếng, đột nhiên giật mình như tỉnh mộng, hai mắt mở lớn hỏi: "Mà đúng rồi, rốt cục các ngươi tới đây làm gì? Có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút, nếu không thì té đi."

Bảy vị huynh đệ nhà Độc Cô ánh mắt đều dán vào tay cầm chén rượu của Quân Mạc Tà, không ngừng than thở. Rượu ngon thế kia mà tên tiểu tử này tay chân cứ đung đưa hoài, nếu sánh ra ngoài thì sao, mỗi cái đưa tay nhấc chân của Quân đại thiếu gia đều làm cho cả lũ giật mình thon thót, tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ biết dậm chân tại chỗ mà thôi!

"Chúng ta phụng mệnh tới bắt ngươi..." Độc Cô Hùng thuận miệng đáp, còn chưa nói hết câu đã bị Độc Cô Hào hung hăng dậm cho một phát vào chân, nhất thời nhảy tưng tưng kêu oai oái.

"Chúng ta phụng mệnh đến mời Quân đại công tử qua phủ gặp mặt một chuyến, để quan hệ hai nhà càng thêm khăng khít." Độc Cô Hào cố nặn ra vẻ nhã nhặn hiếm thấy, gật gật gù gù, nhấn mạnh từng chữ một. Theo từng động tác của hắn, nước dãi trên miệng bắn ra tứ phía, thấy vậy Quân đại thiếu gia vội vàng lấy tay che chén rượu lại.

Bên cạnh, Độc Cô Anh thông minh đột xuất cũng đứng lên. Trong đầu vừa có sáng kiến, cái miệng rộng ngoác ra đang định nói chuyện, nhưng khổ nỗi bên trong có quá nhiều nước bọt khiến hắn nói không nên lời. Hắn vội vàng nuốt ực ực vài cái rồi nói: "Đúng đó, đúng đó, đây là ý của Lão gia tử nhà ta. Quan hệ giữa hai nhà chúng ta từ trước tới giờ luôn vô cùng thân thiết mà, đúng, chính là vô cùng thân thiết, cho nên đồ tốt nên chia nhau cùng hưởng a, hắc, hắc..."

Sáu người còn lại cũng gật gù tán đồng, bộ dạng vô cùng chân thành.

"A... Độc Cô lão đại nhân quá khách khí rồi." Quân Mạc Tà cố làm ra vẻ áy náy, tiện thể "xoát" một tiếng, hất rượu trong chén đi. Đây chính là rượu đầu chưa pha loãng, uy lực khỏi nói. Quân Mạc Tà không dại gì mà uống nhiều, dù sao cũng chẳng phải là của ngon vật lạ gì. Sau đó, hắn tươi cười đứng dậy nói: "Đã như vậy, chúng ta nên mau đi thôi, không nên để Lão đại nhân chờ lâu."

"Trời, mấy cái cây kia...!" Nhìn Quân Mạc Tà đổ cả một chén rượu đi như vậy, cả bảy người đều không nhịn được mà than thở...

"Sao thế..." Quân Mạc Tà cố ý nói ngập ngừng.

Biết đã bị người ta nhìn thấu, cả bảy người đều xấu hổ "hì hì..." cười gượng. Độc Cô Anh mặt dày nói: "Quân công tử, hai nhà chúng ta tình nghĩa thâm hậu, mấy huynh đệ chúng ta thỉnh ngươi sang nhà chơi. Ngươi coi rượu này có nên đem theo cho gia gia ta nếm thử không?"

Quân Mạc Tà ra vẻ khó xử, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được, chỗ này của ta cũng không có nhiều. Đây chính là cực phẩm ngàn năm khó gặp, dù là một giọt cũng vô cùng tinh túy, nghìn vàng khó đổi, ta phải để lại thưởng thức cái đã." Vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về mấy vò rượu: "Mấy vò này uống hết là hết, không có thêm nữa đâu."

Quả nhiên không nên làm căng quá, bảy người hướng theo ngón tay Quân Mạc Tà nhìn về phía mấy vò rượu cạnh đó, nhất thời ánh mắt không dời đi được!

"Hừm... hừm..., mỗi giọt đều tinh túy vô cùng, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, không ngờ lại còn có thêm người quảng cáo hộ... Cái này cũng coi như là chút lễ mọn ta trả lại cho các ngươi đi."

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương Phong Vân.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tam Thốn Nhân Gian (Dịch)
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN