Logo
Trang chủ

Chương 112: Độc Cô đến nhà

Đọc to

Từ không trung truyền đến một tiếng xé gió, một luồng lam quang tựa lưu tinh giáng xuống, trực tiếp đáp xuống tiểu viện của Quân Mạc Tà, chính là lão gia tử Quân Chiến Thiên vội vã hồi phủ.

Khi về đến nơi, lão gia tử liền sững sờ. Lão vốn cho rằng, lão vắng nhà lâu như vậy, cháu mình dù không bị bắt đi, chắc chắn cũng bị hành hạ đến bầm dập thê thảm. Tuy rằng cháu mình gần đây tiến bộ rất thần tốc, nhưng vẫn chưa vượt qua ngưỡng cửu phẩm Huyền Khí, dù bị đánh hay bị bắt đi cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Lão nhân gia vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần về tới nhà mà không thấy đứa cháu cưng của mình là lão sẽ lập tức đi túm râu Độc Cô Tung Hoành đòi nợ cũ, nhân đôi báo thù. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, nào ngờ khi về đến nhà lại chứng kiến một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng.

Vui mừng? Kinh ngạc? Sợ hãi?

Đây là cảnh tượng quỷ dị gì vậy?

Đứa cháu cưng của mình thì thoải mái ngồi đó bình yên vô sự, mà bảy tên tiểu tử Độc Cô gia thì nằm ngổn ngang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất… Ách, lão gia tử thấy mình lầm rồi, không phải bất tỉnh, mà là say rượu ngủ say như chết.

Quân Chiến Thiên dụi mắt liên tục, lão vẫn sợ là mình đang bị hoa mắt nhìn nhầm. Lão gia tử vừa khó tin vừa hiếu kỳ, rốt cuộc thì đứa cháu cưng của mình làm sao có thể đạt được thắng lợi vang dội như thế này? Ngay tại chỗ này, lại bắt tất cả những kẻ đến bắt mình ngồi uống rượu, không chỉ uống, mà là uống đến say chết không biết trời đất. Mặc dù lão gia tử biết độ mạnh của rượu do cháu mình chưng cất ra rất kinh người, nhưng lão ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được cảnh tượng trước mắt.

"Như vậy là thắng rồi, cháu ta cũng bình an vô sự!" Quân lão gia tử nói mấy câu rồi chấp tay sau lưng, lững thững bỏ đi. Chuyện đã thế này thì lão không cần nhúng tay vào nữa.

Phụ tử Độc Cô Tung Hoành sau khi về tới nhà, biết được bảy tên tiểu tử đã mang theo lửa giận bừng bừng kéo đến Quân gia tìm Quân Mạc Tà thì trong lòng chợt nảy sinh hối hận: "Xem thái độ của Quân Chiến Thiên hôm nay, nếu như bảy tên tiểu tử nhà mình mà có lỡ xuống tay ngoan độc, e rằng Độc Cô gia và Quân gia chắc chắn sẽ phát sinh đại chiến!"

"Than ôi, ta cũng quá lỗ mãng rồi. Nếu trước hết cứ tìm lão già Quân Chiến Thiên mà trút giận thì đã không đến nông nỗi này."

Phụ tử Độc Cô gia sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Thật ra, luận về thực lực, Độc Cô gia không hề thua kém Quân gia. Tuy nhiên, nếu hai nhà đã đi tới bước đường không thể quay đầu, thực sự khai chiến với nhau thì hậu quả sẽ kinh thiên động địa! Thêm vào đó, hiện tại Quân Chiến Thiên đã không còn gì để mất, chính là không còn đường lui, lão chắc chắn sẽ liều mạng, dù có chết cũng quyết kéo theo càng nhiều kẻ chôn cùng càng tốt, mà chỉ sợ đến lúc đó, e là không chỉ có Độc Cô gia mà cả Thiên Hương đế quốc này cũng phải chôn vùi theo Quân gia…

Trời ạ, chuyện lớn rồi!

Lão gia tử Độc Cô Tung Hoành đi đi lại lại không ngừng, lòng nóng như lửa đốt. Độc Cô Vô Địch chỉ dám trợn mắt nhìn, không dám hó hé một lời.

Chờ đến khi mặt trời đã ngả về Tây, hai cha con dù ngu ngốc đến mấy cũng cảm thấy bất ổn: "Sao giờ này vẫn chưa về? Hay là mấy tên tiểu tử nhà mình đã xuống tay không biết nặng nhẹ, đem Quân Mạc Tà đánh cho tàn phế rồi sao? Sau đó lại đụng phải Quân Chiến Thiên quay về, lão già đó quá giận dữ nên… Trời ơi! Có khi nào Quân Chiến Thiên sẽ không màng phong độ trưởng bối mà ra tay luôn không?"

Hai cha con đều rõ trong lòng, chuyện này rất có khả năng xảy ra, rồi hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Đúng lúc này, một tên thị vệ vội vã chạy tới bẩm báo:

- Bẩm gia chủ, Quân gia Quân Mạc Tà công tử sai người đưa tới một ít đồ vật.

- Nhanh chóng trình lên.

Độc Cô Tung Hoành trong lòng cảm thấy bất an. Tuy nhiên, nếu là đồ vật do Quân Mạc Tà sai người đem tới, chứng tỏ hắn vẫn bình yên, chưa có chuyện lớn gì xảy ra nên lão cũng an tâm phần nào.

Đồ vật Quân Mạc Tà đưa tới chính là một cái túi nhỏ, Độc Cô Tung Hoành cầm trong tay vuốt ve, sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng đem cái túi dốc ngược ra bàn, vô số đồ vật rơi lả tả.

- Phế vật! Đúng là một đám phế vật!

Lão gia tử Độc Cô Tung Hoành nổi giận lôi đình, tung một cước song phi vào mặt Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch:

- Ngươi nhìn xem, mấy đứa con của ngươi được nuôi dưỡng thành cái dạng gì!

Lão gia tử run rẩy chỉ tay thẳng vào mặt con mình:

- Ngươi nhìn xem, bảy người đánh một người, vậy mà tất cả đều bị bắt sống! Ngay cả ngọc bội gia tộc cũng bị người ta đem tới quẳng trả vào mặt! Thật là làm mất hết mặt mũi lão tử!

Đột nhiên bị tai vạ trên trời giáng xuống, Độc Cô Vô Địch chỉ biết ôm đầu kêu rên, trong lòng thầm rủa thầm: "Cái gì mà ta nuôi thành cái dạng gì? Chẳng lẽ bảy đứa cháu không phải cũng do lão nhân gia người dạy dỗ ra sao?"

Đồ vật trong túi mà Quân Mạc Tà gửi tới chính là ngọc bội tùy thân của bảy huynh đệ Độc Cô gia, chỉ có con cháu của chi trưởng Độc Cô thế gia mới được đeo loại ngọc bội này, cũng là tượng trưng cho thân phận của chúng. Bên trong túi còn có một mảnh giấy nhỏ viết:

- Bảy vị Độc Cô đại ca đều đang làm khách tại Quân gia, chúng ta sống cùng nhau rất hợp ý, chỉ khoảng hai ba tháng nữa sẽ trở về, mong Độc Cô lão gia tử và Độc Cô đại tướng quân không cần mong nhớ.

- Cái gì mà làm khách? Cái gì mà hai tháng nữa sẽ quay về? Lại còn bảo đừng mong nhớ nữa chứ?!

Độc Cô Tung Hoành tức giận đến xì khói tai:

- Vô Địch, ngươi lập tức tới Quân gia, đem bảy tên tiểu tử không nên thân về đây! Lão tử phải từ từ lột da chúng cho hả giận!

Độc Cô Vô Địch mừng như thoát được kiếp nạn, bước vội ra ngoài như chạy trốn. Vừa bước ra thì nghe trong phòng vang lên tiếng rống giận dữ của phụ thân, hắn vội vàng leo lên ngựa, thúc ngựa chạy thật nhanh.

Lần này, Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch mang theo một trăm tên thân vệ đi tới Quân gia, dùng chính quy lễ nghi mà tới, đó là gửi thiếp mời báo trước. Bảy đứa con của hắn có thể không kiêng nể xông vào nhà Quân gia, cũng có thể xem như thiếu niên hồ đồ, nông nổi không hiểu chuyện, chỉ cần giải thích vài câu là được. Tuy nhiên, Độc Cô Vô Địch lần này đích thân tới nên hắn cũng không dám xông thẳng vào liều lĩnh, dù hắn có hơi lưu manh, nhưng dù sao cũng là một trong những tướng quân nổi tiếng lẫy lừng của Thiên Hương đế quốc.

Thân vệ đi theo Độc Cô Vô Địch xuống ngựa, mang danh thiếp đưa tới, báo danh xin cầu kiến lão gia tử Quân Chiến Thiên. Người gác cổng thu lấy danh thiếp rồi có chút khách khí đáp lời:

- Lão đại nhân không có trong phủ, người vừa mới xuất môn.

Độc Cô Vô Địch nhất thời có chút thẹn quá hóa giận: "Rõ ràng mới cùng với lão gia tử nhà ta bạt kiếm giương cung, sau đó vội vàng trở về, ta về nhà liền tới đây, chẳng cách bao nhiêu thời gian, tên này lại nói vừa mới xuất môn là ý gì? Nếu không phải các ngươi chế trụ nhi tử của ta, chiếm hết thượng phong, các ngươi cũng không thể thoải mái như bây giờ? Còn bày đặt ở đó giả vờ?"

Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán trong lòng hắn mà thôi, "Người phải đứng dưới hiên nhà người khác, sao có thể không cúi đầu?" Sau đó hắn xin cầu kiến Tam gia Quân Vô Ý: "Con của lão đi đứng không tiện, chẳng lẽ cũng nói không có nhà sao?"

Người gác cổng còn chưa kịp vào báo tin, đã nghe tiếng cười sang sảng vang lên:

- Thì ra là Độc Cô huynh đại giá quang lâm, Vô Ý vô cùng hân hoan, đã lâu không gặp huynh, còn phải thông báo cái gì nữa chứ, ta nghiêm chỉnh đón chào huynh còn không kịp.

Độc Cô Vô Địch nhìn lại thì thấy Quân Vô Ý mặc một thân thanh bào ngồi trên xe lăn từ trong nội viện từ từ tiến ra, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười với hắn.

Quân Vô Ý trước mặt hắn, so với lúc trước không có gì khác biệt, nhưng với kinh nghiệm được tôi luyện từ sa trường đẫm máu của Độc Cô Vô Địch, hắn cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Trầm tĩnh! Đúng vậy, quá đỗi trầm tĩnh, đến nỗi khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi!

Thêm vào đó, dưới ánh mắt tĩnh mịch của Quân Vô Ý, Độc Cô Vô Địch cảm giác được có một cỗ hào khí Xung Thiên! Tựa như một thanh thần binh lợi khí, sau bao năm ẩn nhẫn đã được rút ra khỏi vỏ, phong mang tái hiện, như Long Ngâm Hổ Hiếu, Uy Lăng Thiên Hạ, Tái Chiến Phong Vân!

Lúc này, Độc Cô Vô Địch đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ: người đứng trước mặt mình không phải là Quân Vô Ý, kẻ đã tàn phế mười năm qua; mà chính là Bạch Y Tướng Quân năm xưa! Chính là người tiếu ngạo thiên hạ, chỉ huy vạn mã thiết kỵ giẫm nát Huyền Huyền Đại Lục: Quân Vô Hối! Phụ thân của Quân Mạc Tà, người đã từng bách chiến bách thắng, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, thống suất tam quân, bất bại Quân Thần!

Trong giây phút đó, trong lòng Độc Cô Vô Địch đột nhiên dâng lên một sự tôn kính không thể giải thích.

Quân Vô Hối, người mà Độc Cô Vô Địch suốt đời tôn kính, ngưỡng mộ, cũng là mục tiêu lớn nhất cho Độc Cô Vô Địch phấn đấu cả đời này. Đã từng là thuộc hạ của Quân Vô Hối khi xưa, nhiều khi, nửa đêm nằm mộng, hắn còn nghe rõ mồn một tiếng vó ngựa lộp cộp vang vọng trong gió của năm tháng xưa cũ.

- Vô Địch, chờ ta chiến thắng trở về, huynh đệ hai ta sẽ liên thủ, đem Vũ Đường đế quốc giẫm nát dưới vó ngựa của huynh đệ chúng ta nhé ha ha ha…

Đây chính là những lời mà Quân Vô Hối trước khi xuất chinh, ngồi trên lưng ngựa vỗ vai Độc Cô Vô Địch, khí thế ngạo thiên nói ra.

Nhưng cuối cùng, Vô Hối và Vô Địch, hai vị huynh đệ này cả đời còn lại đều không có lấy một cơ hội cùng nhau xông pha sa trường nữa. Đây cũng là điều tiếc nuối lớn nhất của Độc Cô Vô Địch, khiến hắn mỗi lần uống say không lúc nào là không nhắc đến.

- Tuân mệnh, thưa...

Độc Cô Vô Địch kích động bước tới hai bước, miệng đã muốn thốt ra hai chữ "đại ca" mà khi xưa hay gọi Quân Vô Hối, nhưng hắn cũng kìm lại được, tỉnh táo nhìn rõ, cuối cùng nhận ra người đang ngồi trên xe lăn là Quân Vô Ý, kẻ đã tàn phế mười năm nay.

Vào lúc này, Độc Cô Vô Địch đột nhiên ngẩn ngơ, đôi mắt lại có chút rưng rưng.

- Độc Cô huynh?

Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Cô Vô Địch, lão chiến hữu, mà cũng là lão huynh đệ đã từng sóng vai chiến đấu cùng mình, ánh mắt không có chút tình cảm nào, mà lại lạnh lùng như băng.

Năm đó, Quân gia Song Hùng chết trận, Quân gia tuy rằng vẫn là một đại gia tộc của Thiên Hương Thành, nhưng không thể nào so với trước đây. Lúc đó, Độc Cô thế gia mới bắt đầu xuất hiện, lợi dụng sự đi xuống của Quân gia mà chiếm đoạt một nửa binh quyền. Tuy nói tất cả việc này là do thủ đoạn của Hoàng đế bệ hạ an bài, muốn cân bằng thế lực các bên, nhưng trong lòng Quân Vô Ý vẫn cảm thấy ấm ức cho gia tộc.

Vì Quân gia, vì phụ thân, càng vì hai vị đại ca quá cố mà thấy ấm ức!

Quân Vô Ý thậm chí còn cảm thấy Độc Cô Vô Địch không xứng đáng với sự tận tâm đề bạt mà Quân Vô Hối dành cho hắn năm xưa! Bị tàn phế nhiều năm, trong lòng Quân Vô Ý đã hình thành nên một ngọn núi ấm ức to lớn. Vì vậy, dù gặp lại lão chiến hữu, lão bằng hữu Độc Cô Vô Địch, Quân Vô Ý cũng không lấy gì làm vui vẻ.

Toàn bộ người trong kinh thành này, ngoại trừ mấy lão gia tử của các đại gia tộc ra, không ai là không sợ Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch! Nhưng Quân Vô Ý thì không! Chẳng những không hề e sợ, ngược lại, mỗi khi gặp mặt nhau, Quân Vô Ý đều tìm cách chế nhạo, châm chọc. Những lần ấy, Độc Cô Vô Địch chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, không cách nào chống đỡ.

- Tam đệ, ngu huynh vấn an đệ, gần đây thân thể vẫn tốt cả chứ? Ha ha ha…

Tại Thiên Hương Thành, Độc Cô Vô Địch ngoại trừ một vài người không thể trêu chọc, chỉ có vài người là hắn thật sự kiêng kỵ, mà Quân Vô Ý trước mặt không nghi ngờ gì chính là người hắn kiêng kỵ nhất trong số đó. Nếu không phải vì chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột, chỉ có chính bản thân hắn tự mình đứng ra giải quyết mới êm xuôi, thì hắn không bao giờ nguyện ý đối mặt với bằng hữu xưa cũ này.

Đại tướng quân Độc Cô cố điều chỉnh nét mặt rồi cười cười nói:

- Nghe nói bảy tên tiểu tử nhà huynh không hiểu chuyện, dám làm càn tới quý phủ sinh sự, lại được quý phủ ưu ái lưu lại làm khách, lần này ngu huynh tới đây để xách cổ bọn chúng về, nghiêm khắc dạy dỗ! Nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng bọn chúng dựa vào uy phong của ai mà dám lớn mật, tiến tới Quân gia làm loạn.

Cho dù với tính cách trầm ổn của Quân Tam gia cũng không nhịn được cười nhạt: "Không biết dựa vào uy phong của ai? Ngươi nói ra như vậy mà không thấy ngượng miệng sao?"

- Vậy sao? Có chuyện này thật sao? Sao tiểu đệ không hề hay biết?

Quân Vô Ý cười nhạt quay đầu hỏi gia nhân:

- Bảy vị thiếu gia Độc Cô gia có ghé đây sao?

Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương Phong Vân

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN