Thủ vệ đứng trang nghiêm hồi đáp:– Dạ có, bảy vị Độc Cô thiếu gia đích xác có đến, bọn họ đến tìm thiếu gia. Về phần vì chuyện gì, thuộc hạ cũng không rõ.
Tên thủ vệ này vốn là binh sĩ cũ của Quân Vô Ý, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Quân Vô Ý.
– Thì ra là thế. Việc này vốn dĩ chỉ là chuyện trẻ con nô đùa, không phải trách nhiệm của ngươi.
Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Cô Vô Địch, thản nhiên hỏi:– Độc Cô huynh, chuyện tình của đám tiểu bối lại khiến Độc Cô huynh tự mình đích thân đến đây, ha ha, thực sự là phụ tử tình thâm.
Độc Cô Vô Địch khuôn mặt hơi ửng đỏ, chậm rãi nói:– Huynh thực ra cũng không muốn quản bọn chúng, nhưng lão gia tử lo lắng, nhất định muốn vi huynh đến xem mà thôi, sợ bảy tiểu tử không hiểu chuyện làm càn, mang tới phiền phức cho Quân gia thì gay go.
– Đúng vậy, ha ha, nếu vậy thì gay go thật.
Quân Vô Ý nhàn nhạt cười cười, nói:– Bất quá nếu là chuyện của bọn nhỏ, Quân gia đệ đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Độc Cô huynh nếu muốn tìm, chắc là phải tìm đứa cháu của đệ mà hỏi thôi. Thật là ngại quá, thân thể đệ quá kém, mới nói mấy câu với huynh đã thấy mệt mỏi, đệ xin cáo từ.
Độc Cô Vô Địch vẻ mặt trở nên tím tái, ngây người nửa ngày, thầm nghĩ: *Bảo ta trực tiếp tìm Quân Mạc Tà nói chuyện, cái này là sao? Thân phận của ta là gì? Hắn là thân phận gì? Ta dù sao cũng là trưởng bối của hắn kia mà. Tuy nhiên, Quân tam gia thân thể không khỏe thì ai cũng biết, tới tận đây đón tiếp ta, thật sự đã rất nể tình rồi, nếu ta cứ cố ép buộc hắn thì không hay chút nào.*
– Người đâu, nhanh chân đi báo tin cho thiếu gia, nói có Độc Cô Đại tướng muốn gặp hắn.
Quân Vô Ý mỉm cười, ôm quyền nói:– Độc Cô huynh xin cứ tự nhiên. Quân gia và huynh cũng không phải người ngoài, tiểu đệ thực sự có chút mệt mỏi, xin cáo từ.
– Tam đệ xin cứ tự nhiên, bảo trọng nhé.
Độc Cô Vô Địch cười khan một tiếng, cảm thấy toàn thân khó chịu. Tuy năm xưa Độc Cô gia chưa bao giờ làm gì có lỗi với Quân gia, nhưng dù sao cũng bị Hoàng đế Bệ hạ mang ra dùng làm công cụ chống đối Quân gia. Thêm vào đó lại là ngay khoảng thời gian Quân gia song hùng vừa chết trận một cách không minh bạch, ai cũng cảm thấy khó xử, nên hắn cũng không trách Quân Vô Ý có thành kiến với mình.
Những năm gần đây, Độc Cô Vô Địch vẫn mong muốn cởi bỏ gánh nặng hiểu lầm này. Mặc dù hắn tự vấn, có thể nói là không thẹn với lương tâm, nhưng mỗi lần đối mặt với Quân Vô Ý, hắn không hiểu vì sao luôn ngại ngùng cúi đầu. Trong thâm tâm, hắn vô cùng hối hận khi xưa không được cùng Quân Vô Hối đồng sinh cộng tử, đến cuối cùng gia tộc của mình lại….
Tuy rằng Độc Cô gia tộc vẫn âm thầm có ý bảo vệ Quân gia, nhưng tên tiểu tử Quân Mạc Tà này thực sự không thể không dạy, hắn coi như ra tay giáo huấn thay Quân Vô Hối đại ca…
Độc Cô Vô Địch âm thầm thở dài, hướng về phủ Quân gia tiến tới. Khí thế mênh mang lúc nãy của Quân Vô Ý đã hoàn toàn tan biến. Hắn hiểu khí thế đó như lời cảnh cáo hắn: Chuyện của đám nhỏ thì để đám nhỏ giải quyết, trưởng bối không nên tùy tiện nhúng tay vào.
Độc Cô Vô Địch rất muốn hét lớn một tiếng:– Ta cũng không muốn nhúng tay làm gì!
Nhưng không hiểu tại sao, khi hắn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quân Vô Ý, càng nhìn càng thấy giống người đại ca mà hắn tôn kính nhất, cuối cùng, dù chỉ một chút mạo phạm hắn cũng không dám làm.
Khi thấy xa xa, Quân Mạc Tà đang đứng chờ hắn, Độc Cô Đại tướng quân cố gắng lấy lại vài phần khí thế tự nhủ: *Lão tử đối với tam thúc của ngươi còn có chút không biết làm sao mà đối diện, còn với tên tiểu tử dám đùa giỡn khuê nữ của ta, mở to mắt ra mà coi ta trị ngươi như thế nào!*
*A, tại sao tiểu viện của tên tiểu tử này tới cái cửa cũng không có là sao?*
Cửa viện? Cửa viện đương nhiên đã bị Độc Cô Anh huynh đệ bảy người đập nát rồi còn gì. Quân đại thiếu gia vô cùng lễ độ, từ xa đã cung kính hành lễ:– Thì ra là Độc Cô bá phụ đại giá quang lâm, thật là khiến vãn bối vinh hạnh khôn xiết, xin thỉnh bá phụ vào trong.
Độc Cô Đại tướng quân cũng không khách khí, tự nhiên tiến vào. Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một đống người nằm la liệt trên mặt đất.
Độc Cô Vô Địch hít một ngụm khí: *Lão thiên ah, sao lại ra thế này?*
*Bảy tên vương bát đản này, lão tử thực sự muốn đập chết mấy đứa bay mà!* Độc Cô Vô Địch giận dữ thầm mắng. Trước khi đi hắn đã dặn dò kỹ bảy tên tiểu tử rằng có tới Quân gia thì chỉ ra tay bắt Quân Mạc Tà, không nên làm náo loạn Quân gia, cuối cùng lại thành ra như thế này. Nói thế nào đi nữa thì phần sai vẫn là bảy thằng nhóc con mình, nghĩ đến đây thì khí thế vừa cố gắng lấy lại không khỏi giảm xuống thêm vài ba phần.
– Bảy vị Độc Cô huynh nhìn thấy rượu của quý phủ mùi vị không tệ nên có hơi quá chén ha ha ha…
Quân Mạc Tà cười cười, mặt dày nói thêm:– Uống xong liền ngủ!
– Rượu không tệ? Uống hơi nhiều? Chẳng phải bọn nó uống rượu chưa say bao giờ sao? Bây giờ lại uống say rồi ngủ như chết? Phi, lão tử tại sao lại dạy ra được cái thứ vô dụng này cơ chứ!
Khuôn mặt của Độc Cô Vô Địch lúc này đã sạm đen, quát:– Dẫn ta đi xem!
Quát xong thì tiến tới, đột nhiên lại quay đầu, chỉ ngón tay thẳng mặt Quân Mạc Tà mà nói:– Thằng nhóc, lão tử cảnh cáo ngươi, sau này đừng có chọc đến con gái của ta! Hôm nay ta nể tình phụ thân và tam thúc của ngươi mà bỏ qua cho ngươi, nếu ngươi còn dám tiếp tục, ta sẽ băm cái thây thối của ngươi ra rồi quăng cho chó gặm!
Quân Mạc Tà nhìn Độc Cô Vô Địch cười tủm tỉm, đáy mắt lệ quang lóe lên, chậm rãi vươn tay gạt ngón tay của Độc Cô Vô Địch đang chỉ vào mặt mình ra, sau đó lại chỉ thẳng ngón tay vào mặt lão mà mắng:– Lão tiểu tử! Ta mặc kệ lão có phải là loại lưu manh mà dân chúng đồn đãi hay không, nhưng ta nói cho lão biết, nếu dám tới Quân phủ náo loạn một lần nữa, ta nhất định sẽ không nhịn nữa đâu, cho ta gửi cái hôn tạm biệt nhé! À, thêm nữa, sau này đừng để nữ nhi của lão quấn quýt lấy ta! Hôm nay ta nể tình lão là trưởng bối nên bỏ qua cho lão, nếu còn có lần sau, bản công tử ta nhất định sẽ cho lão làm ngoại công bất đắc dĩ của con ta ha ha ha!
Độc Cô Vô Địch tức giận đến trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa té cắm mặt xuống đất. Hắn không phải không biết biệt hiệu của mình chính là "lưu manh", thế nhưng Quân Mạc Tà tuyệt đối là người duy nhất dám mắng thẳng mặt hắn như vậy, hắn hung hăng vung bàn tay to bè của mình ra tát tới.
Quân Mạc Tà cũng không thèm nhúc nhích mà tránh, trái lại còn giương mắt nhìn thách thức.
– Hừ!
Độc Cô Vô Địch cuối cùng cũng không đánh xuống: *Dù sao hắn cũng là con trai của Quân Vô Hối đại ca, tính ra cũng có phần là vãn bối của mình, nếu mình đánh hắn thì cũng không hay ho gì.*
Độc Cô Vô Địch cố nén lửa giận, đi theo Quân Mạc Tà tới khách phòng, chợt nghe thấy bên trong tiếng ngáy vang động trời đất, lại trầm bổng du dương, cực kỳ có quy luật nên không khỏi thêm phần tức giận, tung một cước song phi làm cánh cửa phòng nát bấy, sau đó hét lớn:– Đều lăn ra đây cho lão tử.
Hét to như thế nhưng tiếng ngáy vẫn đều đặn vang lên.
Hương rượu nồng nặc từ trong phòng bay ra.
Độc Cô Vô Địch nhịn không được nhăn mũi:– Đây là loại rượu gì? Tại sao lại có mùi thơm như vậy!?
Hắn nhìn thấy nhi tử không bị gì, chỉ là đang ngủ say nên lòng hắn hơi yên tâm! Độc Cô Đại tướng quân lao tới, chỉ nghe vô số tiếng rầm rầm, bịch bịch vang lên liên tục, tay đấm chân đá như đánh vào mấy bao cát.
Tiếng ngáy vẫn vang lên như sấm!
Độc Cô Vô Địch choáng váng mặt mày!
Quân đại thiếu gia cười thầm: *Ngươi tưởng rượu Tiên do bản thiếu gia tự tay chưng cất là nước lã à? Quan trọng là bây giờ ngươi có đánh bọn chúng cho tới chết, bọn chúng chưa chắc đã tỉnh. Bọn chúng uống nhiều rượu thượng hạng như vậy, nếu không có phương pháp đặc thù của ta thì chuyện say tới chết cũng có thể xảy ra đó. Ha ha ha, đúng là kịch hay còn chưa hết mà!*
– Người đâu, đem mấy thằng nhóc này khiêng ra ngoài!
Ngày hôm nay, Độc Cô Vô Địch cảm thấy bị mất mặt đến tận đàng ngoại, chứ đừng nói chi mặt hắn. Tôn nghiêm của cả đời ngày hôm nay bị vứt sạch xuống cống rãnh. Tuy nhiên, hắn còn chưa biết, hương vị "mất mặt" chỉ mới bắt đầu mà thôi….
– Chậm đã!
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng:– Đại tướng quân chẳng lẽ muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Lão coi Quân gia ta là nơi nào?
– Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Độc Cô Vô Địch xoay bộ mặt hung tợn lại, cơ hồ không thể chịu đựng nổi nữa:– Lão tử đã buông tha cho ngươi việc dụ dỗ nữ nhi bảo bối của ta, tiểu tử ngươi còn dám dây dưa, ngươi muốn chết sao.
– Cái này gọi là trước khi giết người, nói rõ lý lẽ! Độc Cô Gia bảy vị công tử vừa đến Quân gia ta đã đập nát hai cánh cửa đại môn làm bằng gỗ tử đàn nhà ta, ta tính giá một nghìn lượng bạc; đả thương ba người hầu của ta, phí thuốc men hết năm trăm lượng; đập nát cửa tiểu viện của ta, bạc ròng ba trăm…
Quân Mạc Tà dựng thẳng ngón tay, sau đó nhẩm tính:– Thêm vào đó, chế trụ ta, tự động cướp đoạt loại rượu cực phẩm của ta mà uống, niệm tình hai nhà quen biết đã lâu, ta bỏ mấy con số lẻ đi gọi là chút "lộc", chỉ cần giao ra đây hai ngàn năm trăm vạn lượng vàng, Đại tướng quân cứ tự nhiên mang bảy vị Độc Cô công tử ra về!
– Cái gì?
Độc Cô Vô Địch hét lớn một tiếng, làm mấy tên thị vệ phía sau đều chao đảo:– Hai ngàn năm trăm vạn lượng?
– Không sai! Số lẻ ta cho làm "lộc", chỉ lấy chẵn hai ngàn năm trăm vạn lượng!
Quân Mạc Tà sắc mặt không đổi, tỏ ra rất là rộng lượng khoan dung.
– Lão tử khinh bỉ cái bộ mặt chó má nhà ngươi! Hai ngàn năm trăm vạn lượng vàng? Lão tử cũng muốn nghe một chút mấy tên tiểu tử làm sao uống hết hai ngàn năm trăm vạn lượng tiền rượu. Nếu như ngươi không nói rõ ràng, lão tử sẽ tìm Quân lão gia tử hỏi xem tên tiểu tử ngươi học ai cái tính lừa đảo trắng trợn này.
Độc Cô Vô Địch giận quá hóa cười.
Quân Mạc Tà sắc mặt không động, lạnh lùng cười:– Nếu là rượu thường, nhiêu đó vàng bảy vị Độc Cô huynh uống cho tới chết cũng không hết, nhưng rượu của ta chính là loại rượu cực phẩm độc nhất thiên hạ. Hơn nữa, rượu các vị đại ca uống chính là rượu đầu, mỗi vò rượu đầu khoảng năm mươi cân, mà mỗi cân rượu đầu có thể chia nhỏ ra thành năm mươi bát nhỏ, mà mỗi bát nhỏ này có thể pha chế thành một vò rượu cực phẩm, mà một vò rượu cực phẩm này, ta định bán với giá mười vạn lượng! Tổng cộng tất cả là hai ngàn năm trăm vạn lượng, còn những tổn thất lúc nãy ta nhắc, ta coi như con số lẻ, ta miễn cho lão, bỏ hẳn luôn, cho trọn vẹn "giao tình" hai bên! Hơn nữa, một chén rượu giá đều là một vạn lượng một chén, tuyệt đối không có chút gian dối, vật tốt thì giá cao mà.
Quân Mạc Tà vẻ mặt đầy chính khí, chẳng giống nói đùa chút nào.
– Lão tử chửi tam thúc nhà ngươi!
Độc Cô Vô Địch chửi to:– Ngươi nghĩ uống loại rượu này xong sẽ biến thành tiên sao??
Độc Cô Đại tướng quân tức giận muốn nổ phổi: *Toàn bộ quân phí của Thiên Hương đế quốc trong một năm cũng chỉ có ba nghìn vạn lượng bạc, tính ra số tiền mà bảy đứa tiểu tử nhà mình uống rượu gần bằng một năm quân phí??? Cái này nhất định là ngươi giở trò? Con nít không nói dối, vật tốt thì giá cao!?*
– Thỉnh Đại tướng quân ăn nói cẩn thận, không nên nhục mạ tam thúc của ta! Cái này gọi là "của hiếm là của quý"! Rượu này, toàn bộ thiên hạ chỉ có một mình ta có! Ta bán một vạn lượng một chén, nếu là người khác ra giá mười vạn lượng, chưa chắc gì ta đã bán.
Quân Mạc Tà hừ hừ hai tiếng, sau đó đặt hai chén rượu lên bàn, tiện tay nhấc lên một vò rượu, rót ra một chén, sau đó lại rót thêm một chén nữa. Làm một cái thủ thế mời dùng thử rượu.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương Phong Vân.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chiến Chùy Pháp Sư (Dịch)