Dịch Giả: Sói
"Phì!" Quân Chiến Thiên đang nhấp một ngụm rượu, bỗng chốc phun ra hết sạch.Tam thúc Quân Vô Tình ngồi đối diện cũng kịch liệt ho khan.
"Ha ha ha! Lão già Lý Thượng kia, đúng là 'lợi bất cập hại', chớ nói đến việc chữa trị Đan Điền, giờ đến Kinh Mạch cũng bị tổn thương thảm trọng, cơ hồ đang hấp hối, cái này cũng đúng thôi, thậm chí ngay cả đứa cháu mà lão yêu thương nhất, kẻ vốn ung dung đứng ngoài cuộc, cũng bị thương tổn." Lão gia tử hơn một năm nay chưa từng cười sảng khoái đến vậy, thân thể nghiêng trước ngửa sau, ngả trái ngả phải, nói tiếp: "Nghe nói tên mặt trắng đó đã bị Hủy Dung rồi, ha ha ha!"
Quân Mạc Tà bưng chén rượu lên, cứ thế trừng mắt há hốc mồm nhìn.
Ta, ta vốn dĩ chỉ muốn làm một chút chuyện tiểu nhân phá hoại bọn họ mà thôi, trời đất chứng giám, lúc ấy ta thật sự không ngờ lại đạt được chiến thắng huy hoàng như vậy. Ta chỉ muốn phá hủy ngọc san hô, không có ý gì khác.
Về phần Thái sư Lý Thượng vì thế mà Trọng Thương, Lý Du Nhiên vì thế mà Hủy Dung, ta thật sự không ngờ tới a! Ta vô tội mà, mặc dù vậy ta còn muốn bọn họ Trọng Thương nặng hơn chút nữa mới phải. Cư nhiên chỉ tiện tay vung một cái đã tạo ra một cục diện tốt đẹp đến thế, quả là Tạo Hóa trêu người!
"Vì chuyện này, hôm nay chúng ta nhất định phải uống say một phen!""Nâng chén!"
"Vâng, việc này quả thật khiến người ta sảng khoái, bất quá phụ thân, nếu Thái sư Lý Thượng thật sự như vậy thì thật là tốt. Để thử xem, khi mạng của Lý gia cáo chung, tâm lý bọn họ có biến hóa gì hay không. Lý Thượng Minh là Huyết Thần Vệ năm đó có thể hô mưa gọi gió một thời, tin tưởng cho dù ai cũng không dám khinh thường, mà đối với Lý gia lại càng thêm trung thành. Nếu Lý Thượng thật sự không chết, những kẻ này nhất định sẽ trả thù, mà đối tượng đầu tiên chúng ta phải đề phòng chính là Quân gia chúng ta! Điểm này chúng ta nên đề phòng trước! Chi bằng sớm chuẩn bị sẵn sàng... ài..." Quân Vô Ý cười cười, tâm tình vẫn rất chấn định, chậm rãi nói.
"Nói không sai." Quân lão gia tử dừng chén, nói tiếp: "Nếu lão thất phu đó thật sự không chết, mặc dù Lý gia sẽ không được như xưa, thế nhưng đám Tử Sĩ này một khi cắn trả cũng khiến kẻ khác đau đầu không ít. Cho dù không chết, cũng khiến thế cuộc đại loạn một phen. Vô Tình, tuyệt đại bộ phận thực lực của Quân gia ta hôm nay cũng đã nằm trong tay con rồi, theo ý con, việc này chúng ta nên xử lý thế nào mới thỏa đáng?"
Quân Vô Ý nhăn mặt nhíu mày nói: "Nếu nói để ứng biến, thủy chung Thái sư Lý vẫn là quan trọng nhất... Lấy chuyện sinh tử của lão làm tiền đề, nếu như lão chống đỡ được qua đợt này, vậy hết thảy mọi bố trí đều uổng phí, đối sách tốt nhất là 'Dĩ bất biến ứng vạn biến', thu nạp thực lực Trung Kiên tụ lại một chỗ, không cho đối phương cơ hội. Tin tưởng với thực lực Quân gia chúng ta sẽ không có vấn đề gì, con chỉ lo Trầm Tướng Quân bọn họ mấy năm nay đều theo chúng ta, cùng Lý gia kết oán không ít, vạn nhất chúng ta gặp chuyện, bọn họ nhất định sẽ xảy ra bất trắc!"
Quân Mạc Tà cười cười nói: "Lời ấy của tam thúc nói đúng thật là lời nói của bậc lão thành, thế nhưng cũng không cần lo lắng quá. Năm đó chỉ một mình tướng quân cũng có thể chiến đấu với hơn trăm Thiết Huyết Huệ Sĩ! Cảm ứng đối với nguy hiểm tuyệt đối không thua bất cứ kẻ nào! Nếu không chẳng phải đã sớm Chết Trận rồi ư? Chỉ cần bọn họ nhận được tin này, sẽ có đối sách, bảo đảm bản thân được an toàn. Nếu ngay cả đối sách giữ mình còn không có, vậy thì còn nói gì tới chuyện ra sa trường giết địch?"
Quân Mạc Tà vừa cười vừa nói, lông mày dựng thẳng, giọng nói tàn khốc tiếp lời: "Nếu như ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có, đến khi gặp chuyện lại muốn chúng ta bảo vệ, vậy đối với chúng ta chẳng khác nào Phế Vật, có tác dụng gì? Loại người đó vứt đi cũng không tiếc, sao phải tiếc nuối?"
Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý đồng thời kinh ngạc, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, không biết phản ứng thế nào. Hai người đều là Thống Soái trăm trận trên sa trường, nói là yêu binh như con, cũng không quá lời, đối đãi với binh sĩ như huynh đệ, con cháu, hiển nhiên khi nghe lời nói tàn nhẫn vô tình này của Quân Mạc Tà có chút không chấp nhận được.
"Mạc Tà, không thể nói như vậy được, những người này đều đã theo Quân gia ta hơn mười lăm năm, chúng ta há lại không để ý tới?" Quân Chiến Thiên có chút tức giận, râu mép dựng lên, không hài lòng nói tiếp: "Đây chính là điểm mà ngươi thiếu sót, 'Đồng cam cộng khổ, sinh tử bất ly'! Ngươi nên ngẫm lại mấy câu đó đi." Lão gia tử vẫn chưa nói xong, nhưng trong giọng điệu đã mang ý chỉ trích rất rõ ràng.
"Gia Gia, lời này của người Mạc Tà không đồng ý, xin hỏi người một câu, nếu người chỉ vì lo cho một kẻ vô dụng mà khiến vô số binh lính khác phải "bên nặng bên nhẹ" mà bị diệt vong, điểm trọng yếu đó, người hẳn là rõ hơn ai hết chứ? Những năm gần đây biên giới vẫn không yên, hàng năm đều xảy ra chiến sự. Mà trước đây tam thúc cũng đã nhắc tới những người này đều trong quân khó tránh khỏi có lúc lĩnh quân nghênh địch. Mà một tướng vô năng sẽ dẫn đến ngàn quân mệt chết! Đối với cháu mà nói, nếu là một tướng vô năng, chi bằng nhẹ nhàng buông tay, nếu không một khi hắn nắm giữ trách nhiệm sẽ dẫn đến toàn quân Đại Loạn! Tại thời khắc mấu chốt, thậm chí là Họa Loạn Quốc! Sao có thể coi là chuyện nhỏ đây? Điểm này rõ ràng như ban ngày, sao lại nói chúng ta vô tình vô nghĩa?"
Quân Mạc Tà phản bác tiếp: "Cháu mới vừa rồi đã nhắc tới rồi, vì một tướng vô năng, nhẹ thì hại chết ngàn quân, thất thủ trận địa, nặng thì bị địch nhân dễ dàng đột phá, toàn bộ bị bại! Thậm chí còn lay động tới nền móng quốc gia, lâm vào họa mất nước diệt tộc. Điều này không phải nói chơi, đạo lý này gia gia và tam thúc chắc đều biết, tại thời điểm mấu chốt, sẽ phải dứt tình mà hạ quyết tâm, nếu không mọi nỗ lực của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển, lúc đó hối cũng không kịp!
"Dùng người nên dùng Hiền Tài, dùng Quân Sư phải dùng người có Mưu Trí! Điều này chúng ta không thể làm theo cảm tính. Chuyện này liên quan đến nhiều mạng người! Nếu là vì một người mà chúng ta có thể làm như vậy, Mạc Tà nói như vậy nếu có chỗ không phải, xin gia gia và tam thúc thứ tội, nhưng nếu đã là vấn đề ngoài phạm vi nguyên tắc thông thường, thứ cho Mạc Tà không thể nhượng bộ!"
Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý hai người đồng thời im lặng, bọn họ đều minh bạch những điểm này, mặc dù những lời này khó nghe, thế nhưng là sự thật không thể nào phản bác. Nếu đã là một người đủ tư cách làm Thượng Vị Giả, Nhân Từ nương tay, làm việc theo cảm tính đúng là điều cấm kỵ lớn nhất!
Trong lòng bọn họ đã thầm tán thành với lời nói của Quân Mạc Tà rồi, thế nhưng với tính cách của hai người mà nói, vẫn có điểm khó chịu, vĩnh viễn không muốn làm như vậy. Điểm này cũng chính là chỗ mà người khác kính trọng bọn họ, mặc dù có phần cổ hủ, thế nhưng lại rất đáng kính!
Nói cách khác, cũng chính là tính cách này làm cho bọn họ tỏa sáng!
Quân Mạc Tà ha ha cười nói: "Hiển nhiên là như vậy, đó cũng là suy đoán của chúng ta mà thôi, còn kết quả thế nào lại là việc khác. Cháu chỉ sớm nhắc nhở gia gia, tam thúc trước thôi, đến lúc cấp thiết cần phải đưa ra quyết định dứt khoát! Ngập ngừng không quyết tất sẽ gây Đại Loạn, đó là lời của tam thúc ngày đó dạy đệ tử gia môn, hôm nay có suy nghĩ ngày mai mới đưa ra quyết định, vậy đám đệ tử Thế Gia biết làm thế nào!"
Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý hai người liếc mắt nhìn nhau, đối với lời nói vô tình cùng tàn nhẫn của Quân Mạc Tà ngày hôm nay có chút bất ngờ cùng khiếp sợ. Quân Vô Ý nhíu mày nghĩ lại ngày đó thủ pháp Quân Mạc Tà ra tay đoạt mạng, trong lòng lại rung động. Hắn là Nhị Đại Đệ Tử của Quân gia, không thể nghi ngờ là rất hiểu lập trường của cháu mình, nhưng xuất phát từ Quân Đội, đối với tình thân anh em binh sĩ khó có thể dứt bỏ, đến khi nghe lời nói của Quân Mạc Tà lại càng bất đắc dĩ!
Quân lão gia tử lại thổi râu mép, híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, cái loại tính cách này của Quân Mạc Tà cũng không phải là không tốt, mặc dù có chút tàn nhẫn thế nhưng lại có tướng làm người cầm quyền.
Bất quá, dã tâm không nên quá lớn, nếu không trong tay hắn sẽ tràn ngập máu tanh! Là Phúc hay là Họa? Lão gia tử có chút lo lắng, không nhịn được thở dài một hơi.
Lão gia tử xuất thân bần hàn, cũng không phải từ gia đình quyền quý gì, nhưng để đạt được thành tựu ngày hôm nay, chính là nhờ một phần lớn vào công lao của đám binh sĩ dưới tay, nhất là khi mình từ tầng lớp dưới cùng của xã hội bò lên đỉnh cao trên chốn quan trường lại càng thêm quý trọng tình thân.
Nhớ lại năm đó chỉ nhờ một thân Mãnh Phu lòng đầy nhiệt huyết, xông pha chiến trận, không màng sinh tử, đối với lòng người, thế sự hắn đều biết rõ, cho nên khi Quân Mạc Tà nói vậy lão lại càng không thể tiếp nhận, thậm chí còn cảm thấy người cháu mà mình rất tán thưởng này ở gần trước mắt mà như cách xa ngàn dặm!
Quân Vô Ý quay đầu, nói với lão Bàng: "Bàng thúc, việc này còn phải phiền người đi an bài một chút. Mặc kệ thế nào mọi việc phải lấy an toàn làm trọng."
Lão Bàng này mặc dù ở Quân gia trên danh nghĩa là Quản Gia, cũng là Thủ Hạ Tâm Phúc, thế nhưng trên thực tế mọi người đều biết, lão Bàng cùng với gia chủ Quân Chiến Thiên chính là đã trải qua Sinh Tử Chi Giao! Mà Quân Chiến Thiên cũng chưa bao giờ đối đãi với lão như người ngoài, coi lão như chính huynh đệ ruột thịt của mình vậy.
Lấy chuyện năm đó mà nói, Quân Chiến Thiên đã từng muốn vị lão huynh đệ này thoát khỏi kiếp nô bộc, sau đó lập Quân Công, lấy vợ sinh con, cùng hưởng Phú Quý, nhưng lão Bàng cũng hiểu được ý tứ của vị Đại Ca này, lại nghĩ mình không làm nô bộc nữa, sẽ không thể làm bạn của Đại Ca, càng không thể vì Đại Ca xuất lực, cho nên thủy chung vẫn chỉ làm Quản Gia mà thôi.
Điều này khiến Quân Vô Ý luôn đem lão Bàng coi như là trưởng bối đáng tôn kính.
Lão Bàng mỉm cười, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Quân Mạc Tà không khỏi âm thầm lắc đầu. Quân gia mặc dù mỗi người đều dũng cảm, một thân Nam Nhi Chí Khí, nhưng quá Trọng Tình Trọng Nghĩa. Trọng Tình Trọng Nghĩa đối với người khác đúng là một ưu điểm, thế nhưng đối với một người lãnh đạo cả một gia tộc, trực tiếp liên quan đến sự tồn vong của một quốc gia, đó chính là mù quáng.
Bất quá Quân Mạc Tà cũng không thể trông đợi vào việc dùng lời lẽ khiến gia gia và tam thúc hoàn toàn tiếp nhận. Tạm thời chỉ có thể từ từ, thỉnh thoảng nhắc nhở một chút, như vậy sẽ như nước chảy đá mòn, đến khi trọng yếu sẽ phát huy tác dụng. Đối với cha con nhà này, không có tám năm mười năm tuyệt đối không lay động được bọn họ, mà Quân Đại Thiếu Gia lại không có tính nhẫn nại, cho dù có cũng không thể để thời gian lãng phí như vậy!
Nhưng loại chuyện như vậy không thể cấp bách được, 'Dục tốc bất đạt' a.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Vô Ý huynh, từ biệt mười năm rồi, bây giờ vẫn khỏe chứ?" Thanh âm hùng hồn quanh quẩn trong không khí mà không tan đi.
Sắc mặt Quân Vô Ý Đại Biến, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi môi run nhẹ, thiếu chút nữa ngã từ trên xe lăn xuống!
Quân Mạc Tà lẳng lặng vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên đùi hắn, lắc đầu ý bảo thúc cứ yên tâm. Quân Mạc Tà sau khi nghe xong liền đi ra gặp mặt người vừa mới lên tiếng. Hóa ra, đó chính là kẻ đã ngăn cản mình trong cuộc đấu giá ở Thịnh Bảo Đường, còn nói Quân gia mình muốn đối lập cùng Thịnh Bảo Đường của hắn!
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương phong vân.
Đề xuất Voz: Vợ Xâm Hình, Hổ Báo, Nhưng Rất Chung Tình