Logo
Trang chủ

Chương 116: Đánh với Thiên Huyền

Đọc to

Dịch giả: KobayashiMidori

Từ biểu hiện thâm sâu khó lường của Quân Vô Ý, hiển nhiên hắn đang che giấu vô vàn chuyện cũ trong lòng.

Giờ phút này, Quân Vô Ý đang ra sức áp chế cơn xúc động trong lòng. Nếu không, tức quá hóa rồ, mọi công sức trước đây sẽ đổ sông đổ biển trong gang tấc!

Quân Chiến Thiên nhìn thần sắc trên mặt Quân Vô Ý, dường như hiểu rõ điều gì đó, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ âu lo.

- Đã nhiều năm không gặp, không ngờ hôm nay lại có khách quý từ xa đến, ta không kịp nghênh đón, xin mời vào trong hàn huyên.

Quân Vô Ý vẫn bất động ngồi yên, chậm rãi cất lời, thanh âm hùng hậu vang xa, mang theo vài phần trầm tĩnh. Ngay trong nháy mắt, Quân Tam gia đã bình tĩnh trở lại, trên khuôn mặt tuấn tú trở nên vô cùng thanh thản, đôi mắt nhất thời trở nên thâm sâu khó lường. Hắn quay đầu nói với Quân Chiến Thiên:

- Phụ thân, là bọn họ đến rồi. Việc này người không cần xuất diện, một mình con có thể đối phó.

Quân Chiến Thiên chậm rãi gật đầu, sắc mặt trầm trọng.

Quân Mạc Tà mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng cản người phía sau xe lăn của Quân Vô Ý, nói:

- Để con đưa Tam thúc đi.

Hắn chậm rãi đẩy chiếc xe lăn ra ngoài. Trong lòng lạnh lùng cười: "Thịnh Bảo Đường, quả nhiên có ân oán với Quân gia!"

Bên trong tiểu viện, có hai nam nhân trung niên mặc bạch y đứng cùng nhau. Cả hai đều anh tuấn phi phàm, phong độ bất phàm. Nhưng từ trong mắt Quân Mạc Tà nhìn ra được, hai người này tuy đứng cùng nhau, tư thế chẳng khác biệt là bao, chia ra trái phải mà đứng, nhưng trong mắt mỗi người đều có ý tứ đề phòng đối phương.

Cho nên Quân Mạc Tà lập tức phán đoán, hai người tuy tỏ vẻ hòa hợp, nhưng thật ra đang phòng bị lẫn nhau! Hai bên tuy rằng cũng đến từ một nơi, nhưng nội bộ bất hòa, thậm chí còn ẩn chứa sát ý!

Khó trách ngày đó ở Thịnh Bảo Đường, phản ứng của Thịnh Bảo Đường đối với sự ra giá của hắn lại mâu thuẫn như vậy. E rằng sự mâu thuẫn đó xuất phát từ chính hai người này.

- Mộ huynh, từ biệt nhau nhiều năm, phong thái của huynh vẫn tốt như xưa!

Trên mặt Quân Vô Ý đột nhiên có chút vui mừng, nhưng phần nhiều lại là sự thương cảm, hoài niệm. Hắn mỉm cười với một người trong đó, về phần người còn lại thì hoàn toàn không để ý tới.

Bạch y nhân này tiến lên một bước, cẩn thận đánh giá kỹ lưỡng khuôn mặt Quân Vô Ý, có chút kích động nói:

- Vô Ý tiểu đệ, đệ vẫn như xưa, phong thái vẫn như năm đó. Nếu tiểu thư mà biết, chắc chắn sẽ…

Khi nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại, cười ngượng nghịu nói:

- Vô Ý, mười năm qua đệ vẫn tốt chứ? Huyền khí đã tiến giai Địa Huyền rồi sao? Quả nhiên thật đáng mừng.

Trên thực tế, xét theo tuổi tác của Quân Vô Ý, bình thường có thể đạt tới cảnh giới Địa Huyền Trung giai đã là vô cùng đáng quý rồi, huống chi Quân Vô Ý đã tàn phế mười năm nay. Tu vi huyền khí không những không lùi mà còn tiến bộ, chắc chắn là vô vàn khó khăn. Tuy nhiên, Quân Vô Ý cho dù tiến bộ như vậy, chung quy vẫn là một phế nhân. Chuyện này, lại không thể thay đổi, ít nhất trong mắt vị "Mộ huynh" này là như vậy.

Thời điểm nghe tới hai chữ "tiểu thư", trên khuôn mặt đã lâu không dao động của Quân Vô Ý hiện ra một tia thương cảm, khóe môi cũng co giật thống khổ một hồi, một lát sau mới trở lại bình thường. Mà trên mặt bạch y nhân còn lại, nhất thời cũng nổi lên một cỗ thần sắc quái dị, ánh mắt nhìn về phía Quân Vô Ý, sát ý lại càng tăng lên!

- Quân Vô Ý, nửa thân dưới của ngươi tuy rằng tàn phế, trở thành phế nhân, bất quá thoạt nhìn ngươi cũng đã nghĩ thông suốt rồi nha, có thể nghĩ được như vậy cũng xem như không tồi…

Bạch y nhân còn lại cười ha hả, mỉa mai trào phúng, câu nói này thái độ đúng là khác biệt một trời một vực với người đầu tiên, tựa như hắn có mối thù không đội trời chung với Quân Vô Ý.

- Các hạ nói rất đúng trọng tâm nha, Tam thúc của ta chân tàn nhưng tâm bất phế, nhưng nếu đầu óc các hạ mà tàn phế thì chắc chắn không có thuốc nào chữa được.

Quân Vô Ý còn chưa trả lời thì Quân Mạc Tà đứng phía sau hắn đã mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng tựa hồ không có trọng lượng, nhưng một câu kia lại khiến bạch y nhân tức giận đến mức mặt trắng bệch, còn trắng hơn cả y phục hắn đang mặc.

- Quân Mạc Tà tiểu nhi, lần trước bổn tọa đại nhân đại lượng bỏ qua cho ngươi, tiểu tử ngươi lại không biết điều. Hôm nay dám trước mặt bổn tọa khoe khoang tài miệng lưỡi khéo léo của ngươi, ngươi tưởng bổn tọa không dám giết ngươi sao?

Bạch y nhân lạnh lùng nhìn Quân Mạc Tà, trợn mắt, khuôn mặt vốn anh tuấn vì cái trợn mắt mà trở nên vài phần dữ tợn, vài phần khủng bố.

- Ha ha, xưa khác nay khác rồi, các hạ ạ! Đây chính là đại viện của Quân gia, không phải Thịnh Bảo Đường của các hạ. Các hạ dám ở đại viện Quân gia kiêu ngạo ương ngạnh đối với thiếu chủ ta như thế, các hạ nghĩ bản thiếu gia không dám giết các hạ hay sao? Các hạ có tin là chỉ cần bản thiếu gia ra lệnh một tiếng, các hạ sẽ bị chém thành thịt nát trong nháy mắt không?

Quân Mạc Tà thản nhiên nhìn hắn, nhãn thần sắc bén.

- Ha ha ha…

Bạch y nhân kia ngửa mặt lên trời cười to, cười xong mới nói với Quân Vô Ý:

- Quân Vô Ý, đứa cháu này của ngươi, thật khiến ta thưởng thức không thôi a. Hắn lại dám nói muốn loạn đao chém nát ta, ha ha ha. Quân Vô Ý, ngươi nói cho hắn biết, chưa cần nói đến Quân phủ các ngươi có thực lực này hay không, chỉ cần nói các ngươi có đảm lượng giết ta hay không đã là vấn đề rồi. Ha ha ha, thật sự là vô tri đến buồn cười, Thiên Hương Thành đệ nhất vô tri hoàn khố quả nhiên hữu danh vô thực, gặp mặt rồi càng thấy đúng, bội phục bội phục, đáng thương đáng thương!

- Tiêu Hàn, nơi này là Quân phủ, ngươi quá càn rỡ rồi đó!

Bạch y nhân còn lại tức giận quát mắng:

- Nếu ngươi không muốn cùng ta tới đây, ngươi có thể lập tức rời đi! Nói nhảm làm cái gì?

- Mộ Tuyết Đồng, ngươi nói đúng, nơi này là Quân phủ, ở trong này, ngươi cũng không có tư cách hô phong hoán vũ với ta!

Tên bạch y nhân Tiêu Hàn mặt xám xịt lại, không thèm quay đầu lại nói.

“Ha ha ha, thật sự là buồn cười, bởi vì trên đời này có nhiều người thích tự sướng như tên gia hỏa này nên thế gian này mới có nhiều chuyện thú vị để xem.” Quân Mạc Tà cất tiếng cười to:

- Huynh đài này a, ngàn vạn lần không nên xem mình quá quan trọng, tự vấn lương tâm một chút, ngươi là quan lớn trong tổ chức của ngươi sao? Ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ tổ chức sao? Quân gia ta cho dù giết chết ngươi, chủ tử của ngươi sẽ vì một cái mạng chó của ngươi mà cùng Quân gia ta gây chiến sao?

Quân Mạc Tà thương hại nhìn hắn:

- Hài tử đáng thương, nói cho ngươi biết một cái chân lý: Cho dù mọi người trên thế giới này chết hết thì mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông và lặn xuống ở phía tây. Ngươi ngàn vạn lần đừng có đặt mình quá cao, nếu không có một ngày ngươi sẽ té đau đó, mà nhiều khi té cắm mặt xuống đất thì môi tróc răng rụng nhé! Ta nói lời chân thành, coi như dạy dỗ ngươi miễn phí. Haiz, ta chính là một người thiện lương a...

Bóng người chợt lóe, "Ba ba ba..." Hàng loạt âm thanh vang lên.

Bạch y nhân trong cơn cuồng nộ phi thân tới, giơ tay tát hắn.

Quân Mạc Tà trong tiếng cười to, "xoát" một tiếng cấp tốc lui ra phía sau, bạch y nhân vẫn như hình với bóng đuổi theo, thân hình Quân Mạc Tà lắc trái lắc phải. Sau đó, Mạc Tà trúng một chưởng vào vai, nhưng trong khi trúng chưởng thì đầu gối và khuỷu tay của hắn cũng đồng thời đánh ra.

Phốc phốc hai tiếng, sắc mặt bạch y nhân vừa xanh mét lại vừa trắng bệch, tư thế có chút không tự nhiên. Hai mắt hắn trở nên đỏ bừng như muốn phun hỏa nhìn Quân Mạc Tà, tức giận đến mức muốn ngấu nghiến cả người Quân Mạc Tà mà nuốt vào bụng.

Quân Mạc Tà tuy rằng miệng lưỡi lỗ mãng, nhưng đối với bạch y nhân mà nói, hắn vẫn là hậu sinh vãn bối. Dạy dỗ hắn một chút thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể giết hắn. Vì vậy, mười thành công lực thì bạch y nhân cũng chỉ sử dụng nửa thành để giáo huấn hoàn khố tiểu tử miệng lưỡi lợi hại này.

Chẳng lẽ hắn đường đường là một Thiên Huyền cao thủ, nói thế nào cũng có chút tự trọng thân phận; lại đi tranh chấp với một đứa hậu bối tiểu tử ngay cả Ngân Huyền cũng chưa đạt tới. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người ta cười rụng răng.

Nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ là Quân Mạc Tà có thể phản kích lại sắc bén, thần tốc, chính xác, mà lại vô cùng tàn nhẫn như thế!

“Khuỷu tay đánh thẳng vào cổ họng mình, mà đầu gối lại nện thẳng vào hạ bộ! Mặc dù mình khinh địch, hoàn toàn không có phòng bị, tuy nhiên tên tiểu tử phương vị tấn công cũng quá mức hiểm độc, lựa chọn thời gian và cơ hội hết sức chính xác, nên với thân pháp của mình vẫn bị trúng chiêu. Chắc chắn tên tiểu tử này có thể nhìn ra sơ hở của mình.”

Nếu không phải huyền khí của Tiêu Hàn đã đến Thiên Huyền cảnh giới, dưới hai chiêu vừa rồi, hắn hoàn toàn có thể mất mạng, chết còn thảm hơn cả chết! Mặc dù vậy, cổ họng hắn cũng hết sức đau đớn. Hạ bộ lại đau đớn vô cùng, dùng hết định lực toàn thân mới kìm được tiếng rên rỉ.

Tiêu Hàn tức giận hừ một tiếng. Cả người lam quang rực rỡ, muốn thực sự ra tay phế bỏ tiểu tử đáng giận này! Mộ Tuyết Đồng vội vàng ngăn lại, cả giận nói:

- Ngươi nói nhảm còn chưa đủ sao? Cư nhiên lại cùng một đứa bé so đo như vậy! Còn có chút phong độ của bậc trưởng bối hay không?

Quân Vô Ý lạnh lùng nhìn Tiêu Hàn, trong lòng đã sớm quyết định, nếu hắn dám thực sự ra tay với Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý sẽ liều mạng bại lộ thực lực của mình, bất kể hậu quả ra sao cũng phải toàn lực ra tay, giết chết hắn tại chỗ.

Tiêu Hàn hổn hển thở dốc mấy hơi, thanh âm khàn khàn, rõ ràng hai chiêu vừa rồi của Quân Mạc Tà đả kích hắn không nhỏ. Hắn cắn răng nói:

- Được! Hôm nay ta tạm thời buông tha tên tiểu tử này.

Nói xong trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà:

- Tiểu tử ngươi nên cầu nguyện ông trời là ngàn vạn lần đừng rơi vào tay ta!

Quân Mạc Tà hì hì cười, nói:

- Ngươi yên tâm, bản công tử đang hướng ông trời cầu nguyện, khi bản công tử có đủ thực lực hành hạ ngươi, mong ông trời cho bản công tử được gặp lại ngươi.

- Chỉ bằng vào ngươi? Ha ha ha…

Tiêu Hàn giận dữ cười lại, hừ mạnh, nói:

- Đời này vô vọng!

- Phải không ta? Đúng là thằng nào mới trúng ba cái đá của ta, nhanh như vậy đã không đau đớn?

Quân Mạc Tà lạnh lùng thốt lên.

Tiêu Hàn kia vừa nghe xong Quân Mạc Tà nói thì chỉ biết há miệng thở dốc, lại không thể nói gì. Tiêu Hàn dù sao cũng là Thiên Huyền cao thủ, không thể che giấu cơn đau vừa rồi, nhất là đối mặt với Quân Mạc Tà, so với con kiến còn yếu hơn!

Hắn biết rõ, vừa rồi bản thân hắn chưa sử dụng hết toàn lực, dù sao Quân Mạc Tà chỉ là một tiểu quỷ chưa tiến vào được Ngân Huyền cảnh giới, với Thiên Huyền cao thủ mà nói thì chẳng qua là một con kiến mà thôi. Trên thực tế, cho dù là Kim Huyền, Ngọc Huyền cao thủ ở trong mắt Thiên Huyền cao thủ, vẫn chỉ là con kiến, nhưng oái oăm một điều là chính bản thân hắn vừa trúng hai chiêu của một con kiến. Nếu hai chiêu đó mà do một người tu vi Ngọc Huyền phát ra thì hộ thân huyền khí của hắn đã chẳng còn tác dụng gì, chỉ chờ tử thần tới lấy mạng nhỏ của hắn đi thôi. Hắn vừa nghĩ tới thì lại cảm thấy cổ họng, hạ bộ đau đớn, không khỏi nghĩ tới mà sợ hãi. Đối với Quân Mạc Tà vô cùng oán hận, trong lòng muốn diệt trừ Quân Mạc Tà càng nhanh càng tốt.

Quân Vô Ý lạnh lùng nói:

- Tiêu huynh lần này đường xa tới đây, chẳng lẽ chỉ vì đấu khẩu với cháu của ta sao?

Tiêu Hàn hừ một tiếng cuối cùng không trả lời. Mộ Tuyết Đồng cười cười nói:

Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em

- Vô Ý, từ biệt mười năm, lần này rốt cuộc cũng đến phiên ta được đi ra ngoài, cho nên, có người ủy thác ta mang đến cho đệ một món lễ vật.

Quân Vô Ý hơi thở dồn dập, thất thanh hỏi:

- Là nàng sao?

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương Phong Vân.

Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Thần Cơ Giới Sư
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN