Logo
Trang chủ

Chương 118: Mối hận khắc cốt ghi tâm

Đọc to

Hàn Yên Dao trước khi rời đi từng nói với Quân Vô Ý rằng, chỉ cần hắn có thể đạt tới cảnh giới Chí Tôn Thần Huyền, chuyện tình cảm giữa hai người sẽ có nhiều hi vọng. Tuy nhiên, Quân Vô Ý dù là kỳ tài ngút trời, tu vi vẫn chỉ dừng ở trung cấp Kim Huyền. So với Thần Huyền cảnh giới, khoảng cách thật sự quá xa xôi, nói không chừng cả đời cũng không thể đạt tới.

Hai năm sau đó, Quân gia tại Thiên Hương Quốc gặp phải đại kiếp nạn. Hai huynh trưởng của Quân Vô Ý là Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng đều chết trận một cách không minh bạch, không rõ nguyên do. Thêm vào đó, trong một lần chinh chiến sau này, Quân Vô Ý vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, cuối cùng lại bị người khác ám toán, toàn quân đại bại, bản thân hắn cũng trở thành một kẻ tàn phế.

Năm xưa, Mộ Tuyết Đồng cũng là một trong những tùy tùng theo Hàn Yên Dao ra ngoài, là người duy nhất trong Phong Tuyết Ngân Thành (ngoài Hàn Yên Dao) không hề ghen ghét Quân Vô Ý. Hai người năm xưa thân thiết không khác gì huynh đệ ruột thịt.

Sau này, vì mặc cảm thân thể tàn tật, Quân Vô Ý mất hết hi vọng, cho rằng mình và người kia đến cuối đời cũng sẽ không còn cơ hội bên nhau nữa. Thời gian trôi như tên bắn, thoáng chốc mười năm đã trôi qua. Quân Vô Ý nghĩ chỉ có trong giấc mơ mới có thể tương phùng, không ngờ đến ngày hôm nay lại nhận được tin tức của Hàn Yên Dao.

Giờ khắc này, trong lòng Quân Vô Ý quả thực giống như bão táp mưa sa cuộn tới.

Quân Mạc Tà chỉ lẳng lặng đứng nghe, không nói gì. Hắn hiểu rõ Quân Vô Ý đang tự nói với chính mình, chứ không thực sự nói cho hắn nghe. Những chuyện này, tam thúc đã chôn chặt trong lòng từ rất lâu. Đến hôm nay, khi nghe được tin tức cố nhân, trong lòng vô cùng kích động, khiến chuyện xưa cứ thế tuôn trào.

Tam thúc hắn giờ đây chỉ muốn nói hết ra cho nhẹ lòng, chứ không phải nói cho riêng ai nghe cả; việc người nghe có hiểu hay không, tam thúc cũng không màng.

Giờ đây, cho dù trước mặt Quân Vô Ý là một tảng đá, thúc cũng sẽ tiếp tục trút hết tâm sự.

Dù sao, mười năm nay, gánh nặng trong lòng Quân Vô Ý thật sự quá lớn.

Ký ức xưa phủ đầy bụi, chôn chặt trong lòng Quân Vô Ý như ngọn núi lớn đè nặng tâm khảm, cuối cùng cũng được hắn nói ra, thời gian cứ chầm chậm trôi…

"Đến cuối cùng, Quân gia không bao giờ lấy lại được phong quang năm xưa. Sau khi đại ca và nhị ca bỏ mình nơi trận mạc, ta cũng hoài nghi Phong Tuyết Ngân Thành đã âm thầm ra tay trong bóng tối. Tuy nhiên, khi đó võ công ta thấp kém, mà chuyện của Phong Tuyết Ngân Thành lại vô cùng bí ẩn, nên ta vẫn không điều tra được gì.

Cuối cùng, cũng đến lượt ta gặp tai nạn. Khi đó, ta cùng địch quân Vũ Đường Đế Quốc giao chiến, ta chiếm ưu thế hoàn toàn, chỉ còn thiếu một bước nhỏ nữa là toàn quân đại thắng. Tuy nhiên, cũng giống đại ca và nhị ca, lúc đó, trong quân Vũ Đường Đế Quốc bỗng nhiên xuất hiện một số tuyệt đỉnh cao thủ, tu vi Huyền Khí cực cao. Bọn họ dẫn đầu một đám kỵ binh tấn công chúng ta, khiến toàn quân đại loạn!"

"Sau đó, đám người này đánh thẳng vào trung quân ta, ai nấy đều đạt cảnh giới Thiên Huyền đỉnh cấp. Ta còn nhớ rõ khi đó, Trần Nhị mặt rỗ cố gắng quát to: "Tam tướng quân! Chạy mau! Chạy mau!" Ta còn thấy rõ máu hắn phun trào đỏ thẫm trong sắc xanh của Huyền Khí.

Rồi Kiều Mãnh, Đoạn Thất Lang, Tiểu Cà Lăm, tất cả bọn họ đều che chắn trước mặt ta, liều mạng bảo vệ ta. Trước khi bị giết chết, trong mắt mỗi người đều cố gắng hướng về phía ta như muốn nói: "Chạy mau đi tướng quân!" Đặc biệt là Kiều Mãnh, trước khi chết còn cố gắng ôm chân một tên, toàn bộ xương đầu bị đánh nát, miệng vừa phun máu vừa quát ta mau chạy đi!"

Trong khoảnh khắc đó, ta như chìm vào một cơn ác mộng khủng bố. Máu bọn hắn bắn tung tóe lên mặt ta, đó chính là máu huynh đệ của ta!

Quân Vô Ý đau khổ cúi đầu, mặt nhăn nhó. Khi nói tới lúc Trần Nhị mặt rỗ trước khi chết cố gắng quát hai câu, thanh âm Quân Vô Ý giống như gào thét, nhưng sau đó lại trầm xuống, như nỉ non, run rẩy… Khi nói xong, thúc không tự chủ đưa tay vuốt mạnh khuôn mặt mình, giống như muốn dùng tay xóa đi đoạn ký ức máu của chiến hữu bắn tung tóe lên người mình để giúp mình chạy thoát.

"Nhưng ta lúc đó đã điên rồi. Những người này đều là huynh đệ thủ túc của ta, cùng ta lớn lên, không biết bao nhiêu lần cùng nhau uống rượu, ca hát, săn bắn, còn cùng nhau chinh chiến sa trường giết địch. Vậy mà chỉ trong tích tắc, tất cả đều bỏ mạng ngay trước mắt ta!"

"Bọn họ chết sạch ngay trước mắt ta! Huynh đệ của ta, anh em của ta, một người cũng không còn!" Quân Vô Ý hét to lên, như uất hận đã lâu, đầu ngẩng cao, hai mắt nhắm chặt, hai giọt nước mắt âm thầm chảy xuống.

"Vì ta! Chính vì ta mà bọn họ phải chết!"

"Ta muốn liều mạng! Ta muốn giết sạch! Giết sạch bọn chúng! Giết!" Quân Vô Ý hét lên phẫn hận, nhưng sau đó lại vô lực gục xuống: "Khi đó, công lực của ta quá yếu, thực sự rất yếu. Bọn chúng tùy tiện cử ra một người đã chế trụ được ta, sau đó chúng đầu độc ta, lại hủy đi Huyền Khí trong Đan Điền của ta, phong bế kinh mạch nửa thân dưới của ta! Ta một tiếng rên cũng không phát ra, ta chỉ nhìn chằm chằm bọn chúng, nhìn không chớp mắt. Tuy bọn chúng tên nào cũng mang mặt nạ, nhưng ta chắc chắn, chỉ cần bọn chúng xuất hiện trước mắt ta, ta lập tức có thể nhận ra!"

"Lúc đó, ta đã biết bọn chúng chính là người của Phong Tuyết Ngân Thành! Kẻ đến từ nơi quỷ quái đó, ai cũng mang một loại Hàn Khí ác ma! Ta luôn nhớ rõ, thời khắc bọn chúng hành hạ ta, tên nào cũng đắc chí cười to thỏa mãn." Hai mắt Quân Vô Ý lúc này đã đỏ bừng.

"Chính vì vậy, từ lúc đó, ta thành ra như bây giờ, muốn đứng lên cũng không được, cừu hận chỉ biết chôn sâu trong lòng, cũng không có dũng khí nói cho ai biết. Mặc dù Phong Tuyết Ngân Thành có cường đại đến mấy, nếu ông nội con mà biết, chắc chắn cũng sẽ không nhẫn nhịn. Tuy nhiên, ta biết dù cho có thêm một trăm Quân gia cũng không phải là đối thủ của Phong Tuyết Ngân Thành. Nếu cứ miễn cưỡng hành động, chính là đẩy các huynh đệ đi chịu chết, thậm chí Quân gia cũng sẽ bị diệt vong."

"Hai vị ca ca của ta vì chuyện của ta mà chết, còn ta lại cứ mặt dày sống khỏe mạnh; các huynh đệ của ta vì cứu ta mà chết sạch không còn một ai, còn ta lại sống một cách khuất nhục tại đây." Quân Vô Ý khuôn mặt đẫm lệ bi thảm cười nói: "Lại thêm sau này, hai đứa cháu của ta cũng vì chuyện của ta mà táng thân, ta lại vẫn không chết. Mạc Tà, con nói đi, tam thúc phải chăng là một kẻ vô dụng, một phế vật?"

Quân Vô Ý cười bi thảm, ngực phập phồng kịch liệt như muốn vỡ tung. Lúc này, bao nhiêu cừu hận sâu như biển, giống như một lỗ hổng trên đê, tuôn trào mãnh liệt.

Quân Mạc Tà chỉ lẳng lặng nghe, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Khi nghe câu nói của Quân Vô Ý, hắn mới trầm tư đáp: "Trong tình huống này, con nghĩ muốn chết thì quá dễ dàng, sống mới thực sự khó khăn. Tuy nhiên, chết là hành động của kẻ nhu nhược, sống được với đả kích cừu hận như thế này, mới thực sự là một dũng sĩ."

"Chết là giải quyết mọi chuyện, nhưng sống, sự chịu đựng là vô cùng thống khổ. Tam thúc có thể sống đến lúc này mà không phát điên, quả thực rất kiên cường."

Quân Vô Ý cười thảm: "Ai nói ta không muốn chết? Ta thực sự rất muốn chết! Nhưng ta không thể chết, ngàn vạn lần không thể chết! Mạc Tà, ông nội con có ba người con, lại chết mất hai người! Nếu ta cũng chết đi, ông nội ngươi chắc chắn không chịu đựng nổi. Đến lúc đó, Quân gia cũng kết thúc."

Quân Mạc Tà im lặng.

Những việc này đã chôn sâu trong tim Quân Vô Ý từ rất lâu. Tuy nhiên hôm nay vì gặp lại cố nhân – một người là bằng hữu, một người là kẻ thù – khiến bao nhiêu hồi ức như tuôn trào, thêm vào đó lại nhận được tín vật của người yêu khiến tâm thần thúc rung động gấp mấy lần. Thêm vào đó, thân thể thúc vừa mới hồi phục, chính là thời điểm tâm tình dễ kích động nhất, nên hôm nay thúc mới nói ra nhiều chuyện như vậy.

"Những năm gần đây, mỗi khi ta nhắm mắt lại, ta đều nhìn thấy hai vị ca ca chất vấn ta: "Vô Ý, tại sao đệ không báo thù cho chúng ta?" Nhắm mắt lại, ta thấy các huynh đệ của ta cả người đầy máu tươi hỏi ta: "Tam tướng quân, hãy báo thù cho chúng ta, hãy báo thù!" Quân Vô Ý hai tay nắm chặt, sắc mặt vô cùng dữ tợn, cả người căng ra như cung đã lên dây, máu tươi chầm chậm chảy ra từ hai tay.

"Dù cho là ở trong mơ, ta cũng có thể cảm giác được máu của các huynh đệ đang tuôn ra không ngừng trước mắt ta." Quân Vô Ý cúi đầu, hai tay che mặt, vai run rẩy không ngừng.

Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Hắn đột nhiên cảm giác máu trong toàn thân như sôi lên, Sát Khí đang ngủ đông trong hắn như núi lửa sắp phun trào.

Hắn cười lạnh lùng: "Phong Tuyết Ngân Thành ư? Tiêu gia ư? Rất tốt. Các ngươi ỷ mình có thực lực muốn làm gì thì làm ư? Ha ha ha, ta tạm thời lấy các ngươi làm mục tiêu của ta. Ta đã tiến tới thế giới này, ngọn núi nào chắn trước mắt ta, ta sẽ không ngần ngại đạp nát nó!"

"Giờ đây ta đã là Quân Mạc Tà, vậy thì tất cả vinh quang và sỉ nhục của Quân gia sẽ do ta gánh vác… Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành ư? Hừ, vài năm sau, Tà Quân ta sẽ làm cho Tiêu gia các ngươi đến một con chuột cũng không thể sống sót."

Phía xa xa, Quân Chiến Thiên buồn bã đứng nhìn đứa con độc nhất và đứa cháu độc nhất. Trong lòng Quân lão gia tử trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Haiz, lão Tam à, nỗi khổ trong lòng con chẳng lẽ ta, người cha này, lại ngây thơ không biết gì ư? Ta chẳng lẽ không muốn báo thù Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành hay sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ cần ngươi không nói ra là có thể giấu diếm ta được hay sao? Những năm gần đây, trong tim ta lúc nào mà chẳng nghĩ tới mối Huyết Hải Thâm Cừu này?

Nhưng sau lưng ta còn có Quân gia, còn có vô số tôn tử, cả vạn người tùy tùng. Nếu Quân gia nóng nảy mà hành động theo cảm tính, Quân gia bị tiêu diệt là thứ yếu, quan trọng là kẻ thù chính trị trong triều sẽ nhổ tận gốc toàn bộ phe phái của Quân gia. Đây chính là cảnh máu chảy thành sông mà ta không muốn thấy.

Lẳng lặng đứng một hồi, Quân lão gia tử vô thanh vô tức tiêu thất trong tiếng gió đêm.

Chỉ còn lại hai thúc cháu, người ngồi người đứng trong gió đêm. Yên lặng nghe tiếng gió nức nở như khóc như than.

Cơn gió cuối thu hiu quạnh tung bay trên bầu trời đêm Thiên Hương Thành.

Mùa thu dần dần trôi qua.

Thiên Hương Thành tĩnh lặng đón gió thu, nhưng bên trong lại là sóng ngầm rung chuyển mãnh liệt. Mỗi ngày có ít nhất một trăm con Thiên Lý Ưng (chim đưa thư) tung cánh bay khắp bầu trời đêm, vẽ nên một bức tranh thật đẹp trên nền trời.

Thêm vào đó, vô số cao cấp Huyền Giả đột nhiên chấm dứt bế quan tu luyện, rời khỏi nơi tu luyện mà tiến đến khắp hang cùng ngõ hẻm của Thiên Hương Thành, cố gắng thu thập tất cả tin tức lớn nhỏ, chú ý tất cả các hành động khác thường. Giống như những Bổ Đầu tận tâm với công việc, chăm chú quan sát mọi động tĩnh trong bầu không khí âm u của kinh thành.

Hơn nữa, trên toàn bộ đại lục, chỉ trong vòng vài ngày, vô số người nhận được tin tức đều trở nên kích động, chỉ hận không thể lập tức xuất hiện ở Thiên Hương Thành.

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương Phong VânChương thứ 19: Cơ hội?

Mà trên tất cả, chỉ cần có một tin tức bí ẩn lạ lùng, cũng có thể như sấm nổ ngang trời, rung động cả thế gian.

Quả nhiên đã có một tin tức lạ lùng như vậy.

Vốn mấy ngày trước, Thiên Hương Thành có chút hỗn loạn. Bắc Thành Bang chỉ trong một đêm đã bị một tổ chức thần bí tiêu diệt hoàn toàn. Đường gia, một thế gia tại Thiên Hương Thành, thông qua Bộ Hình mà hành động không kiêng nể gì cả. Nguyên nhân khiến gia chủ Đường gia, thân phận tôn quý là thế, lại phải tự mình thân chinh tham gia lần này, là do mất một vật cực kỳ trọng yếu.

Một Khỏa Nội Đan của Huyền Thú Cửu Giai đỉnh phong!

Vụ án này còn chưa được dẹp yên, tin tức đã bị rò rỉ ra ngoài, liền đó lan nhanh như tốc độ ánh sáng. Cứ như chim bay thẳng cánh, phảng phất như một cơn lốc, làm rung chuyển cả đại lục.

"Đây chính là cơ hội! Cơ hội lớn để chúng ta một lần nữa có được Huyền Đan!"

Phủ Thái Sư, Lý Thượng vẫn nằm trên giường bệnh. Lý Du Nhiên mặt che sau tấm sa màu xanh, giọng như chém đinh chặt sắt nói.

"Hả? Ngày trước ta đã tốn không ít công sức, nhưng vẫn mãi là "bọ ngựa đợi mồi, chim sẻ đợi phía sau"... Cuối cùng chẳng thu được gì cả, việc hôm nay cũng chắc gì đã là cơ hội?"

Thái Sư Lý Thượng khí sắc trông đã khá hơn nhiều, mặc dù trông vẫn còn suy nhược nhưng cũng không đến nỗi như lão truyền ra ngoài. Hiện giờ đã có thể đối thoại bình thường. Giờ phút này, trong mắt lão như đã có thần thái sáng sủa hơn, nhìn đứa cháu mà lão coi như con mà nói.

Từ ngày cố khôi phục Đan Điền một lần nữa thất bại, mặc dù thử qua nhiều cách điều trị, mạng già đã được bảo đảm, nhưng trạng thái thân thể lại không tránh khỏi bị bệnh tật hành hạ. Thái Sư Lý Thượng giờ đây cũng không tránh khỏi tâm tàn ý lạnh.

Lão tất nhiên hiểu rõ tình trạng thân thể mình, chỉ e cũng không thể cầm cự được bao lâu nữa, cho nên trong giai đoạn này, hết mực tập trung tài bồi cho trưởng tôn của mình là Lý Du Nhiên. Vô luận gặp vấn đề gì, lão cũng trước tiên hỏi ý kiến Lý Du Nhiên, sau đó mới chỉ điểm lại, nêu ra những điều cần chú ý.

Lý Du Nhiên quả nhiên cũng không phụ sự kỳ vọng của lão, cho dù là tâm tính hay suy nghĩ, đều hứa hẹn có nhiều tiến bộ. Đối với việc nhận thức tình hình, cảm giác và suy nghĩ đã rất nhạy bén. Thậm chí ngay cả Lý Thái Sư nhiều lúc cũng tự thấy không bằng, khiến lão đối với chính mình càng thêm chút tâm ý nguội lạnh, nhưng lại vừa có chút an ủi. Dù sao chung quy sau này Lý gia cũng đã có người thừa kế.

"Tình huống trước mắt rất rõ ràng. Sự tình Huyền Đan của Đường gia bị mất, trên đời này, chắc chỉ có ba người có thể tiết lộ. Đường lão gia chủ hiển nhiên sẽ không ngu xuẩn tiết lộ bí mật của mình, tự nhiên lại mang đến cho gia tộc mình đại phiền toái này.

Mà chúng ta lại càng không thể tiết lộ ra ngoài. Huyền Đan vô cùng trọng yếu, thêm một người biết là thêm một kẻ tranh giành. Chúng ta cho là người của lão biết chuyện Huyền Đan lúc trước đã lấy. Rõ ràng không phải chúng ta tiết lộ, thì kẻ duy nhất có thể tiết lộ bí mật này, cũng chỉ có thể là kẻ ngày đó biết Huyền Đan mà thôi."

"Cũng có nghĩa là, chỉ cần tìm được kẻ này, cũng chính là thu được Huyền Đan về tay!"

"Lại nói, cứ cho hắn là 'Hoàng Tước', ta thử lấy bề ngoài mà xét. Kẻ đã chiếm được Huyền Đan, đã có lợi lớn rồi thì cứ một mạch vô thanh vô tức mà chuồn đi. Cứ để mọi thứ như bình thường, không gây động tĩnh gì thì mới hợp lý. Nhưng liền sau đó, lại phát ra một tin tức, lộ ra rằng Cửu Cấp Huyền Đan thật sự tồn tại. Kẻ này cũng thật khó hiểu, trước đó thì thủ đoạn thần bí, không lưu lại một chút dấu vết gì cả. Nhưng sau đó lại tung ra một chiêu như vậy, hắn nhất định có dụng ý!"

"Mà dụng ý của hắn, tôn nhi ngu dốt này, cũng chỉ phán đoán ra vài điểm. Thứ nhất, hắn mặc dù có được Huyền Đan, nhưng chưa biết cách sử dụng, làm sao để đạt được hiệu quả chân chính của Huyền Đan, có được vật nhưng vẫn chưa thể dùng được. Cho nên hắn mới thu hút cường giả đến, hòng đục nước béo cò, moi ra cách phát huy hiệu quả của Huyền Đan.

Nói kỹ một chút, bàn đến phương pháp hấp thu Cửu Cấp Huyền Đan, chính Đường Vạn Lý nghiên cứu cũng đã vài chục năm, nghe ngóng khắp nơi cũng không ít. Nhưng đến lúc này cũng chưa hiểu rõ toàn bộ, thì làm sao có thể dễ dàng thu được tin tức liên quan đây? Kể cả cháu, nếu không được sư phụ chỉ điểm, e rằng cũng chẳng biết gì mà nói."

"Nói tiếp đi." Trên mặt Lý Thượng lộ ra vẻ tán thưởng.

"Thứ hai, kẻ này hẳn chỉ là người trong Thiên Hương Thành, tất nhiên phải là một cao thủ nhất lưu. Thậm chí rất có thể là tuyệt đỉnh cao thủ đã tu luyện tới Bình Cảnh Huyền Khí. Nếu không thì hắn sẽ tuyệt đối không ở ngay đó mà phóng ra tin tức, tự kiếm phiền phức làm gì. Dẫu sao cứ kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho sóng gió qua đi thì càng tốt chứ sao? Cho nên cháu đoán rằng kẻ này hẳn đang đến giai đoạn cần đột phá Bình Cảnh."

"Không tệ! Thế còn thứ ba?" Ánh mắt Lý Thượng càng hiển hiện vẻ tán thưởng.

"Thứ ba? Người này lại luôn tự tin sẽ nắm đằng chuôi mọi việc, vậy hẳn phải có một mạng lưới tình báo vô cùng mạnh mẽ. Với điểm này, có thể tám phần đoán được rằng hắn là người của đại thế gia trong thành. Lại nói, chỉ có sử dụng lực lượng của cả gia tộc, hắn mới có thể lớn mật, dám nắm chắc mà làm vậy!" Âm thanh Lý Du Nhiên có chút thận trọng.

"Được! Phân tích rất tốt, có được những điều này chúng ta cơ bản có thể thu hẹp mục tiêu lại gần hơn." Lý Thượng vỗ tay một cái, trong lòng rất vui mừng: "Ngay lúc này cháu hoài nghi những ai?"

"Lý gia chúng ta tất nhiên phải trừ ra, tiếp đến Đường gia cũng không thể tính đến. Còn lại Quân gia, Mộ Dung gia, Độc Cô gia, Mạnh gia, và Tống gia, tổng cộng năm nhà, cả năm đại gia tộc này đều có khả năng!"

Lý Du Nhiên từ từ hạ từng đầu ngón tay:

"Bất quá đối với Quân gia mà nói, mặc dù đối đầu với chúng ta nhiều năm, nhưng lấy sự cương trực của Quân Chiến Thiên, lão ta có vẻ không bao giờ thèm làm mấy chuyện kiểu này. Quân Vô Ý thì mặc dù thân tàn nhưng ý chí không phế. Nhưng hắn vẫn là tàn tật, hành động không thể liền mạch. Còn Quân Mạc Tà vẫn chỉ là một thiếu niên, không có tư cách điều khiển Quân gia. Cho nên, nghi ngờ đối với Quân gia, nhìn trước mắt mà nói là nhỏ nhất, nhưng cũng không thể tiêu trừ mọi sự để ý, mọi chuyện đều có thể xảy ra!

Đối với Độc Cô gia tộc, nghi ngờ cũng không cao lắm. Mặc dù gia tộc này sở hữu thế lực lớn, có khả năng để làm 'Hoàng Tước' (kẻ đứng sau giật dây, muốn xưng bá), nhưng từ căn bản mà nói, Độc Cô gia tộc thiếu nhất là dã tâm. Nếu không bằng vào thực lực, nhà này sớm đã thay thế Quân gia.

Lý do để Bệ Hạ có thể dễ dàng thả lỏng sự phát triển của Độc Cô gia, bởi vì họ cho ra những dũng sĩ trụ cột, nhưng lại không giống với Quân gia là nơi của những tướng soái tài năng. Độc Cô gia xông pha trận mạc thì có thể, nhưng nếu muốn như Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, Quân Vô Ý và cả Quân Chiến Thiên, thống soái toàn cục, ngồi trong quân trung mà quyết định thắng bại, Độc Cô thế gia tuyệt không thể!"

"Nhưng ngược lại mà nói, nếu Độc Cô gia tộc mà có dạng nhân vật như vậy, sợ rằng cũng sẽ sớm bị Bệ Hạ diệt sạch cả gia tộc! Dù sao Độc Cô gia tộc cũng không như Quân gia có ân cứu mạng với Bệ Hạ. Cho dù Quân gia công lao hiển hách, lớp hậu bối xuất sắc chẳng phải cũng rơi vào kết cục này sao? Độc Cô gia há có thể là ngoại lệ ư?"

"Cho nên mới nói, Độc Cô gia mặc dù có nhiều nghi ngại hơn so với Quân gia, nhưng cũng phải nói một câu không dễ nghe: cháu thật sự không nghĩ ra Độc Cô gia tộc lại có đủ tâm cơ để trở thành 'Hoàng Tước'!"

"Nói đến Mạnh gia, thứ nhất, họ là minh hữu của chúng ta; thứ hai, Mạnh gia cũng không có nhân vật nào đặc biệt. Cho nên cơ hội của họ cũng không lớn, tạm thời đứng ở vị trí thứ ba.

Trong các thế gia, lại nói đến Tống gia, luôn luôn nhún nhường, nhưng "chó cắn người thì không sủa". Chúng chính là kẻ đáng nghi thứ nhì, chỉ đứng sau Mộ Dung thế gia. Mộ Dung thế gia vẫn luôn ẩn nấp dã tâm, lòng đầy tham vọng, lại có quan hệ với hoàng thân quốc thích. Cho nên, với sự việc lần này, cháu đặc biệt chú ý tới Mộ Dung thế gia!" Lý Du Nhiên thận trọng phân tích. Mấy lời này tuy thong thả mà nói nhưng hiển nhiên trong lòng vẫn khẩn trương tự hỏi.

"Uhm! Tốt." Lý Thượng gật đầu.

"Nhưng mà, bên cạnh những gia tộc này, còn một vài nơi cháu chưa nói đến."

"Xin Tổ Phụ Đại Nhân chỉ giáo." Lý Du Nhiên nói.

"Trong thành mà nói, vẫn còn một đại thế gia mà cháu có vẻ không để ý. Hoàng Thất! Hoàng Thất mới chân chính là thế gia mạnh mẽ nhất! Mặc dù cho đến giờ, Bệ Hạ vẫn luôn thâm tàng bất lộ, nhưng nếu bên cạnh không có một vài cường giả đỉnh cấp bảo hộ, sợ rằng Bệ Hạ đã sớm bị giết không biết bao nhiêu lần rồi! Còn một điểm, cháu cũng phải đặc biệt lưu ý: trong Thiên Hương Thành còn có ba đại bang phái, thực lực cũng tương đương, cũng cần phải xem xét kỹ."

"Ngoài ra, cũng không ngoại trừ khả năng có cao thủ thần bí tiềm ẩn tại Thiên Hương Thành. Vừa hay tại Thiên Hương Thành đang có một vài tập đoàn sát thủ hoạt động, đây cũng có thể là một mục tiêu."

Lý Thượng ho vài tiếng, cố gắng gượng ngồi dậy, mắt mở trừng trừng nói: "Sự kiện Huyền Đan lần này, chắc chắn báo hiệu một cơn sóng gió sắp nổi lên! Du Nhiên, cháu phải cẩn thận! Lại nói, bằng vào lực lượng hiện giờ của chúng ta có lẽ cũng không đủ. Hãy thỉnh sư phụ cháu đến, có vậy mới có thể nắm chắc sự tình. Nếu lão không thể đến thì… cũng phải xin các sư huynh tới! Nếu không được thì ta khuyên cháu tốt nhất nên bỏ qua lần tranh đoạt này!"

"Nhịn một chút sẽ tránh được tai ương!" Lý Thượng thở dài một tiếng, thân hình lại nằm xuống.

"Khi ở Lăng Thần cháu đã gửi Thiên Lý Ưng, tin rằng hiện sư phụ đã nhận được tin rồi." Lý Du Nhiên chầm chậm gật đầu.

"Ừ, tình hình Huyền Khí của cháu đến đâu rồi?" Lý Thượng vẫn nhắm mắt hỏi.

"Đã đến Kim Phẩm Đỉnh Giai." Lý Du Nhiên giọng có chút thẹn nói: "Tuy nhiên, cảnh giới hiện có chút không ổn định. Nếu củng cố thêm chút thì sẽ có thể đột phá đến Ngọc Huyền. Chỉ là vẫn chưa làm được..."

Lý Thượng nhấc tay, ngăn hắn nói tiếp:

"Chưa nói có phải vô tâm hay không, dù biết rõ hậu quả ra sao, ta cũng sẽ vui vẻ giúp cháu đột phá. Dù sao, cháu cũng là hi vọng lớn nhất của Lý gia. Sự tình này cháu không cần quá để tâm."

Lý Du Nhiên thở dài một tiếng.

Lần trước Lý Thượng dùng Hải Để Ngọc San Hô chữa thương. Do nằm ngoài dự liệu nên gây nổ mạnh, Lý Thượng tất nhiên bị trọng thương. Lý Du Nhiên cũng bị vài vết cắt trên mặt, "Tiểu Bạch Kiểm" (gương mặt dễ thương) hoàn toàn bị hủy hoại. Nhưng nói lại, phúc họa khó lường, họa đến chưa chắc không may. Nhờ vậy mà Lý Du Nhiên lại nhận được chỗ tốt khác.

Sau khi Linh Khí trong ngọc san hô bị Lý Du Nhiên kích phát xuất ra, Lý Thượng mới có thể hấp thu được. Khi vụ nổ bùng nổ, một lượng lớn Linh Khí lại vừa khéo tụ vào kinh mạch đang tắc nghẽn trên người Lý Du Nhiên. Cũng tính là nhân họa đắc phúc (gặp họa mà được phúc). Sau đó, Lý Du Nhiên vì mặt bị thương, nên cũng không ra ngoài, chỉ tịnh tâm tu luyện.

Nhờ có luồng lực này tương trợ, hắn đã thăng tiến từ Kim Phẩm Sơ Giai lên Kim Phẩm Đỉnh Giai! Chỉ cần thêm chút nữa là sẽ có thể một bước tiến lên Ngọc Phẩm Huyền Giả. Lấy tuổi tác Lý Du Nhiên mà nói, bằng vào tốc độ tiến cảnh như vậy thì dù không phải là vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng có thể ngẩng mặt kiêu ngạo với đời rồi.

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương Phong Vân

Đề xuất Voz: Gặp em
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện