Logo
Trang chủ

Chương 117: Kim sanh bất hồi đầu – Trọn kiếp không đổi lòng

Đọc to

"Đúng! Chính là nàng!" Mộ Tuyết Đồng gật đầu xác nhận, tay khẽ chạm ngực, lấy ra một gói nhỏ.

"Nàng gửi gì cho ngươi? Vì sao ta không hay? Sao ngươi không nói sớm!" Tiêu Hàn đột nhiên nổi giận lôi đình, trợn mắt nhìn chằm chằm bàn tay Mộ Tuyết Đồng, hai mắt đỏ ngầu.

"Sao? Ngươi nghĩ ta là hạng người nào? Ngươi có thân phận gì? Nàng lại có thân phận gì? Chẳng lẽ mọi việc nàng làm đều phải thông báo với ngươi sao? Thật nực cười!" Mộ Tuyết Đồng khinh bỉ nhìn hắn.

"Đưa đây!" Tiêu Hàn thân mình nhoáng lên, lao thẳng về phía trước. Mộ Tuyết Đồng nhanh như chớp cất gói nhỏ vào người. Cả hai cùng khẽ rống một tiếng, hóa thành hai đạo huyễn ảnh mờ sương. Huyền khí lam sắc cuồn cuộn bao phủ quanh thân, quyền cước giao nhau, khí kình không ngừng xé gió vang vọng, kình phong lan tỏa sắc bén tựa đao cắt.

Tốc độ kinh người đến nỗi, ngay cả Quân Vô Ý với công lực đã đạt tới Thiên Huyền cảnh giới cũng chỉ miễn cưỡng bắt kịp. Huống hồ, thực lực của Quân Vô Ý vượt xa hai người bọn họ. Lão khổ tu mười năm lại vừa khéo hấp thu dược lực của Phần Kinh Hà ngũ bách niên. Huyền khí tu vi tuy cao hơn hẳn, nhưng lão vẫn không thể hoàn toàn nắm bắt được động tác của cả hai. Nguyên do là vì lão chỉ vừa đột phá Thiên Huyền cảnh giới, cần có thời gian để củng cố tu vi.

Nói đến Quân Mạc Tà, thực lực của hắn vốn đã vượt xa trình độ hai người. Công lực của hắn thậm chí có thể từ xa nhìn rõ ai hơn ai kém. Tiêu Hàn mặc dù đã tu luyện đến Thiên Huyền cảnh giới, nhưng thực lực lại kém Mộ Tuyết Đồng không chỉ một bậc. Nếu không phải Mộ Tuyết Đồng trong lòng còn cố kỵ, không dám tung sát chiêu, thì e rằng tính mạng Tiêu Hàn đã khó giữ.

Dẫu vậy, "Bịch!" Tiêu Hàn thê lương thét dài, thân hình bật ngược bay vọt ra ngoài, miệng hộc máu. Thân thể hắn lướt xa dần rồi biến mất sau cánh cửa, tiếng quát phẫn nộ xé gió từ xa vọng lại: "Mộ Tuyết Đồng! Chuyện này ta sẽ khắc cốt ghi tâm, nhất định ta sẽ trở lại! Quân Vô Ý, ta nhất định sẽ đoạt mạng ngươi!"

Khói bụi tiêu tán, Mộ Tuyết Đồng mặt mày trắng bệch, đứng yên lặng tại chỗ. Hai mắt nhìn về phía Quân Mạc Tà, đột nhiên cười nói: "Thật không ngờ, cháu ngươi thật sự không hề đơn giản. Nếu không phải một kích vừa rồi khiến Tiêu Hàn trọng thương, tổn thất đến hai thành chiến lực, thì ta đã không thể thắng hắn dễ dàng như vậy. Nếu không tận mắt chứng kiến, ta thật không thể tin tiểu tử đó đã đạt đến trình độ này, lại có thể đả thương một Thiên Huyền Cường Giả chính cống!"

Quân Mạc Tà mỉm cười: "Tin rằng chỉ cần bị thương ở điểm yếu đó, nam nhân kia không chỉ mất đi hai thành chiến lực. Vừa rồi ta may mắn chạm trúng mà thôi. Với sự chênh lệch thực lực giữa ta và hắn, đúng ra không thể xuất hiện cục diện này. Kẻ tu vi Cửu Phẩm lại chết vì con kiến, nhưng nếu con kiến lại là kiến độc thì sẽ thế nào?"

Mộ Tuyết Đồng nở nụ cười: "Đạo lý là vậy. Vừa rồi ta và hắn giao đấu lâu như thế mà trước sau không chạm tới hắn được. Hai chúng ta đã giao thủ hơn mười năm, nhưng một lần cũng chưa chạm được vào người hắn. Ngược lại ngươi, ngay lần đầu gặp mặt đã chạm trúng? Cái này liệu có phải là may mắn?"

Quân Mạc Tà ha hả cười nói: "Đó là bởi vì, hắn không hề xem thường ngươi mà luôn đề phòng. Nhưng hắn lại không tin một con kiến hôi lại có thể đả thương hắn."

Mộ Tuyết Đồng nhìn hắn thật kỹ, trịnh trọng nói: "Hừ! Quả đúng là như thế. Có điều hiện tại ta đã biết con kiến hôi có thực lực đáng sợ, vậy nên ta quyết không xem thường ngươi!"

Quân Mạc Tà lại ha hả cười, chuyển đề tài: "Ôi! Tiền bối. Tam Thúc đang chờ sốt ruột rồi kìa."

Mộ Tuyết Đồng ha hả cười, lấy từ trong người ra gói nhỏ, đưa đến trước mặt Quân Vô Ý.

Quân Vô Ý toàn thân khẽ run rẩy, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn. "Rắc" một tiếng, chiếc xe lăn tinh chế từ gỗ Tử Đàn cực phẩm xuất hiện vết rạn. Hồi lâu sau, lão mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận gói nhỏ, thận trọng như đón nhận món châu báu vạn cân giá trị liên thành.

Chăm chú nhìn Quân Vô Ý, Mộ Tuyết Đồng khẽ cúi đầu, từng lời thốt ra: "...Tiểu thư vẫn luôn chờ ngươi!"

Quân Vô Ý bỗng nhiên ngẩng phắt đầu: "Cái gì? Chẳng lẽ nàng..."

Mộ Tuyết Đồng gật đầu thật mạnh: "Tiểu thư đã lấy cái chết để kháng cự đến tận bây giờ!"

Quân Vô Ý chấn động khôn nguôi. Đôi mắt hổ thoáng long lanh, tay run rẩy chậm rãi mở gói nhỏ, động tác vô cùng từ từ, cẩn thận như sợ làm xáo trộn bất kỳ nếp gấp nào.

Gói nhỏ từ từ mở ra, bên trong là một chiếc khăn tay. Trên khăn tay, một lọn tóc xanh lẳng lặng nằm yên.

Bề mặt khăn tay được thêu tinh tế mấy hàng chữ.

Thập niên vị thúc quanTrường phát vi quân lưuDạ dạ vọng Thiên HươngKim sanh bất hồi đầu!

(Mười năm không cài mũ,Tóc dài vì quân vấn vương.Đêm đêm vọng Thiên Hương,Kiếp này không quay đầu!)

Quân Vô Ý toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió. Lão run rẩy cúi xuống, chậm rãi úp mặt lên chiếc khăn tay trong tay phải, rồi từ từ che kín mặt, rất lâu không ngẩng đầu lên.

Mộ Tuyết Đồng khẽ thở dài, nói: "Chờ chút, nàng... nàng đang đột phá Thần Huyền cảnh giới!" Quân Vô Ý toàn thân chấn động mạnh! Lão vẫn không ngẩng đầu lên. Tựa hồ chiếc khăn tay này, lọn tóc xanh này, trong khoảnh khắc đã hóa thành toàn bộ thế giới của lão, nơi lão gửi gắm tất cả trái tim mình.

Mộ Tuyết Đồng lặng lẽ đứng yên rất lâu, sau đó mới nói: "Vô Ý huynh, tiểu đệ xin phép đi giải quyết công việc. Xin cáo biệt, vạn lần mong Vô Ý huynh có thể thấu hiểu tâm ý của tiểu thư. Sớm muộn sẽ có một ngày khổ tận cam lai, xin đừng dễ dàng từ bỏ." Nói xong, hắn chắp tay xoay người rời đi.

Quân Vô Ý vẫn không ngẩng đầu, mãi đến khi thấy hắn đã đi xa mấy trượng mới khàn khàn nói: "Ta thất thố. Hôm nay tâm tình kích động, không tiện giữ Mộ huynh ở lại. Ngày sau Vô Ý sẽ làm lễ thỉnh tội. Mộ huynh đi cho ta hỏi thăm Thiệu Thiến tiểu thư." (Thiệu Thiến là người yêu của Mộ Tuyết Đồng năm đó.)

Mộ Tuyết Đồng dừng lại, không quay bước, tiêu sái cười nói: "Thiệu Thiến hiện giờ là đệ muội của ngươi. Lần sau ta sẽ mang nàng đến gặp ngươi."

Quân Vô Ý từ đáy lòng nói: "Chúc mừng."

Mộ Tuyết Đồng ha hả cười, một luồng lam quang chợt lóe, thân hình theo gió bay vút lên, tựa như mảnh lá rụng nương theo gió mát lướt thẳng lên trời, biến mất không tăm hơi.

Màn đêm yên lặng buông xuống. Đất trời lúc này trông thật mơ hồ.

Quân Vô Ý cô độc ngồi trên xe lăn, mặt áp chặt vào chiếc khăn tay, vùi vào lọn tóc xanh. Lão vẫn bất động, bóng dáng gầy guộc cô đơn tựa hồ hòa lẫn vào bóng đêm vô tận, dần dần không còn thấy đâu nữa.

Quân Mạc Tà lặng lẽ đứng một bên, không phát ra tiếng động, âm thầm bầu bạn cùng lão. Hai chú cháu, một người ngồi một người đứng, đều trầm tư mang nặng tâm sự.

Mặt trăng từ từ nhô lên phía chân trời, muôn ngàn vì sao lấp lánh. Quân Vô Ý mới dần thoát khỏi nỗi đắm chìm trong chuyện cũ, tinh thần từ từ phục hồi. Lão khàn khàn kể về những nỗi khổ sở lắng đọng tận đáy lòng suốt mười năm trời. Mười năm dằn vặt, cuối cùng cũng lần lượt hiện lên trước mặt Quân Mạc Tà.

Mười năm về trước, Quân gia như mặt trời giữa trưa, đang ở thời khắc đỉnh phong huy hoàng. Lão gia tử Quân Chiến Thiên uy danh bách chiến bách thắng khắp thiên hạ. Đánh đâu thắng đó, không thành nào không phá được. Các quốc gia nghe tên, dù tức tối căm hờn, cũng không một ai dám đứng ra đối kháng!

Quân gia Tam Hùng. Lão Đại Quân Vô Hối vang danh "Bạch Y Quân Soái", nói cười diệt Cường Lỗ, vung tay phá Phong Vân! Chính là tướng trẻ kỳ tài bậc nhất Thiên Hương Đế Quốc!

Lão Nhị Quân Vô Mộng võ công siêu quần, mưu trí hơn người, thống lĩnh một phương binh mã khiến các nước đều gọi là Phong Phi Mỹ! Thế lực Quân gia không chỉ vang danh ở Thiên Hương Đế Quốc, mà ngay cả trên toàn Huyền Huyền Đại Lục cũng là uy danh hiển hách!

Lúc đó Quân Vô Ý mười chín tuổi, phong nhã hào hoa, trẻ tuổi anh tuấn, thiên tư siêu việt, võ công siêu quần, khí chất bất phàm, cử chỉ tiêu sái, khiến không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư khuê các phải thầm tương tư.

Một lần, tại buổi bán đấu giá ở Thịnh Bảo Đường, Quân Vô Ý lúc rảnh rỗi, lại thêm tính tình thiếu niên nhất thời hứng khởi, bèn vào xem chơi. Thấy một cô gái đẹp như hoa như ngọc, lão bèn bắt chuyện, nảy sinh hảo cảm. Mấy ngày sau, Quân Vô Ý không kìm được lại tìm đến. Từ đó hai người nắm tay dạo khắp Thiên Hương Thành.

Với thân phận tự do, Quân Vô Ý cùng thiếu nữ thỉnh thoảng rời Thiên Hương Thành, du ngoạn khắp nơi. Tình cảm hai người cũng ngày càng sâu đậm.

Rốt cuộc, giữa hai người nảy sinh tình cảm, đương nhiên liền phát triển thêm một bước.

Lại qua một đoạn thời gian, đột nhiên Thiên Hương Thành xuất hiện nhiều nhân vật thần bí tìm kiếm Quân Vô Ý. Lúc đó Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao đang du ngoạn bên ngoài. Những người này, ngay cả một lời chào hỏi cũng không có, mà thẳng thừng động thủ với thuộc hạ Quân gia, những kẻ lúc đó đang ở đỉnh cao quyền thế, mà không hề e sợ.

Nào ngờ mấy trận giao tranh, Quân gia lại chịu thiệt hại lớn. Những nhân vật thần bí kia, tùy tiện một người cũng là cao thủ đương thời. Mấy kẻ ra tay, tu vi không ai thấp hơn Địa Huyền, chưa kể còn có hơn mười vị cường giả thần bí khác an tọa quan chiến.

Sau khi Quân Vô Ý trở về, thấy tình hình như vậy, thiếu nữ Hàn Yên Dao mới nói rõ nguyên nhân cho lão. Sự việc bắt nguồn từ lai lịch của nàng. Nàng đến từ nơi mà thế gian công nhận là đệ nhất thần bí chi địa. Gia tộc của nàng là một gia tộc cực kỳ cường đại ẩn cư, hoặc cũng có thể là một tổ chức cực kỳ thần bí!

Băng hàn tam thiên lýPhong Tuyết chú Ngân Thành!

(Băng lạnh ba ngàn dặm,Gió tuyết đúc Ngân Thành!)

Phong Tuyết Ngân Thành.

Đây là một cái tên mà chỉ cần nhắc đến đã khiến đại đa số Huyền Giả run sợ. Trăm ngàn năm tích lũy đã biến nơi đây thành nơi tập trung các cường giả mạnh mẽ đến tột cùng!

Mà Thịnh Bảo Đường, chỉ là một nhánh thế lực của Phong Tuyết Ngân Thành trên đại lục. Tuy nhiên, Thịnh Bảo Đường chỉ là tên gọi bên ngoài, còn ở Phong Tuyết Ngân Thành, nó chỉ được gọi là "Thặng Bảo Đường" (đồ quý dư thừa) mà thôi! Sở dĩ như vậy là vì, chỉ những vật phẩm đã được Phong Tuyết Ngân Thành nghiên cứu, sau khi bị loại bỏ hoặc không còn giá trị với họ, mới được đưa ra bán đấu giá. Thế nhưng, những vật phẩm này lại vẫn không món nào không được bán với giá trên trời!

Thịnh Bảo Đường thu mua vật phẩm rồi chuyển đổi thành lượng lớn tiền tài. Sau đó, họ lại dùng tiền tài đó để mua vào những vật phẩm kỳ dị cổ quái, rồi chuyển về Phong Tuyết Ngân Thành. Bất luận là phương pháp trường thọ thông thường, hay một vật phẩm có khả năng phát huy tiềm lực công kích; hoặc Huyền Thú Huyền Đan hiếm có, hay vật cực nhiệt cực hàn quái dị. Tóm lại, chỉ cần thế gian ít có, nhân gian hiếm thấy, thì Thịnh Bảo Đường liền thu mua với giá cả khiến ngươi hài lòng.

Mà Hàn Yên Dao chính là nữ nhi của Hàn Trảm Mộng, Thành chủ Phong Tuyết Ngân Thành đỉnh đỉnh đại danh!

Vốn dĩ, cho dù lai lịch Hàn Yên Dao bất phàm, cũng không có gì đáng ngại. Ngay cả khi Hàn Yên Dao là con gái Thành chủ Phong Tuyết Ngân Thành, thì Quân Vô Ý cũng là dòng dõi Quân gia. Quân gia tuy kém xa so với Phong Tuyết Ngân Thành, nhưng miễn cưỡng vẫn được coi là thế gia nhất lưu.

Mà vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, Hàn Yên Dao từng có hôn ước từ nhỏ với Tiêu Hàn, cháu của Tiêu Huy Phong – vị Đại Trưởng lão võ công cao nhất, đồng thời là người nắm giữ thực quyền lớn nhất của Phong Tuyết Ngân Thành.

Sau khi hai người trở về, trải qua nhiều lần tranh đấu không thành, người nhà Tiêu gia của Ngân Thành đã lấy tính mạng cả Quân gia ra uy hiếp, khiến Hàn Yên Dao bất đắc dĩ phải quay về Ngân Thành, nhưng một đi không trở lại.

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương phong vân.

Đề xuất Bí Ẩn: Nam Hải Quy Khư - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN