Logo
Trang chủ

Chương 121: Phải xử trí thể nào?

Đọc to

Người hiện ra trước mắt Quân Vô Ý, thân dưới đã biến dạng kinh khủng do bị nhốt trong bình một thời gian dài. Từ bắp chân tới phần hông, cho dù đứng thẳng người cũng không cao nổi hai thước. Cánh tay cũng vặn vẹo vô cùng quái dị, xem ra bọn họ đã chịu cảnh tượng này từ rất lâu rồi. Cả người chỉ thò mỗi cái đầu ra để ăn uống, còn lại đại tiểu tiện đều ngay tại chỗ, vì vậy căn phòng mới bốc lên mùi kinh khủng đến thế.

Những người còn lại trong phòng, ánh mắt khao khát nhìn về phía hai người. Miệng họ ú ớ, mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng không thành tiếng, hóa ra tất cả đều đã bị cắt mất lưỡi...

"Đây là những kẻ kém cỏi nhất"... Đúng vậy, đó là những người mà lũ súc vật kia cho là không có tiền đồ, nên mới nhét vào đây nuôi dưỡng. Qua một thời gian, để cơ thể chúng biến dạng, rồi bán cho các gánh xiếc. Những kẻ đó sẽ lợi dụng vẻ dị dạng của những con người đáng thương này để thu lợi khán giả. Quân Mạc Tà cũng chỉ dám liếc qua một lần rồi quay đi. "Tam thúc, bây giờ thúc còn cho rằng lũ súc vật kia không đáng chết nữa sao? Có thể giảng đạo lý với chúng không?"

"Lũ khốn kiếp chết không hết tội, chúng xứng đáng chịu vạn đao phanh thây!" Quân Vô Ý vừa thẹn vừa giận đến mức thất thố! "Loại việc làm độc ác đến thế, thật không thể tưởng tượng được chúng có thể tàn nhẫn ra tay! Bọn chúng chết quá tiện nghi rồi!"

"Đầu tiên, chúng thu nhận trẻ mồ côi, sau đó tuyển chọn những đứa có tư chất tốt nhất huấn luyện thành những cỗ máy giết người. Những đứa có dung mạo ưa nhìn sẽ được giữ lại dạy dỗ, nam thì thành tiểu đồng, nữ thì thành hầu gái. Những đứa kém hơn một chút thì đào tạo thành tay sai, chó săn cho chúng. Còn tất cả những đứa còn lại, thì được 'nuôi dưỡng' cẩn thận như cảnh tượng trước mắt đây! Cho nên những kẻ bị giết ở đây đều phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Bọn chúng còn là người sao? Còn khuyên bảo được sao? Bởi vậy, cháu đã không ngần ngại quyết định đuổi tận giết tuyệt! Phải giết hết... giết để bản thân cảm thấy thoải mái hơn một chút!"

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng gật đầu. Thấy vậy, mấy thanh niên nam nữ lúc nãy đang rụt rè mới cúi xuống nhặt chút vàng bạc, sau đó quay về phía hai người dập đầu tạ ơn rồi hướng thẳng ra đại môn bỏ chạy...

"Tam thúc, người có nghĩ rằng trong đám hài tử ở đây, cũng có đứa là con cái của những bộ hạ ngày trước đã tử trận sa trường của người không? Nghìn vạn lần thúc không nên vội vàng phủ nhận, trời có lúc mưa lúc nắng, nên không thể tránh được loại chuyện kiểu này xảy ra!" Một câu nói đó làm hai mắt Quân Vô Ý đỏ hoe!

Tuy câu nói có phần lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng hắn không thể phủ nhận nó cũng rất có lý.

"Tại Thiên Hương quốc, những nơi như thế này không phải là khắp nơi đều có, nhưng ngẫu nhiên mới bắt gặp một lần thì tuyệt đối không ít! Chẳng qua chúng không lộ liễu như nơi này mà thôi." Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, nhướng mày nhìn lên bầu trời; hình như đang có rất nhiều người dồn dập chạy tới đây.

"Những đứa vừa nãy chạy trốn may ra còn có hy vọng sống sót, nhưng mấy đứa này thì phải làm sao đây? Cháu có chủ ý gì không?" Bản thân là Thiên Huyền cao thủ, Quân Vô Ý cũng nhận ra động tĩnh vừa rồi. Nhưng khó khăn ở chỗ, hơn mười hài tử này không thể tự mình chạy được; hơn nữa, hai người muốn đưa chúng đi cùng lại càng không thể, mà để lại đây thì chỉ có con đường chết mà thôi.

"Còn chủ ý nào hay nữa sao? Thúc xem, những đứa này lưỡi thì bị cắt, tai thì điếc, tay chân hoàn toàn dị dạng, đời này của chúng xem như đã chấm dứt... Kéo dài cuộc sống chỉ khiến chúng thêm thống khổ mà thôi, bây giờ chúng sống không bằng chết." Quân Mạc Tà thở dài.

"Ý của ngươi là..." Quân Vô Ý kinh sợ: "Không được! Tuyệt đối không được! Chúng đã quá đáng thương rồi, chúng ta nỡ lòng nào xuống tay được sao?"

Quân Mạc Tà quay đầu đi nơi khác, chán nản nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng mau đi thôi. Người của quan phủ đến rồi, bây giờ mà không đi sẽ rất phiền phức đấy. Nếu người không đủ can đảm ra tay, vậy cứ để chúng sống với sự thống khổ này đi."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Người muốn chúng tiếp tục sống, đó chính là cực hình thống khổ nhất! Ai... thôi vậy, cứ để số phận định đoạt, không còn thời gian nữa. Đi thôi."

Quân Vô Ý thở dài một hơi, thủy chung hắn vẫn không đủ tàn nhẫn để hạ thủ. Cuối cùng, ánh mắt vô cùng phức tạp lướt qua một lượt, rồi cắn răng phi thân theo sau Quân Mạc Tà. Hai người nhanh chóng vượt qua tường vây tiểu viện, thân thể nhấp nhô vài lần, một lát sau đã biến mất.

Hai người vừa rời đi, tiếng bước chân rầm rập đã vang lên ngay ngoài đại môn của Hoàng Hoa Đường. Tiếp theo là vô số người nhao nhao tiến vào nội viện...

"Mạc Tà, thúc cảm thấy cháu có chút quá tàn nhẫn, hiếu sát! Điểm này, cháu cần phải biết kiềm chế một chút. Chuyện hôm nay cháu làm rất đúng, bất quá nhờ đó ta mới thấy ngươi tâm tính có phần lãnh khốc. Lần sau gặp những chuyện kiểu này cần phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động," Quân Vô Ý lên tiếng khuyên bảo.

"Trừ ác tức là dương thiện. Tam thúc, ta cũng không phủ nhận ta ham giết chóc, nhưng ta cho tới bây giờ cũng không giết nhầm người tốt, cho dù là một chút thương tổn nhỏ cũng không làm! Nhưng với những kẻ đáng chết, ta sẽ giết sạch cả nhà, chó gà không tha!" Quân Mạc Tà sắc mặt vẫn bình thản như nước, mỉm cười lạnh lùng, hai chân cũng không hề dừng lại. Đối với địa hình này, hai người rất quen thuộc, thân pháp vô cùng linh động, vượt qua mấy ngã tư và vài bức tường nữa, hai người dừng lại ở một nơi khá vắng vẻ, tiếng bước chân, vó ngựa phía sau cũng không còn nghe thấy rõ ràng.

"Ngươi nói đúng, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nếu gặp lại một nơi như vậy, ta cũng sẽ thẳng tay tiêu diệt; để một nơi như thế tồn tại, Thiên lý khó dung!" Quân Vô Ý cau mày thắc mắc: "Mạc Tà, vì sao vừa nãy lại giết hết mà không bắt một tên tra khảo kẻ đứng sau bọn chúng? Nếu có thể tra ra kẻ đứng sau, ra tay tiêu diệt có phải tốt hơn không?"

"Tam thúc, người nghĩ loại chuyện cơ mật kiểu này mấy tên tép riu đó biết sao? Hỏi làm gì tốn công! Cho dù hỏi được thì sao? Chẳng lẽ chúng ta đi tìm chúng, như vậy không phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?" Quân Mạc Tà nhìn vị Tam thúc của mình đầy thâm ý: "Kỳ thực tên chủ tử đằng sau nếu nghe được tin này có thể ngồi yên sao? Chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác, bố trí nhân thủ, Thiên la địa võng đợi chúng ta tự đưa đầu vào, mà cũng có thể là sai người lùng sục, hoặc âm thầm điều tra. Như vậy có phải tốt hơn không? Lúc đó, chúng ta ở trong tối, bọn chúng ngoài sáng, cứ thảnh thơi mà xem kịch hay, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn!"

Còn có một nguyên nhân khác mà Quân Mạc Tà không muốn nhắc tới, đó là nếu như tra ra kẻ đứng sau mọi chuyện là trọng thần trong triều, Tam thúc người có dám hạ thủ không? Giống như Hoàng Hoa Đường này vậy, giả dụ kẻ đứng sau mọi chuyện thật sự là tên hoàng tử chó má kia, thúc có dám động vào không?

"Nói có lý." Quân Vô Ý mày kiếm dựng lên: "Bất quá từ bây giờ trở đi, ta thề rằng nếu còn nơi nào ghê tởm như vậy, ta mà gặp sẽ giết hết!"

"Tam thúc... chuyện này cũng nên biết giữa hai người chúng ta là được. Ha ha... Chờ sau khi về phủ, người lập tức an bài những người thân tín, đuổi theo cứu mấy đứa chạy trốn vừa nãy. Nếu chỉ dựa vào bản thân chúng, e rằng không thoát được."

"Vậy vì sao ngươi còn... phát ngân lượng cho chúng?" Quân Vô Ý khó hiểu hỏi.

"Để chúng có thể mua vài bộ quần áo, thêm ít đồ ăn, tiêu xài thoải mái một chút mà thôi." Quân Mạc Tà mỉm cười: "Dưới tình huống như vậy, chúng ta căn bản không còn cách nào khác để giúp đỡ nữa; nếu như có thể sống sót, đó chính là bản lĩnh của chúng. Phàm những đứa có thể sống sót, trốn được xa, hành tung bí ẩn, càng có giá trị để đào tạo! Những việc này Tam thúc lo hết đi."

Đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên Quân Mạc Tà dừng lại, lạnh lẽo nói: "Theo lâu như vậy, các hạ cũng nên hiện thân đi chứ?"

Quân Vô Ý nhất thời kinh hoảng, chẳng lẽ có người theo dõi? Vì sao mình lại không phát hiện ra? Bản thân nhiều năm khổ luyện, sau khi giải độc đã tiếp nhập Thiên Huyền sơ giai, danh phù kỳ thực, mà sao không biết có người theo dõi từ lâu? Người này không biết là loại cao thủ nào mà mình không phát hiện được? Tại sao Mạc Tà lại phát hiện ra?

Nói xong câu đó, Quân Mạc Tà đứng bất động, ánh mắt chăm chú nhìn xuống đất. Giống như trên đó có cái gì rất hấp dẫn, cuốn hút, khiến hắn không thể dời mắt đi được.

Một lúc sau, có tiếng nói vang lên: "Ha ha, quả nhiên bất phàm!" Lam quang màu đậm chợt lóe lên, một bóng người cao gầy xuất hiện bên ngoài vài chục trượng, ánh mắt lấp lánh nhìn vào Quân Mạc Tà: "Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi phát hiện ra lão phu theo dõi không?"

Quân Mạc Tà lạnh lùng cười: "Cách thức mỗi người không giống nhau, đều có chỗ xảo diệu riêng, nên đừng hỏi những câu thừa thãi như vậy. Trên thế gian này chuyện lạ không thiếu! Ngàn vạn lần đừng tự cho mình là Thiên hạ Đệ nhất! Ta đang tự hỏi, lão trượng ngươi theo dõi hai chúng ta là có mục đích gì?"

Khăn che mặt của người này vô cùng đơn sơ, xộc xệch, rõ ràng mới tùy tiện lấy ra buộc lên mặt, chắc là do bị phát hiện nên quyết định như vậy.

"Lão phu cũng không có ác ý, chỉ là hâm mộ hai vị hành hiệp trượng nghĩa nên nhất thời hiếu kỳ nảy ra ý định bám theo thôi. Ha ha, thực ra cũng đều là đồng đạo cả."

"Nếu không có ác ý, vậy xin lão trượng cứ tự nhiên. Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, vả lại ta cực kỳ không thoải mái khi có người bám đuôi, càng không muốn nói chuyện với những người cứ ra vẻ thần thần bí bí! Cho dù hắn có là cao thủ Thiên Huyền đi nữa!" Quân Mạc Tà không chút khách khí nói.

"Hậu bối tiểu tử, ngươi cũng dám nói chuyện với ta như thế, ngươi có biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không? Nếu lão phu muốn hai người các ngươi lưu lại thì cần gì phải đứng nói chuyện suông thế này?" Lão đầu tựa hồ rất tức giận, hai mắt trợn trừng. Vừa nghe lời này, Quân Vô Ý hừ lạnh một tiếng, cả người thủ thế, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

"Hậu bối tiểu tử?! Ngươi đang nói chúng ta sao? Lão đầu tử, ta không muốn gây thù chuốc oán, cũng không muốn vô cớ giết ngươi! Muốn lưu chúng ta lại sao? Ngươi cứ thử xem! Coi ai lưu ai!" Quân Mạc Tà mắt hiện hung quang, đột nhiên lam quang trong suốt hiện lên lượn lờ trước mặt. Hai tay hắn chắp lại, "phụt" một tiếng, trong tay đã xuất hiện một vầng sáng màu xanh thẫm!

"Lão đầu, ngươi có can đảm bám theo chúng ta, chứng tỏ ngươi chán sống rồi, đã vậy ta thành toàn cho ngươi!" Quân Mạc Tà ngạo nghễ nói, lúc này ánh mắt của hắn nhìn lão giả cao cao tại thượng: "Thiên đường có lối không đi, lại muốn vào địa ngục sao? Ta tiễn ngươi một đoạn vậy, sẵn sàng chưa?"

Quân Mạc Tà vô cùng tự tin vào bản thân, hắn mười phần nắm chắc có thể giải quyết lão giả này một cách gọn gàng! Lão đầu này dường như chỉ là Thiên Huyền trung giai mà thôi, trong mắt hắn cũng giống như một con kiến hôi, bóp lúc nào là chết lúc đó.

"Thiên Huyền đỉnh phong!" Lão giả thất kinh, liên tiếp lùi ra sau ba bước, ánh mắt đầy biến đổi, từ chỗ mười phần nắm chắc chuyển thành sợ hãi gần chết!

"Cái gì có thể giả chứ Huyền Khí của Thiên Huyền đỉnh phong thì không thể làm giả được! Lẽ nào Thiên Huyền đỉnh phong cao thủ thực sự có thuật Trú Nhan, thậm chí còn Cải Lão Hoàn Đồng? Chết tiệt, ta đúng là đâm đầu vào đá rồi! Người kia cũng là cao thủ Thiên Huyền, hôm nay còn đánh đấm thế nào đây? Không lẽ Thiên Hương Thành lại có nhiều cao thủ kinh khủng vậy sao?"

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 2: Thiên Hương Phong Vân.

Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN