Con đường này, đúng là con đường ngày trước Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đi đến gặp Đông Phương Vấn Tâm. Còn nhớ khi ấy, cũng tại nơi này đã gặp phải sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn.
Nhưng khi ấy, tuyết phủ trắng trời, khắp nơi lạnh lẽo; còn giờ đây, gió thu đìu hiu, lá vàng rơi rụng. Không ít cây cối trong rừng lá đã chuyển màu đỏ thẫm, tạo nên một vùng rực rỡ, phong cảnh tuyệt mỹ như chốn mộng ảo, chẳng giống nhân gian chút nào. Dọc đường đi, dù lòng ai nấy đều chất chứa tâm sự, nhưng trước cảnh trí xiêu lòng ấy, bọn họ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều phần.
Dù hành trình tựa như du sơn ngoạn thủy thông thường, nhưng tốc độ của họ lại nhanh hơn người phàm tục gấp nhiều lần. Chỉ vài ngày sau, Thiên Hương thành đã hiện ra trước mắt. Quân Mạc Tà nhìn tòa thành hùng vĩ, nhất thời trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Hắn cứ đứng từ xa ngắm nhìn, ngơ ngẩn hồi lâu. Bọn Mai Tuyết Yên cảm nhận được tâm tình của hắn lúc này, nên đều lặng lẽ đứng bên cạnh.
Rất lâu sau, Quân Mạc Tà mới thở dài, nói:– Vào thành thôi. Đến thẳng chỗ Đường Nguyên. Chúng ta sẽ băng qua thành.
Cứ thế, bốn người lặng lẽ tiến vào Thiên Hương thành, không kinh động bất kỳ ai.
Thiên Hương thành vẫn vậy, nhưng cảnh còn người mất, mọi thứ đã không còn như xưa, góc nhìn và cảm xúc cũng đã đổi khác.
Trong bốn người, ba người kia đều rất hứng thú với cố hương của Tà Chi Quân Chủ. Miêu Tiểu Miêu rất muốn biết cố hương của người trong lòng như thế nào. Kiều Ảnh thì cực kỳ hứng thú với nơi Tà Chi Quân Chủ ra đời. Riêng Mai Tuyết Yên, tuy từng ở Thiên Hương thành một thời gian, nhưng trước đó luôn bận bịu, hầu hết thời gian chỉ ở trong Quân Phủ cũ, chưa từng thăm thú Thiên Hương thành kỹ càng. Sau này lại vội vã dời đi, khó có dịp như hôm nay để bù đắp tâm nguyện xưa!
Quân đại thiếu gia cũng lần đầu nếm trải nỗi khổ này: nỗi khổ khi phải đưa nữ nhân đi dạo phố! Dù thân thể Quân Mạc Tà dẻo dai đến mấy, nhưng sau một ngày dạo quanh phố lớn ngõ nhỏ cùng ba vị mỹ nữ, đầu gối hắn cũng đã bắt đầu run run. Quân đại thiếu gia không ngừng âm thầm kêu khổ, nhưng chuyến du ngoạn này lại khiến áp lực u sầu trong lòng Kiều Ảnh giảm đi nhiều, còn nỗi lo âu của Miêu Tiểu Miêu dọc đường đi cũng đã tiêu tan bảy phần sau khi dạo phố. Với bao nhiêu lợi ích như vậy, lần mệt mỏi này cũng đáng!
Bản năng dạo phố của nữ nhân quả thực cường đại, cuối cùng đã khiến cường giả hiếm có như Quân Mạc Tà mệt mỏi đến muốn chết, thế mà các nàng vẫn chưa đi xong. Phải nói vẫn là Mai đại mỹ nhân biết thương người. Nhìn thấy tình cảnh bi thảm: hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch của người nào đó, nàng vội nói với hai vị mỹ nhân kia kết thúc chuyến du lãm hôm nay!
Đêm đến, bốn người thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ tới nơi cơ mật trọng yếu bậc nhất Thiên Hương thành – Quý Tộc Đường.
Nói đến sự phòng vệ nghiêm ngặt của Quý Tộc Đường, dù xét trên toàn bộ đại lục, cũng phải xếp vào hàng nhất nhì. Nhưng bốn vị này là ai chứ? Ít nhất cũng là cường giả Thánh Hoàng điên phong. Cái gọi là phòng vệ nghiêm ngặt bậc nhất, bậc nhì đại lục trong mắt bọn họ, lại sơ hở chồng chất, căn bản không hề có trở ngại nào.
Bốn người vô thanh vô tức vòng qua tầng tầng phòng tuyến do Hải Trầm Phong và Tống Thương bố trí bên dưới, thẳng một đường tiến vào thư phòng của Đường Nguyên. Toàn bộ hành trình thế mà không một ai phát giác.
Chuyện này cũng chẳng có cách nào khác, bởi sức người có hạn. Ngươi đem cao thủ thế tục phòng bị cường giả tuyệt đỉnh thế gian này, chẳng khác nào máy tính chip cùi bắp phòng bị cao thủ hacker đỉnh cấp thế giới, khoảng cách giữa hai bên chính là một trời một vực!
Bốn người tới thư phòng Bàn Tử, còn chưa kịp nghĩ cách tiến vào, đã ngửi thấy trong phòng tràn ngập mùi thịt nồng đậm. Trên mấy giá sách lớn kia, cư nhiên còn có một chậu thịt mỡ ăn dở... Lại còn lấy khăn lụa màu đồng đậy lại, xem ra Đường Nguyên đang chuẩn bị ăn tiếp...
Bốn người nhìn nhau, không khỏi bật cười. Miêu Tiểu Miêu và Kiều Ảnh thì ít nhiều còn chưa hiểu rõ lắm về Bàn Tử. May mắn thay, Mai Tuyết Yên vì Quân Mạc Tà mà cực ít tiếp xúc bạn bè, nhưng Đường Nguyên lại là người đứng đầu trong số bằng hữu mà Quân Mạc Tà nhận định. Bởi vậy, nàng đối với Đường Bàn Tử cũng tương đối quen thuộc, đương nhiên cũng biết đôi chút thói quen của hắn.
Xem tình hình này, Đường Nguyên tuy giảm béo thành công, nhưng vẫn có thói quen ăn uống kỳ lạ như vậy, bất cứ khi nào cũng đều nghĩ đến ăn. Chỉ là ăn thịt mỡ trong thư phòng, có phải hơi nhục nhã sự văn nhã một chút không? Tuy nhiên, Bàn Tử từ trước đến nay chưa từng đặt hai chữ "tư văn" trong lòng, mà Quân đại thiếu gia dường như cũng vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cộp cộp, nghe tiếng vang, tựa hồ có hai người một trước một sau đang đi tới đây. Quân Mạc Tà trao đổi ánh mắt, thân ảnh bốn người nhoáng lên, nhanh chóng ẩn mình ra sau giá sách, lặng lẽ nhẹ nhàng. Đừng nói hai người bên ngoài chỉ là kẻ tầm thường, dù là huyền giả tu vi cao thâm cũng không thể phát hiện. Gian thư phòng của Đường Nguyên này có lẽ đã được bố trí từ lâu. Nói là thư phòng, nhưng cũng chỉ giống như một phòng tiếp khách nhỏ, bốn người ẩn mình sau giá sách, vẫn rộng rãi, không cần chen chúc.
Cái giá sách này được lấp đầy sách từ trên xuống dưới, hơn nữa rất nhiều bộ đều là bản thiếu, bản giới hạn quý hiếm, cứ như chủ nhân nơi này văn hóa cực kỳ uyên thâm vậy. Nhưng mấy ai biết, Đường Bàn Tử – chủ nhân nơi đây – có thể ngay cả một chữ cũng chưa từng xem qua...
– ... Ta vẫn không hiểu được, rốt cuộc ngươi tìm đến ta có mục đích gì?Thanh âm của Đường Nguyên vang lên, trong giọng nói mơ hồ xen lẫn một tia ngạo mạn cùng tự đắc. Hiển nhiên, người cùng hắn đi vào không đáng để hắn kính nể. Người khiến "Thiên hạ thần tài" Đường Nguyên coi trọng thật sự chẳng có mấy ai!
– Hạ quan tìm đến Đường đại nhân, chỉ là muốn đại nhân thu nhận hạ quan làm môn hạ, thật sự không có ý gì khác, xin đại nhân minh giám.Thanh âm vang lên sau đó quả thực ngoài dự đoán của mọi người, tựa hồ là một quan chức nào đó. Hơn nữa, thanh âm kia còn hơi đông cứng, dù giọng điệu có ý hạ mình, nhưng trong lòng lại không nhiệt tình như Quân Mạc Tà tưởng tượng.
Quân Mạc Tà không khỏi ngẩn người: Ồ, người này hình như đến nhờ vả Bàn Tử, vậy mà còn mang giọng điệu như thế? Có điều nghe thanh âm này, có vẻ hẳn không phải hạng người luồn cúi, thích vỗ mông ngựa. Để xem Bàn Tử xử lý thế nào...
– Hửm? Ngươi nói muốn gia nhập làm môn hạ của ta? Ha ha ha, lời này của các hạ nghe thật thú vị... Nhưng không biết một người thân là quan lớn trong nha môn kinh thành như các hạ đây, lại luôn miệng nói muốn gia nhập vào môn hạ của một thương nhân như ta, là dụng ý gì? Thật sự khiến ta khó lòng hiểu được!Ghế tựa vang lên tiếng kẽo kẹt, Đường Nguyên đã thoải mái ngồi vào chỗ riêng của hắn. Lập tức, cái ghế bắt đầu kẽo kẹt không ngừng, có vẻ Đường Nguyên đang ngồi đó đung đưa thân mình qua lại...
– Đường đại nhân tuy không phải người trong quan trường, thậm chí không phải người trong triều đình, nhưng nói theo tình hình hiện tại, ngài lại là người có quyền thế nhất toàn bộ đại lục!Thanh âm của người nọ mang theo chút ủy khuất, còn có một tia kiên quyết:– Trong toàn đại lục này, tất cả mọi người đều biết, thà rằng cùng lúc đắc tội quân chủ của tám nước, nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội đệ nhất thần tài ngài. Bởi vì cùng lúc đắc tội quân chủ tám nước, nhiều nhất chỉ là chết, thậm chí kẻ có huyền lực tu vi cao cường còn có thể may mắn thoát nạn. Nhưng đắc tội đệ nhất thần tài thì nhất định sống không bằng chết! Những lời này, không phải chỉ một mình ta nói. Đây là một sự thật, sự thật mà ai ai cũng đều biết!
Quân Mạc Tà càng ngày càng tò mò. Nghe thanh âm này, quyết không phải loại người vô sỉ, có thể khom lưng khụy gối nịnh hót a dua. Nhưng một người như vậy, lại chủ động muốn gia nhập môn hạ của Đường Nguyên... Rốt cuộc là vì nguyên do gì? Còn một điều, nghe ý của Đường Nguyên, người kia hẳn là một quan lớn quyền cao chức trọng tại nha môn Thiên Hương thành! Điều đó càng khiến chuyện này thêm kỳ quặc.
– Vậy sao?Đường Nguyên chớp chớp mí mắt, "Ừ" một tiếng, nói:– Nói tiếp đi, những lời như vậy ta thích nghe nhất đấy, nói nhiều thêm chút, để ta thống khoái một hồi!Nói xong, tên béo nào đó hắc hắc cười:– Trên đời này, chuyện thống khoái nhất, chẳng qua cũng chỉ là nhàn nhã ngồi thoải mái trên ghế, nghe người ta nịnh nọt. Đây quả thực là cuộc sống thần tiên a.
"Ực" một tiếng, người đối diện Đường Nguyên nuốt nước miếng, hơi thở tức thì dồn dập. Chắc hẳn bị những lời này của Đường Nguyên khiến cho tức giận không hề nhẹ. Ngồi nhàn nhã thoải mái để người khác nịnh nọt, ta chẳng lẽ không muốn sao? Nhưng vấn đề là lúc này lão tử đang giúp người khác trải qua, ngươi thì thống khoái, còn ta lại đang thống khổ đó...
Theo tiếng ghế kẽo kẹt vang lên, Đường Nguyên ngồi ngay ngắn, thanh âm cũng đột nhiên trở nên trầm trọng hẳn lên:– Thiết Hoài Lập, ta biết rõ ngươi là một quan viên chính trực, điểm này ở Thiên Hương quốc có thể nói là tiếng lành đồn xa. Danh tiếng của ngươi ở Thiên Hương thành cũng rất tốt, nhất là trong lòng dân chúng, uy vọng của ngươi có thể nói là cực cao! Lý do chân chính để ta tự mình tiếp đãi, là bởi vì ngươi thực sự chính trực, thanh liêm. Chỉ có những nhân tài như vậy, mới là những kẻ mà Đường Nguyên ta thật sự kính trọng!
Thì ra người này là Thiết Hoài Lập. Quân Mạc Tà trong lòng lay động. Thiết Hoài Lập này vốn dĩ là đại tướng dưới trướng Mộ Dung Phong Vân, cũng coi như một hán tử cứng cỏi. Sau này, bởi vì rời quân ngũ, hắn thẳng tiến trên quan trường. Nhưng sau khi Mộ Dung Phong Vân thoái ẩn, có lẽ vì "cây đổ thì cành lá cũng nghiêng", người này cũng theo đó mà thất thế, chức quan bị giáng liên tục. Nghe nói cuối cùng đã ở lại kinh thành làm một chức quan nhỏ bé, không quyền không thế. Thảo nào hôm nay lại phải đến đây cầu cứu Đường Nguyên. Có điều, đánh giá của Đường Nguyên đối với hắn cũng không quá cao. Người này, vốn không phải hạng người có thể khom lưng cúi đầu trước quyền quý, chuyện ngày hôm nay có thể nói là khác thường đến cực điểm.
Thiết Hoài Lập thở dài một hơi. Nghe xong mấy lời tán dương của Đường Nguyên, hắn càng có vẻ mất mát, im lặng, hồi lâu không nói gì.
– Thiết Hoài Lập, Đường Nguyên ta vốn kính trọng nhất những người khí khái như ngươi. Cho nên hôm nay ngươi đến chỗ ta nhờ vả, ta thật sự hết sức phẫn nộ! Chẳng lẽ Thiên Hương quốc chúng ta lại không có lấy một thanh quan khí khái một chút sao? Chẳng lẽ tất cả đều nhờ đi cửa sau mới có thể làm quan sao?Đường Nguyên có chút tức giận hỏi:– Đường Nguyên ta chỉ là một thương nhân, còn là một gian thương từ đầu đến chân, việc biết làm chỉ là kiếm bạc trắng. Ngươi và ta vốn không chung đường. Tốt nhất vẫn là đừng nên liên quan đến nhau, vì sao ngươi hôm nay lại làm thế này?
– Đường đại nhân nói không sai, ta và ngươi vốn dĩ không cùng chung một con đường. Nếu có cách khác, ta làm sao cần đến hạ sách này, đến cầu xin một thương nhân thân đầy hơi tiền chứ. Nhưng hôm nay, ta lại không thể không cầu ngươi! Không thể không cầu đến kẻ thương nhân thân nhuốm mùi tiền như ngươi!Thanh âm của Thiết Hoài Lập thật chua xót.
– Vậy nói thử lý do của ngươi xem!Đường Nguyên thản nhiên nói:– Ngươi hôm nay đến van cầu ta, thật sự khiến ta rất thất vọng. Nếu lý do của ngươi không tốt, vậy ta sẽ càng thất vọng vì ngươi, thậm chí là tuyệt vọng! Ta đây sẽ khiến ngươi hoàn toàn biến mất khỏi Thiên Hương thành!
***
**Dị Thế Tà Quân**Tác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Đô Thị: [ĐMBK - Nhàn tản] Ghi chép thôn Vũ