Quân Mạc Tà không rõ mình đã ở đây bao lâu. Hơn nữa, trong lúc nhập định, hắn đã chứng kiến vô số sự việc.
Quân Mạc Tà cười khổ.
Mở mắt ra quan sát xung quanh, hắn chợt giật mình. Bóng tám người đứng vây quanh Quân Mạc Tà khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Tám người trước mắt chính là Bát Đại Chủ Nhân của Hồng Quân Tháp.
– Chúc mừng Tiểu Sư Đệ Khai Thiên Lập Địa thành công.
Tám người cùng đồng thanh lên tiếng, ngữ điệu mỗi người mỗi khác, có những ngôn ngữ Quân Mạc Tà chưa từng nghe, nhưng lại hoàn toàn lĩnh hội được.
– Tiểu Sư Đệ? Gọi ta sao?
Quân Mạc Tà có chút nghi hoặc nói.
– Đã có sư huynh sư đệ, vậy Sư Phụ là ai?
– Sư Phụ là ai, lát nữa sư đệ sẽ biết thôi.
Cả tám người cùng cười.
– Tiểu Sư Đệ chỉ dùng không đến hai năm đã Khai Thiên Lập Địa thành công, lại tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa đạt đến tầng thứ tám cảnh giới, tiến cảnh thần tốc như vậy, bọn ta thực sự cả đời khó lòng theo kịp. Đệ chính là người kế thừa phù hợp nhất của Sư Môn, cho nên bọn ta đến đây để chúc mừng đệ trước.
Những lời này mặc dù mang ý khoa trương tán thưởng nhưng lại đều là sự thật. Quân Mạc Tà nhớ lại, tám người trước mặt hắn tuy cũng có công Khai Sáng Thiên Địa Vũ Trụ, nhưng lại phải dùng rất nhiều thời gian. Người mất thời gian dài nhất tốn đến vạn năm, cũng có một người làm được trong thời gian ngắn nhất đó là chín mươi chín năm, cũng coi như gần trăm năm.
Bản thân hắn dùng không đến hai năm mà đã đạt đến tầng thứ tám cảnh giới của Hồng Quân Tháp. Tuy rằng khoảng cách để Khai Thiên Lập Địa vẫn còn một khoảng tương đối, nhưng khoảng thời gian Khai Sáng Thiên Địa này được coi là nhanh nhất trong lịch sử, đây là điều không còn gì nghi ngờ nữa.
Quân Mạc Tà cũng không khách sáo, khẽ gật đầu nói:
– Tiểu đệ cũng chỉ là nhất thời gặp may thôi, vẫn mong các sư huynh chỉ giáo thêm.
Cả tám người cùng cười lớn, tiểu tử này cũng thật ngông cuồng, ở trước mặt bọn ta mà còn tỏ ra như vậy. Nhưng Bổn Môn đều là những người như vậy, thân mang trọng trách Khai Sáng Thiên Địa, những người có năng lực, không có tính cách như vậy e rằng cũng không thể thành công.
Quân Mạc Tà cũng đã hiểu rõ, tám người này lưu lại ở đây thực ra chỉ là một Thần Niệm Ảnh Xạ, còn về bản thân thật sự thì không biết đang ở một nơi xa xôi nào đó.
– Đại hội ngày hôm nay đến đây kết thúc, sau này sư đệ hãy bảo trọng, nhất định sẽ có ngày chúng ta trùng phùng ở Thiên Lăng Cung.
Tám người đồng thời hành lễ.
– Thiên Lăng Cung? Đó là chỗ nào?
Quân Mạc Tà vô cùng thắc mắc hỏi.
Tám người lại cùng cười lớn, đồng thanh nói:
– Danh Lăng Thiên, Dục Lăng Thiên, Tâm Lăng Thiên, Định Lăng Thiên.
Nói xong, tám người đều biến mất không một dấu vết.
Quân Mạc Tà mơ hồ, không sao lý giải được mấy câu nói đó rốt cuộc có ý gì.
Đúng lúc đó, hắn lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, một hàng chữ xuất hiện trong đầu Quân Mạc Tà. Những hàng chữ kia chính là thần chú khi luyện tầng thứ tám Hồng Quân Tháp:
– Cửu Cửu Quy Nhất, Bão Táp Hợp Lực, Càn Khôn Tại Tâm, Tạo Hóa Thiên Địa, Âm Dương Hầu Lệnh, Lục Đạo Đãi Tịch, Công Đức Tuyên Cổ, Ta Vì Thiên Địa, Hồn Phách Cửu Hóa, Không Ngừng Sinh Sôi.
Quân Mạc Tà trí tuệ siêu phàm, chỉ trong nháy mắt đã lĩnh hội. Giữa lúc mỉm cười, hắn chỉ cảm thấy Thiên Địa Càn Khôn, Vũ Trụ Hỗn Độn, không nơi nào không thấy gió nhẹ mây trôi, tất cả đều bao bọc lấy hắn.
Cứ như vậy mà lâng lâng phiêu du ra khỏi đó.
Hắn biết rằng bản thân không còn giống với trước đây nữa.
Khai Sáng Thiên Địa tuy rằng đã đạt đến tầng thứ tám, nhưng lần này Quân Mạc Tà lại không thu được bất kỳ công lực nào, bởi giữa thiên địa đã không còn lực lượng nào để hắn có thể hấp thu nữa.
Hắn của hiện tại đã có thể hiệu lệnh mọi sức mạnh tự nhiên của trời đất.
Bất luận là cái gì, cũng không ngoại lệ.
Quân Mạc Tà từ từ mở mắt.
Miêu Khuynh Thành cùng Chiến Cuồng lúc này đã hoàn toàn bặt vô âm tín.
Quân Mạc Tà cười lớn, không một chút vội vã, rồi phóng xuất Thần Niệm, cả đại lục lập tức hiện rõ trong tâm trí hắn. Lập tức liền phát hiện vị trí mục tiêu, Chiến Cuồng cùng Miêu Khuynh Thành, hai cường giả vô song này đang ở Thiên Trụ Sơn, một vùng hoang vu thưa người, đang tiến hành một cuộc chiến sinh tử.
Quân Mạc Tà "hừ" một tiếng, thân mình hơi động, chỉ trong phút chốc đã vượt qua ngàn núi vạn sông đến nơi hai người họ giao chiến. Lúc hắn đến cũng là lúc Miêu Khuynh Thành lần nữa dùng một quyền đánh gục Chiến Cuồng.
Trong suốt thời gian Quân Mạc Tà nhập định, thế giới này đã trôi qua ba năm.
Ban đầu Miêu Khuynh Thành còn cảnh giác hắn, nhưng sau đó lại thấy hắn từ đầu đến cuối không chút động tĩnh, hơn nữa toàn thân lại bao trùm một luồng khí tức thần bí, đến mức ngay cả bản thân nàng cũng không thể xuyên thấu qua luồng thần niệm kia. Nàng biết rằng trên thế gian này không ai có thể làm hại hắn, cũng hoàn toàn yên tâm mà toàn tâm toàn ý đối phó với Chiến Cuồng.
Trong ba năm nay, Chiến Cuồng hầu như đã bị Miêu Khuynh Thành hạ gục không biết bao nhiêu lần. Cho đến hiện tại, hai người thầy trò này chỉ có chiến đấu không ngừng nghỉ, dù sao hai người sớm đã hóa thành hai quái vật không ngủ, không nghỉ, không ăn, không uống.
Chiến Cuồng tuy hiện tại là một cơ thể bất tử, nhưng lại bị Miêu Khuynh Thành bức tới mức sống không bằng chết. Cho dù là bất tử, nhưng cái cảm giác bị người ta hành hạ đó thật không dễ chịu. Mà sau khi Miêu Khuynh Thành độ kiếp thành công thì sức mạnh lại càng tăng lên, dù luôn chiếm thế thượng phong, nhưng tư vị cũng thực khó chịu.
Đối mặt với một kẻ hoàn toàn bất tử mà cảm thấy dễ chịu mới là lạ.
Ngoài việc không thể hoàn toàn triệt bỏ được mối họa này, còn bởi vì không thể lơ là dù chỉ một chút. Bởi một khi lơ là, Chiến Cuồng có thể đi hấp thu huyết thực tăng thêm sức mạnh cho bản thân hắn. Nếu quả thực sức mạnh của hắn tăng lên ngang bằng với bản thân, lại thêm một cơ thể bất tử, thì sẽ trở thành bi kịch với Miêu Khuynh Thành.
Cho nên Miêu Khuynh Thành dù thế nào cũng không cho phép.
Ba năm đại chiến giữa hai thầy trò, gần như không ngừng nghỉ. Hai người, suốt trường kỳ đại chiến khốc liệt này, đều đã cảm thấy chán ngán. Chán ngán từ tận đáy lòng.
Trong hơn một năm đầu, Chiến Cuồng còn có ý mượn Miêu Khuynh Thành để luyện công. Nhưng hiện tại suy nghĩ đó đã tan biến. Miêu Khuynh Thành thực sự quá mạnh, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chiến Cuồng tự hỏi, cho dù bản thân có hấp thu toàn bộ sinh linh của cả đại lục này cũng chưa chắc có thể chiến thắng ân sư của mình. Hiện giờ Chiến Cuồng chỉ có một suy nghĩ là có thể mau chóng chấm dứt cuộc chiến này, bất luận hắn chết hay Miêu Khuynh Thành chết đi chăng nữa.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Cửu Hoàn Lưu Sa, lực lượng kỳ dị của thiên địa này, đến mức Chiến Cuồng muốn tự sát cũng không được. Trong cuộc chiến này, đã không biết bao lần Chiến Cuồng tự sát, nhưng lại ngưng tụ trở lại, chết cũng không được.
Hóa ra, tồn tại bất tử cũng là một chuyện bất hạnh.
Miêu Khuynh Thành buồn bực, Chiến Cuồng lại càng bị dồn ép.
Chính lúc này, Quân Mạc Tà xuất hiện.
Quân Đại Thiếu Gia vô địch trở về.
Không gian chấn động, ngay lúc hai người đang giao thủ thì Quân Mạc Tà thản nhiên xuất hiện. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Chiến Cuồng. Đối thủ trước mặt, kẻ khiến bản thân hắn đau khổ cùng cực, vào thời khắc này lại đột nhiên cảm thấy hắn không thể nào chịu đựng được nữa.
– Quân Mạc Tà! Ngươi đã đột phá rồi sao? Miêu Khuynh Thành vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
– Không sai, Miêu lão, mấy ngày nay cực khổ rồi.
Quân Mạc Tà thản nhiên đáp.
– Kế tiếp hãy giao cho ta đống hỗn tạp này đi.
Miêu Khuynh Thành trừng mắt, một lát sau mới cười khổ nói.
– Mấy ngày? Từ khi ngươi nhập định, bọn ta đã giao chiến đến tận bây giờ, không ngừng nghỉ suốt ba năm nay.
– Ba năm?
Quân Mạc Tà hoảng sợ.
Hắn cho rằng trong khoảng thời gian mình nhập định thì nhiều nhất cũng chỉ ba ngày, không ngờ đã ba năm trôi qua.
– Cái này không phải là quá nhanh sao?
– Quân Mạc Tà, ba năm thì sao?
Chiến Cuồng trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà, đột nhiên cười lớn:
– Tuy ngươi tiến cảnh rất nhanh, với tu vi của ngươi, không nói đến ba năm mà đến ba trăm người, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
– Có đúng hay không, thử thì biết!
Quân Mạc Tà cười nhạt, bất chợt từ trên đám mây lao xuống.
Chiến Cuồng chỉ thấy hoa mắt, Quân Mạc Tà một quyền đã bay đến trước mắt. Chợt lóe lên, rồi "bịch" một tiếng, Quân Mạc Tà một chưởng đánh trúng đan điền hắn.
Chiến Cuồng bực dọc rống lớn một tiếng, cả người hắn vụt đi như sao băng, toàn thân và hai chân vẫn hướng về phía trước, tựa như đạn pháo bắn ra từ nòng súng.
Quân Mạc Tà như hình với bóng mà đuổi theo, đá mạnh một cước vào cằm, rồi liên tiếp công kích. Chiến Cuồng bị đá hất mặt lên trời, bổ nhào xuống, lật người lại, Quân Mạc Tà lập tức tựa cuồng phong vũ bão liên tiếp tấn công.
Chiến Cuồng trở tay đỡ chống nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của đối phương. Đỡ được phía trên nhưng không tránh được phía dưới. Trong phút chốc bị đánh cho u mê, một lát sau mới nghĩ ra: Tại sao ta phải trốn chạy? Vì sao phải che chắn? Ta là bất tử, tốc độ của hắn nhanh thì sao chứ?
Nghĩ đến đó, hắn không thèm để ý Quân Mạc Tà, dốc toàn lực lao đến.
Quân Mạc Tà cười lạnh lùng, một đòn giáng vào mặt Chiến Cuồng, khiến một bên đầu hắn nổ tung thành sương khói.
– Ngươi cho là ta không thể giết được ngươi? Ta chỉ đang đòi lại một chút nợ lãi thôi, muốn chết sao, đâu có dễ dàng như vậy.
Quân Mạc Tà đá mạnh Chiến Cuồng một cước văng lên trời, cả thân mình cùng bay lên giữa không trung, hét lớn:
– Chiến Cuồng, hôm nay ta cho ngươi biết cái gì là khổ hơn cái chết!
Chiến Cuồng tan thành sương khói, trong chớp mắt đã hiện nguyên hình, nhe răng cười nói:
– Quân Mạc Tà, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta cũng không ngại nếm thử cái chết. Nhưng nếu ngươi không giết được ta, thì ta sẽ cho ngươi phải cúi đầu trước tất cả mọi người, để ngươi nếm trải mùi vị của cái chết!
Quân Mạc Tà thét lên một tiếng:
– Ngươi sẽ được nếm thử thôi.
Đột nhiên đưa tay ra nắm lấy, nhưng tay vừa đưa ra đã biến thành màu tím nồng đậm, đưa đến giữa chừng, lại hóa thành màu sắc tựa Tử Ngọc, khi chạm đến bả vai Chiến Cuồng, đã biến thành một phiến Tử Hà.
Tử Hà loáng lên, Chiến Cuồng chỉ cảm thấy một trận rung động trong linh hồn, một ý thức hủy diệt đột nhiên truyền vào Não Hải.
Mảng Tử Sắc nồng đậm này tựa như khắc tinh trời sinh của hắn, khiến bản thân hắn bất giác muốn bỏ chạy.
Nhưng đã muộn!
Quân Mạc Tà cười nhạt một tiếng. Cánh tay của Chiến Cuồng đã bị một chưởng đánh đứt lìa. Còn chưa kịp làm gì thì Quân Mạc Tà đã nắm lấy cánh tay đó. Sức mạnh tầng thứ tám sau khi Khai Thiên Lập Địa thành công, lập tức được phát huy.
**Dị Thế Tà Quân**Tác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo