Logo
Trang chủ
Chương 2: Quân Mạc Tà

Chương 2: Quân Mạc Tà

Đọc to

**Dịch Giả:** Thiên Hương

Quân Mạc Tà năm nay mười sáu tuổi, là cháu nhỏ nhất của Quân thị gia tộc tại Thiên Hương Đế Quốc. Hắn là một tên công tử bột khét tiếng, ăn chơi lêu lổng, ham ăn biếng làm, đúng là một tên hoàn khố siêu cấp. Đánh giá về hắn chỉ gói gọn trong một câu: "Một kẻ ăn bám vô giá trị."

Đây chính là tư liệu chung về thân phận mới hiện tại của Quân Tà.

Hèn chi ngươi lại bị xuyên việt. Ngoại hiệu trước kia của ta là Tà Quân, tên là Quân Tà, mà ngươi lại được gọi là Mạc Tà. Điều này chẳng phải là tương khắc trời sinh sao? Ngươi không oan chút nào.

Quân Tà khẽ thở dài, trong đầu hồi tưởng lại những hành vi thường nhật của kẻ này. Nếu đổi lại kiếp trước, hắn chính là đối tượng mà ta muốn diệt trừ. Thế nhưng, bản thân ta cũng đâu tệ hại đến mức phải dính vào cái thân phế vật này? Chẳng lẽ là Thiên ý? Người đời thường nói nhân quả Phật gia. Đời này sát sinh đồ tể, kiếp sau tất hóa thành súc vật. Lời này xem ra cũng có đạo lý. Kiếp trước chính ta chẳng phải cũng đã diệt trừ không ít tên hoàn khố sao…

Tổ phụ của tên tiểu tử hoàn khố này là Quân Chiến Thiên, một Huyết Lan Hoa Đại công tước, cũng là nhân vật chưởng quản binh quyền. Phụ thân hắn là Quân Vô Hối, từng là đại tướng của đế quốc, đã tử trận trên chiến trường mười năm trước. Mẫu thân hắn chín năm trước vì quá đau buồn mà đã đi đoàn tụ cùng cha hắn dưới suối vàng. Hai vị ca ca là Quân Mạc Sầu, Quân Mạc Ưu đều đã bỏ mình trong đại chiến lừng lẫy trước kia.

Còn có một vị thúc thúc tên Quân Vô Ý cũng bị trọng thương trong trận chiến mười năm trước. Tuy giữ được tính mệnh nhưng nửa phần thân dưới lại bị tê liệt…

Một gia tộc hùng mạnh như thế có thể nói là toàn gia trung liệt. Đáng tiếc, nay lại rơi vào cảnh suy tàn thê thảm. Giờ đây chỉ còn lại độc nhất người nối dõi là Quân Mạc Tà, kẻ đã bị Quân Tà xuyên việt. Nếu sau này Quân Tà có con, trên lý luận vẫn được xem là huyết mạch của Quân gia. Coi như trời cao vẫn còn ban ân cho Quân gia vậy…

Nếu Thiên ý đã định như vậy, cũng bởi quân công hiển hách của gia tộc này mà thôi. Vậy bổn sát thủ đành phải thay ngươi sống một đời thật tốt vậy. Quân Tà nhếch miệng cười, nhún nhún vai. Kỳ thực, lão tử cũng chẳng muốn hủy hoại thanh danh, để rồi bị mắng chửi làm gì.

Đẩy cửa phòng, Quân Tà cất bước đi ra, ánh dương rực rỡ khắp nơi. Nhìn ánh mặt trời một lúc lâu, Quân Tà thở dài. Kia là mặt trời, đúng là mặt trời… Nhưng ta nào còn là ta nữa. Quân Mạc Tà chẳng phải Quân Tà.

Tâm ta, liệu có còn là tâm của Tà Quân? Dị thế này, rốt cuộc là như thế nào?

Ngoài cửa, có hai tên người hầu khom người nói: “Thiếu gia an hảo…”

Quân Tà khẽ gật đầu. Hắn nhìn bốn tên hạ nhân đang bận rộn cách đó không xa, rồi lại nhìn những người bên cạnh mình và khẽ lắc đầu.

Quan sát các hạ nhân cận thân. Các công tử khác đều có mỹ nữ thiên kiều bách mị hầu hạ. Mà người hầu trẻ nhất của chính mình chỉ có một tiểu nha hoàn tên La Lỵ, vừa tròn mười hai tuổi. Trong ấn tượng, đây là do gia gia cường ngạnh của mình sắp đặt. Những hạ nhân của mình đều có một đặc điểm, đó chính là họ đều cường tráng vạm vỡ.

“Bọn họ đang làm gì?” Ngẩng đầu nhìn mấy lão đầy tớ, Quân Tà hỏi.

Một người đầy tớ già cúi đầu trả lời: “Bọn họ… đang chăm sóc những loài cầm thú đấu chọi của thiếu gia.”

“Ồ?” Quân Tà thong thả bước qua. Ừ, đúng là “phong phú” vô cùng. Bảy tám chiếc lồng sắt đặt ngay ngắn, bên trong đó có mấy con chim đủ màu sắc đang bay lượn náo nhiệt. Cách đó không xa, mấy con chó lớn đang thè lưỡi nằm rạp trên đất. Xa hơn nữa là mấy ống trúc nhỏ phát ra tiếng dế gáy. Xem ra là những con vật chuyên dụng cho đấu chọi…

Ừa. Xem ra vị công tử này có sở thích đa dạng đó chứ. Bên cạnh còn có hai lồng sắt nuôi hai con độc xà đầy màu sắc đang thè lưỡi ra vào…

Nhìn những thứ này đầy vẻ chán ghét, Quân Tà nhíu mày nói: “Gọi người đến đưa bọn chúng bán đi. Nếu không bán được thì mang đi làm thịt. Đừng bày bừa ở đây làm gì. Nơi đây là chỗ ở của người, chứ đâu phải súc viên.”

Hả?

Vừa nghe những lời này, sáu lão hầu cùng tiểu La Lỵ đi theo sau lưng Quân Tà đều ngẩn người trợn mắt. Không nhịn được mà nhìn chằm chằm thiếu gia mình. Trong khoảnh khắc sau đó, bảy người bọn họ đều nảy ra cùng một suy nghĩ: “Chẳng lẽ hôm nay thiếu gia bị điên rồi sao? Những thứ này đều là do ngài tìm mua với giá cao đó. Từ trước đến nay vẫn là bảo bối của ngài mà? Hôm nay vứt bỏ, liệu mai có lại mua về?”

“Ách! Hai con rắn kia đừng bán! Chờ ta quay lại nấu canh uống.”

Đi được hai bước, Quân Tà không quay đầu lại nói tiếp.

Cả bọn đều đứng hình, không biết nên nói gì cho phải.

Vượt qua một hoa viên, mấy tòa lầu gác, rồi một thao luyện trường, mới đến được một hồ cá rộng lớn. Men theo bờ hồ rợp bóng cây, đi thêm nửa canh giờ nữa mới đến được nơi ở của Quân lão gia tử. Lúc này, Quân Tà mới phát hiện khu vực mình ở và nơi của Quân lão gia tử đúng là một nam một bắc. Nếu tính khoảng cách theo đường chim bay chắc cũng được năm sáu dặm. Xem ra gia tộc này của mình thật lớn. Nếu mình nhớ không lầm, nơi đây chính là Kinh đô của một quốc gia. Có thể ở trong Kinh đô mà xây dựng gia viên hơn mười mẫu đất thì ngoại trừ hoàng cung ra, e rằng không có mấy gia tộc sánh bằng.

Quân lão gia tử ngồi phía sau bàn, mặc dù tuổi đã qua lục tuần nhưng râu tóc vẫn đen nhánh, không một sợi bạc, mới nhìn như người chỉ bốn mươi tuổi. Khuôn mặt uy nghiêm hiện rõ vẻ bất đắc dĩ. Nhìn đứa cháu lười biếng, uể oải bước vào, lão không khỏi tức giận.

Quân lão gia tử Quân Chiến Thiên có xuất thân từ nghèo khổ, thời trẻ làm tướng tung hoành thiên hạ khiến cho quân địch mỗi nước đều kinh sợ. Lão không chỉ văn thao võ lược vô cùng cao minh mà cũng chính là một trong những Huyền cấp cao thủ tại Thiên Hương Quốc. Tính cách trầm ổn, kiên nghị, hỉ nộ bất hình vu sắc.

Chỉ cần một câu "xuất thân nghèo khổ, thiếu niên làm tướng" cũng đủ thấy một thiếu niên xuất thân nghèo khó, mấy ai có thể đạt tới vị trí tướng quân hiển hách như thế? Huống chi, lại là thiếu niên tướng quân…

Quân Chiến Thiên từ một người dân nghèo khổ trở thành Huyết Lan Hoa Đại công tước trong vòng không đến bốn mươi năm. Mặc dù nói thời thế tạo anh hùng, nhưng xem lại sử sách, cũng không có mấy ai làm được như vậy. Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ để lão tự hào. Nhưng bây giờ nhìn thấy đứa cháu còn lại duy nhất của mình, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Lòng "hận rèn sắt không thành thép".

Quân lão gia tử thật sự không ngờ, với huyết thống gia tộc và sự quản lý nghiêm ngặt đến thế mà vẫn có thể sinh ra một nghiệt chướng! Tiểu tử này văn không tinh, võ không thông. Cầm sách là ngủ gục, nghe luyện công là bỏ chạy nhanh hơn thỏ. Con cháu nhà người ta ngực đeo gấm vóc, có chút danh vọng, huyền khí tu luyện đều đã nhập môn, ít nhất cũng đạt Ngũ phẩm. Mà bảo bối của mình, trước sau thay đổi năm vị thư sinh dạy dỗ, huyền khí tu luyện đến nay vẫn chỉ Tam phẩm.

Một kẻ như vậy, học hành chẳng ra đâu vào đâu, nhưng ăn uống chơi bời lại đúng là “vô sư tự thông”. Mấy phương diện này có thể nói là thiên tài. Một đời anh hùng như mình, lại có đứa cháu "tốt" đến mức này…

Thở dài bất lực, Quân lão gia tử không khỏi nhớ lại đứa con và hai đứa cháu đã khuất của mình. Nghĩ đến đây, lão khẽ cười tự giễu: “Nuông chiều đứa cháu duy nhất thành ra nông nỗi này sao? Năm đó khi con trai Vô Hối tử trận, bản thân lão đã cố gắng không rơi lệ, tự nhủ con trai lão tử chính là anh hùng. Sau khi hai đứa cháu Mạc Ưu, Mạc Sầu bỏ mình nơi sa trường, lão cũng kiên cường nén đau, không một giọt nước mắt, vì cháu mình là anh hùng hảo hán. Nhưng sau khi Vô Ý thân tàn phế, lão cũng là lần đầu tiên rơi nước mắt kể từ khi chào đời. Thế nhưng, trong lòng lão vẫn còn một tia may mắn, mình vẫn còn một đứa cháu, hương hỏa Quân gia vẫn có thể duy trì. Nhưng hôm nay nhìn đứa cháu này, một tiểu hỗn đản, một tên bại hoại vô dụng, phải làm sao đây?”

Thu lại cảm khái trong lòng, Quân Chiến Thiên thản nhiên hỏi: “Nghe nói đêm qua ngươi té từ giường xuống mà hôn mê bất tỉnh đúng không?”

“Ách?”

Quân Tà ngẩng đầu, trong lòng có chút nghi hoặc, cũng có chút thư thái. Nếu hỏi chuyện liên quan đến hắn, ta có thể dựa theo ký ức trong đầu để đáp lời. Nhưng chuyện này, hắn lại hoàn toàn không hay biết gì. Có chuyện này thật kỳ lạ, Quân Tà trong lòng nghi hoặc: sáng nay tỉnh dậy, thấy thân thể này không hề có gì bất thường, vậy mình đã xuyên việt bằng cách nào? Mãi đến khi lão gia tử hỏi, hắn mới biết được là do tên này té giường mà chết.

Quả đúng là một tên hoàn khố chính hiệu. Ngủ mà cũng có thể té giường chết ư?

Trong lòng Quân Tà thầm cảm thán không thôi. Một “cao nhân” như vậy, thật đáng để ngưỡng mộ mà.

“Ách cái gì mà ách?”

Quân lão gia tử vỗ bàn, ria mép lão giật giật, trừng mắt nhìn hắn. Nhìn bộ dạng lười biếng của hắn, lão hận không thể cho một chưởng:

“Đồ hỗn trướng! Ngươi bị người khác ám hại mà cũng không hay biết gì sao? Nếu không phải lão phu đã sớm có đề phòng, thì ngươi đã sớm chầu Diêm Vương rồi. Nói xem, ngươi có chút tiền đồ nào không hả?”

Thì ra, tiểu tử kia bị người ám hại mà chết. Trong lòng Quân Tà âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ, lão nói “sớm đã đề phòng” cũng chẳng hay ho gì. Cháu của lão, vì sự “đề phòng” đó mà đã đi đầu thai rồi kia mà.

Thấy hắn không nói gì khiến cho Quân lão gia tử cảm thấy kinh ngạc. Với tính tình ngu dốt của hắn, sao có thể an tĩnh như vậy được? Nếu là trước kia, nghe thấy bị người khác ám hại thì hắn đã sớm nhảy dựng lên rồi. Giờ đây lại thản nhiên, lơ đễnh như đã đoán trước, mơ hồ còn có chút lãnh đạm.

Lão không nhìn lầm chứ? Quân lão gia tử không thể tin nổi đứa cháu yếu ớt của mình lại có thái độ như vậy.

**Dị Thế Tà Quân****Tác Giả:** Phong Lăng Thiên Hạ

**Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế**

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Không thể ngủ] Hình như mới gặp ma trong nhà tắm
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN