Dịch Giả: Bachdaide
Thôi, dù là người một nhà nhưng ngươi lại luôn tránh né ta, còn cố ý dọn tới phủ đệ phía Nam mà ở, than ôi, như vậy sao coi được! Ngày mai hãy dọn về đây cùng ta cư ngụ!
Quân Chiến Thiên nhìn Quân Tà sâu thẳm, giọng nói mang vẻ bi thương nhàn nhạt. Dù tên tiểu tử này có quậy phá, có là kẻ bất thành khí đi chăng nữa, hắn vẫn là hậu duệ của lão, hơn nữa còn là huyết mạch duy nhất của gia tộc. Mặc dù lúc này mọi việc trôi đi lặng lẽ, có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng chư vị hoàng tử đều đang dần trưởng thành, cơn sóng ngầm dữ dội trong triều không biết lúc nào sẽ cuộn trào sóng gió. Thân là người đứng đầu quân đội, nắm giữ binh quyền trong tay, Quân Chiến Thiên lão chẳng khác nào Thái Sơn sừng sững mà ai cũng muốn dựa vào, nếu không thì cũng muốn ngấm ngầm tá đao sát nhân mượn tay lão để tiêu diệt kẻ đối địch. Còn gì tuyệt hơn, còn gì hoàn mỹ hơn là ra tay với huyết mạch duy nhất của gia tộc lão rồi vu oan giá họa cho kẻ thù? Lão không thể yên tâm khi Quân Tà vẫn chưa nằm trong vòng tay che chở của mình, ai biết sự tình về sau sẽ diễn biến ra sao?
- Không cần đâu ông nội, con ở đó rất tốt!
Quân Tà lập tức cười khẽ cự tuyệt. Hắn đang tò mò muốn biết bọn sát thủ ở thế giới này có hình dáng ra sao, nếu dọn đi thì khác nào tự mình vứt bỏ cơ hội trời ban ấy? Vì thế, khi nghe Quân lão gia tử đem tình hình nguy hiểm ra hù dọa để khuyên hắn, trong lòng hắn không khỏi hưng phấn cùng chờ mong.
Sát thủ... lúc này đối với hắn vừa là quá khứ xa xôi, vừa là hoài niệm da diết.
- Ngươi!... Hỗn láo!
Quân lão gia tử khí giận công tâm, đứng bật dậy giơ chưởng lên muốn đập cho đứa cháu ngỗ ngược một cái, nhưng chợt suy nghĩ rồi lại ngồi xuống, thở dài nói:
- Ngươi... lui ra đi.
Chuyện gì xảy ra với tên tiểu tử này vậy? Hắn dám công nhiên bất tuân mệnh lệnh của ta, lần đầu tiên! Hơn nữa, hắn còn cự tuyệt một cách cực kỳ dứt khoát! Là điềm gở hay điềm lành đây?
Quân Tà cúi người hành lễ rồi lập tức đứng thẳng dậy, xoay người bước ra.
- Khoan đã, ta còn muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, sau này không được có ý dây dưa gì tới Linh Mộng công chúa nữa, việc này tuyệt đối không có gì phải thương lượng!
Quân lão gia tử giọng nói nhuốm đầy mệt mỏi, thậm chí còn ẩn chứa mấy phần tâm tư nguội lạnh.
Mấy năm qua, Quân gia dù bề ngoài quyền khuynh thiên hạ, ngạo thị triều đình, nhưng bên trong lại ẩn chứa một khuyết điểm chí mạng, chính là huyết mạch kế thừa ít ỏi đáng thương. Con cháu đời thứ ba chỉ duy nhất có tên tiểu tử vô dụng Quân Mạc Tà này mà thôi, Quân lão gia tử đã sống đến chừng này tuổi, sao lại không biết nếu vạn nhất một ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, Quân gia sẽ bị người khác tức thì chà đạp, thậm chí vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Nhìn "tài năng" mà Quân Mạc Tà đã "thể hiện", e rằng đây là một kết cục hiển nhiên cho Quân gia, một kết cục bi thảm đã được dự báo từ trước.
Vì muốn tránh cái cảnh không ai mong muốn ấy, Quân Chiến Thiên trước đây đã từng tiến đến Hoàng đế cầu xin cho ái nữ của người là Linh Mộng công chúa về làm dâu Quân gia. Nếu việc có thể thành, sau này dù lão đã nhắm mắt quy thiên, Quân Mạc Tà chỉ cần dựa hơi tổ tiên cùng với thân phận Phò mã hoàng thất, nếu hắn không làm gì quá đáng thì việc duy trì hương hỏa cho Quân gia cũng không có gì đáng ngại.
Làm chồng của đấng Kim chi ngọc diệp, nhìn có vẻ phong quang xán lạn, nhưng sự thực lại là thứ gân gà khó nuốt bậc nhất, thậm chí các đại tộc, các gia đình quyền thế đều thắp hương khấn vái cầu cho Hoàng đế đừng nổi ý ban ân mà ban cho họ một vị công chúa về làm dâu trong nhà. Công chúa là con dâu, ừ, nhưng vẫn là công chúa cơ mà? Thế nên sẽ có chuyện dở khóc dở cười diễn ra loạn xị ngầu: người chồng đáng lẽ phải ngồi trên thì lại phải quỳ xuống hành lễ với thê tử, rồi cha chồng mẹ phu quân đến ho trước mặt nàng dâu cũng không dám chứ nói gì đến chuyện dạy dỗ? Đặc biệt nếu không có sự đồng ý của vị "phu nhân đặc biệt", thì phò mã cứ ngoan ngoãn mà tuân thủ chế độ một vợ một chồng văn minh, đừng tơ tưởng làm gì cho phí công. Công chúa dễ dãi biết hòa nhập thì không sao, nhưng hãy thử tưởng tượng ngươi vớ phải một bà cô đành hanh ưa kiểu cách, quen với nếp sống xem thường cả thiên hạ, vậy thì chúc mừng, gia đình ngươi hẳn sẽ vô cùng "hạnh phúc"!
Đối với người khác là vậy, nhưng ngược lại, trong mắt Quân Chiến Thiên mà nói, đây lại là một điều đại hỷ đối với tên tiểu tử Quân Mạc Tà. Thân phận phò mã nếu có chính là một tấm bùa hộ mệnh tuyệt vời cho hắn trong tương lai. Vì vậy, lão đành cắn răng hướng tới Hoàng đế cầu hôn, âu cũng là do tình thế ép buộc, thật đáng thương thay.
Hoàng đế bệ hạ đương nhiên hiểu rõ tâm ý vị lão chiến hữu của mình, cũng có chút động lòng thương hại, nhưng sau khi cẩn thận tìm hiểu tư cách vị rể tương lai, biết được những "thành tích" khác người của chàng, cộng với thái độ thà chết chứ không chịu của ái nữ, cuối cùng lão Hoàng đế đành ngậm ngùi khước từ.
"Quân đại ca, không phải tiểu đệ đây không nể mặt đại ca, nhưng nói gì thì nói tiểu đệ cũng là một người cha, Linh Mộng lại là đứa con gái mà đệ yêu quý nhất. Huynh nói xem, làm sao đệ có thể đem con gái của mình gửi gắm cho mộ... Ôi!" Quân Chiến Thiên nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khi Hoàng đế bệ hạ còn chưa dứt lời, lão đã thấy cổ họng nghẹn đắng lại.
Thân là người làm cha sao? Vì nữ nhi của mình mà suy nghĩ sao? Nực cười! Rắm chó! Nếu là mười năm trước, lúc Quân gia ta đang trong thời kỳ thịnh vượng nhất, thì dù tiểu tử Mạc Tà có khốn kiếp, có vô dụng gấp mười lần bây giờ đi chăng nữa, sợ rằng ngươi mới nghe ta mở miệng yêu cầu hôn sự đã mừng quýnh lên mà gật đầu đến sái cổ. Ôi, nhân tình ấm lạnh, lòng người đa đoan, sự đời đã thế, biết trách ai đây?
- Vâng, con đã rõ.
Quân Tà hơi dừng chân trước cửa, nhàn nhạt nói, giọng nói bình thản như mặt hồ thu, không buồn không vui. Nói xong, hắn lập tức bước ra ngoài.
Quân lão đang chìm trong suy tư, bị câu nói lạnh nhạt của gã cháu bất trị này giật mình bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Lúc trước, khi Quân lão gia tử vừa mới bộc lộ ý định để Quân Tà trở thành phò mã, tên tiểu tử liền dương dương tự đắc coi mình đã là hôn phu của Linh Mộng công chúa, đi đâu cũng không ngừng khoe khoang, lên mặt khiến nàng cảm thấy phiền muộn khôn nguôi. Nhưng Quân lão thấy bộ dạng lãnh đạm không chút quan tâm của cháu mình lúc này thì không khỏi giật mình, cảm thấy bất ngờ. Quân Tà nổi giận, Quân Tà ủ rũ thảm hại, Quân Tà nhảy cẫng lên la hét, thậm chí chửi bới thóa mạ, Quân Tà... nói tóm lại là biểu hiện kích động, thất vọng thì lão chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng ô hay, hôm nay thằng cháu lão giở chứng thay đổi, khiến lão chịu giật mình không ít, quả là nguy hiểm cho tim mạch của lão già này!
"Mới có mấy ngày, sao tính tình lại thay đổi ghê gớm đến thế?" Quân lão gia tử vuốt vuốt râu mép, nhìn vào bóng lưng đứa cháu vừa bước ra cửa, đôi mắt thâm thúy có vài phần tư lự. Một lúc sau lão mới từ trong suy tư tỉnh lại, đập tay đánh "chát" xuống bàn, lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
- Phải phái thêm vài tay hảo thủ, ngày đêm hộ vệ bên cạnh thiếu gia, không cho phép bất kỳ sơ suất nào tái diễn! Chỉ cần là kẻ lạ mặt xuất hiện, lập tức chém giết! Không cần cố kỵ điều gì!
Sự tình kiểu này, chỉ có thể diễn ra một lần, tuyệt đối không được có cơ hội lặp lại. Hừ, đứa cháu yêu của Quân Chiến Thiên ta, ta xem kẻ nào dám động vào hắn? Hàn ý trong mắt Quân lão chợt bùng ra mãnh liệt.
Trong sảnh đường hoàn toàn vắng lặng đột nhiên vang lên một âm thanh lãng đãng, hư hư thực thực:
- Rõ!
Quân Tà bước ra ngoài, hắn khẽ nhắm mắt cảm nhận ánh mặt trời ấm áp đang dịu dàng tỏa sáng trên cao. Từng vầng sáng ấm áp nhẹ nhàng ôm ấp, sưởi ấm thân hình và khuôn mặt có phần tiều tụy của hắn. Quân Tà chậm rãi đi về phía tiểu viện mà hắn vẫn cư ngụ, trên đường người hầu nườm nượp qua lại liên tục dạt sang hai bên hành lễ tránh đường cho hắn, nhưng hắn không hề để ý, vẫn tiếp tục chìm trong suy tư. Không ai biết rằng, trong đầu vị Quân gia tam công tử không ngừng lặp đi lặp lại một đoạn đối thoại:
"Sát thủ là gì? Nghe tên là biết, chính là kẻ giết người trong bóng tối, "hắc thủ"! Nhất định phải nhớ kỹ một chữ "hắc", chính là yếu quyết tối quan trọng trong nghề!"
"Sát thủ, xưa nay đều huyền bí, đến từ nơi phiêu miểu, tan biến vào hư không!"
"Thế nào là một sát thủ thành công? Nếu cho đến lúc chết vẫn không ai biết ngươi từng là một tên sát thủ tay nhuốm đầy máu tanh, ngươi chính là một kẻ thành công!"
"Vậy, thế nào mới được coi là một siêu cấp sát thủ, một siêu cấp sát thủ thực sự?"
"Sát thủ thực sự, thì trong bất kỳ tình huống nào vẫn có cách ẩn tàng bản thân! Ngồi cạnh văn nhân, văn nhân coi hắn là mặc khách tri kỷ; sống cạnh họa sĩ, hắn múa cọ chẳng kém ai; đi với lưu manh, hắn là thần côn khốn khiếp; ở cùng quý phụ, hắn là quý ông, là thân sĩ điển hình; đứng cạnh sắc lang, hắn trở thành dâm thần; đứng bên anh hùng, hắn là hán tử đỉnh thiên lập địa!"
"Trong sa mạc, hắn là thằn lằn; trên thảo nguyên, hắn đích thị sói chúa; trở về sơn lâm, hắn biến thành mãnh hổ – vạn thú chi vương; vùng vẫy trong đại dương, hắn sẽ là thần long hô mưa gọi gió!"
"Có thể làm như vậy, hắn mới là một sát thủ, một sát thủ đúng nghĩa!"
"Một kẻ chỉ biết giết người, nhiều nhất thì hắn được coi là một tên đồ tể!"
"Giết người vì mục đích, cho dù bách sát bách thành, cùng lắm người ta gọi ngươi là thích khách ưu tú!"
"Giết người, bản thân nó đã là một môn nghệ thuật! Thân là một sát thủ, ngươi cần ngàn lần nhớ kỹ, tuyệt đối không được có ý nghĩ coi thường bộ môn nghệ thuật cao nhã này!"
Đây là đoạn đối thoại mà Quân Tà được sư phụ hắn ở kiếp trước từng đàm luận. Nghĩ đến đó, hắn không khỏi cười khổ tự giễu: "…Bổ sung thêm một điều, ở trong loại gia đình kiểu này, ta chính là một tên khốn vô dụng chỉ biết ăn bám như heo, nhị thế tổ vô dụng ăn hại!"
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Sai! Ngươi không phải là nhị thế tổ! Ta mới là nhị thế tổ, còn ngươi, là tam thế tổ!"
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sử Nam ta