Dịch Giả: Noland
Quân Tà trợn mắt nhìn Đường Nguyên đầy hung hãn, ánh mắt tựa hai mũi dao sắc bén găm thẳng vào tâm khảm hắn:– Ngươi tự nghĩ thử gan ngươi có lớn bằng thân ngươi không?
Đường Nguyên vẻ mặt sầu khổ, dần dần trấn tĩnh lại. Hắn vốn không phải kẻ đần độn, mà thực chất là một công tử bột khá cơ trí. Tên béo ngập ngừng nhớ lại lời Quân Tà đã nói, lập tức phát giác nhiều điểm bất hợp lý. Chuyện này, căn bản không phải nhằm vào mình. Ngay cả trong mộng cũng không thể như vậy được.
Nhưng vì sao mọi chuyện lại đổ lên đầu ta? Vì sao chứ? Chẳng lẽ vận mệnh của ta đen đủi đến mức này ư? Không! Tuyệt không thể nào! Tuy ta không phải là chính nhân quân tử, đôi khi cũng làm vài chuyện bậy bạ, nhưng có những việc ta biết rõ giới hạn. Sự việc xảy ra hôm nay, rõ ràng có chết ta cũng không làm. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại trở thành kẻ gây ra mọi chuyện, hơn nữa là những việc dù bị kề dao vào cổ ta cũng tuyệt đối không thể làm – những chuyện vô cùng nhục nhã đó. Những chuyện đó chắc chắn sẽ bôi tro trát trấu, làm ô nhục thanh danh gia tộc, khiến cả đời ta chìm xuống tận đáy bùn đen, bầu bạn cùng giun dế. Nhưng vì lẽ gì, vì lẽ gì mà ta lại gây ra những chuyện tày trời đến vậy?
Trong một thoáng, vô số nghi vấn hỗn loạn hiện lên trong tâm trí Đường Nguyên, khiến tên béo khóc không ra nước mắt.
– Lần trước khi chơi bạc với ngươi, Mạnh Hải Châu có mặc bộ áo quần đó không?
Ánh mắt Quân Tà vụt lóe lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.
– Phải, nhưng… nhưng có liên quan gì chứ? Có chuyện gì sao?
Đường Nguyên ngơ ngác, nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
– Ngươi có ngửi được trên người Mạnh Hải Châu có mùi hương là lạ không? Mùi này rất dễ chịu.
Quân Tà hỏi lại.
– Đúng rồi. Có nghe thoang thoảng, đúng là một mùi rất lạ.
Đường Nguyên hơi mơ hồ nhớ lại.
– Sau khi ngươi vào, có phải cũng được người bưng lên một ly nước giống như ta hôm nay?
Quân Tà tiến thêm một bước.
– Đúng, đúng vậy. Mà vậy thì sao?
– Vậy thì sao ư?
Quân Tà cười gằn hai tiếng:– Cũng chẳng có gì, chỉ là bước đầu tiên khiến ngươi vạn kiếp bất phục mà thôi.
Đường Nguyên không phải kẻ ngu dốt, lẩm nhẩm lại lời Quân Tà một lượt, nhất thời nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ:– Ngươi,… ngươi nói… chén trà đó có vấn đề?
– Chỉ mỗi chén trà đó thôi sao?
Quân Tà cười lạnh:– Y phục của Mạnh Hải Châu, mùi hương kỳ bí kia, chén trà kia, toàn bộ đều có vấn đề. Vài tên cờ bạc gặp lại nhau cần gì phải uống trà? Làm gì có chuyện đó? Ngươi đúng là đồ đầu heo! Một sơ hở lớn gần bằng cái thân ngươi mà ngươi còn không phát hiện ra ư?
– Nhưng… ngươi không phải cũng đã uống sao? Vì sao ngươi lại không sao?
Đường Nguyên vẫn ngớ ngẩn hỏi.
– Còn nhớ khi ta uống xong chén trà, trên đường bước vào, có hắt hơi một lần không?
Trên mặt Quân Tà hiện lên vẻ thần bí, dường như cười mà không phải cười:– Ta còn làm ướt y phục của ngươi nữa, đúng không?
– Đúng, đúng. Có chuyện này.
Đường Nguyên vội nhớ ra.
– Người bình thường hắt xì cùng lắm chỉ phun ra ít nước bọt. Nhưng ta lại làm ướt áo của ngươi một mảng lớn. Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc điều gì sao?
Quân Tà quay đầu nhìn hắn.
– Hóa ra là vậy!
Đường Nguyên giật mình hiểu ra, theo đó đặt ra một nghi vấn:– Tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?
Sao ta lại biết rõ ư? Quân Tà ngẩn người, *con mẹ nó*! Một vấn đề khó trả lời như vậy mà ngươi cũng hỏi ta. Chẳng lẽ ta lại nói cho ngươi rằng, kiếp trước *lão tử* đã quá am tường mấy loại thuốc men đó rồi, không cần dùng mũi, không cần dùng mắt, chỉ cần cử động một sợi lông cũng có thể cảm giác được ư?
Quân Tà vuốt mũi, nghĩ tới nghĩ lui, đành bịa chuyện nói:– À… ừm thì ta cũng đã từng trải qua chuyện tương tự như ngươi, nên mới biết được. Hiểu chưa, đồ đần?
– Không hổ là Quân Tam thiếu! Thật là thủ đoạn.
Đường Nguyên bội phục sát đất, sùng bái thốt lên:– Quả là đại hành gia!
Quân Tà không biết nên khóc hay cười, hận không thể giơ chân đá một phát vào mông hắn, nhắc nhở:– Chuyện của ngươi tuy đã tạm yên, nhưng việc ngươi gán cả lão bà ra, e rằng bọn họ sẽ truyền ra ngoài. Tốt nhất ngươi nên nghĩ cách xử lý đi.
– Đúng rồi, ta nên làm gì bây giờ nhỉ?
Nhắc đến chuyện này, Đường Nguyên nhất thời hoảng sợ cuống quýt, như kiến bò chảo lửa, không có chủ ý.
– Hiện giờ ngươi chỉ còn một cách duy nhất. Đó là lập tức về nhà, sau đó đem chuyện này bẩm báo rõ ràng với lão gia nhà ngươi, không được giấu giếm điều gì, nhưng cũng không được nói quá lên. Phải *tiên hạ thủ vi cường*, để lão gia nhà ngươi nhanh chóng có quyết định. Nếu để lão gia nghe ngóng được từ người khác rồi về tra hỏi ngươi, thì coi như đời ngươi tàn rồi.
Quân Tà cười thầm một cách hiểm độc.
– Mà ngươi lại là do bị hãm hại, nên chắc lão gia tử sẽ không trách mắng quá nhiều. Hơn nữa, chuyện này nên xử lý thế nào, lão gia nhà ngươi tuyệt đối thành thạo hơn ngươi gấp bội. Chẳng phải ngươi còn đang có thù hận với đám kia sao? *Có thù bất báo phi quân tử*! Ta chỉ cho ngươi một cách này. Bảo kiếm và bội ngọc của ngươi tạm thời cứ để chỗ ta. Sau đó ngươi mang một trăm vạn lượng ngân phiếu đến cho bọn họ mà đòi. Bọn họ dĩ nhiên là không trả lại được rồi, *con mẹ nó*… hừ hừ. Hiểu ý ta chứ?
Quân Tà hạ giọng thì thầm, tựa như đang dụ dỗ một gã thiếu niên lần đầu đi rình phòng tắm nhà hàng xóm.
– Hay!
Đường Nguyên vỗ đùi:– Đây là con đường duy nhất, cũng là cơ hội duy nhất để giành lại thế chủ động. Nhưng mà, nếu bọn họ mang tiền sang ngươi để chuộc lại hai món đó, chẳng phải…
– Đồ ngốc! Lúc đó bọn chúng lấy mấy thứ đó để ép ta thực hiện một việc, cũng không phải là chuyện thắng thua bằng bạc, mà là chuyện ân oán cá nhân. Liệu ta có cho bọn chúng chuộc không? Ngu xuẩn vừa thôi! Đã nói đến vậy rồi mà ngươi còn không rõ, còn chờ cái gì nữa chứ?
Quân Tà cười hắc hắc.
– À còn nữa, ta cho ngươi cái này.
Quân Tà như làm ảo thuật, sờ soạng trong ngực áo lấy ra một chén trà. Chén trà này đặc biệt ở chỗ đáy chén còn mấy bọt nước nhỏ…– Đây chính là cái chén mà bọn chúng đã hạ thuốc mê, nên ta thuận tay dắt dê.
Quân Tà cười nham hiểm:– Bên trong chén vẫn còn một ít.
– Ha ha ha… Cao kiến! Thật là cao tay! Tam thiếu thật là độc địa.
Vừa cười nịnh, tên béo vừa đưa tay cẩn thận đón lấy chén trà, háo hức tựa như con ngựa hoang bị chích một nhát đao vào mông, lồng lên phi loạn.
" *Con mẹ nó*, các ngươi muốn tính kế bẫy ta ư? Vậy ta cho các ngươi xơi trước!". Quân Tà nhìn bóng dáng tên béo họ Đường vội vã chạy đi, trong lòng đắc ý cười khoái trá. Với gia thế của tên béo và nhạc phụ hắn, lần này chắc chắn Lý gia cùng Mạnh gia sẽ không yên ổn được. Ta cứ chuẩn bị ghế dựa, rung đùi xem kịch hay là được rồi.
Lần này, nếu không phải có sự xuất hiện ngoài ý muốn của Độc Cô Tiểu Nghệ, cho dù Quân Mạc Tà có là Quân Tà đi chăng nữa, thì kết cục cũng sẽ khác đi rất nhiều. Cho dù ta có thoát vòng vây thì e rằng cũng phải bại lộ thực lực, trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Cái được không bù cái mất. Tuy bề ngoài đối thủ chỉ là mấy tên gia hỏa như ta, nhưng sau lưng đám công tử bột đó đều là những gia tộc trọng yếu nhất tại kinh thành. Nếu không phải trong gia tộc có kẻ bày mưu tính kế, thì lũ nhãi nhép đó sao dám đối đầu với Đường Nguyên và Quân Tà? Sao dám kiêu ngạo, vuốt mặt chẳng nể mũi đến vậy ư?
Không có khả năng! Chắc chắn là không có khả năng đó. Phải biết rằng tuy Quân Mạc Tà là một công tử bột nổi danh vô tích sự, nhưng sau lưng hắn là ai? Là Quân lão gia, là Quân gia. Tuy giờ đây Quân gia chỉ có Quân lão gia chống đỡ đại cục, nhưng "lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", một phần ba các tướng lĩnh trong quân đội đều xuất thân dưới trướng Quân lão gia. Có thể nói, chỉ cần Quân lão gia còn sống một ngày, thì những người đó chính là hậu thuẫn vững chắc của Quân Tam thiếu này. Bởi vì trên thân bọn họ, dù có nguyện ý hay không, đều khắc sâu hình bóng chữ "Quân".
Một khi xảy ra biến cố, sẽ khiến sóng gió ngập trời, quân dân đều chấn động. Một khi Quân gia sụp đổ, những người này chạy trời cũng không khỏi nắng, nhất định sẽ bị các phe phái khác chèn ép tơi bời. Nhưng nếu Quân gia còn tồn tại, thì bọn họ chắc chắn sẽ đoàn kết một lòng để kháng địch, bất kể là đối thủ trong nước hay kẻ địch từ bên ngoài.
Vì vậy, Quân gia không thể nào xảy ra chuyện. Vì vậy, một khi Quân Mạc Tà gặp chuyện không may, thì những người này tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan. Tuy rằng trong thâm tâm mọi người đều khinh ghét gã *hoa hoa công tử* này, nhưng nếu cần phải ra tay, bọn họ sẽ không hề do dự.
Trong Đường gia, Đường Nguyên cũng có vị trí tương tự. Thế lực của Đường gia tuy không bằng Quân gia, nhưng tại kinh thành này cũng có thể nói là thế lực *một tay che trời*. Nếu Đường gia và Quân gia liên thủ, thì cho dù là Độc Cô thế gia hiện tại đang ở thời kỳ *như mặt trời giữa trưa*, cũng phải nhượng bộ thoái binh.
Đương nhiên, nói như vậy không có nghĩa là Quân gia kém thế so với Độc Cô thế gia. Khi Quân gia ở đỉnh cao của *danh vọng*, đã từng ép Độc Cô thế gia đến mức không thể ngẩng đầu lên, thậm chí kéo dài thời kỳ đó đến dăm bảy năm. Nhưng hiện giờ, Quân gia *nhân tài điêu linh*, còn Độc Cô thế gia thì mọc lên như nấm sau cơn mưa, *tầng tầng lớp lớp*, người người đông đúc. So với Quân gia thì hơn rất nhiều. Bởi vậy, Độc Cô thế gia rất có tiềm lực. Ít nhất, đánh giá bề ngoài thì Quân gia có vẻ không bằng. Nhưng, Quân gia chỉ cần một ngày còn có Quân lão gia, thì vẫn còn một ngày không thể sụp đổ. Cho dù hoàng thất muốn động đến Quân gia còn phải cân nhắc kỹ lưỡng. Thậm chí có thể nói là… không dám.
Vậy mà giờ đây, Lý gia và Mạnh gia lại cùng xuống tay với Đường Nguyên và Quân Tà. Điều này có vẻ có chút dị thường. Trong sự dị thường tất có cái phi thường. Nếu có dị thường, ắt có biến cố.
Đúng vậy, lần này ra tay chính là mấy gã công tử ăn chơi đàng điếm. Cho dù có thất bại, bị khui ra sự tình, thì cũng chỉ là mấy tên nhóc con còn hôi sữa gây chuyện. Mọi người cười ha hả cho qua chuyện, mấy ai nhớ kỹ trong lòng. Nhưng nếu ngược lại, nếu bọn chúng thực hiện thành công thì sao đây?
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Luân Hồi Nhạc Viên