Quân Tà đã đoán được rằng, nếu hôm nay bọn chúng thực hiện thành công âm mưu này, Đường Nguyên và hắn sẽ rơi vào vòng khống chế của đối phương! Đường gia thì không sao, vì họ còn có người khác thừa kế. Nhưng Quân gia lại khác, vì hắn là người thừa kế duy nhất.
Tuy rằng chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, nhưng đối với tên không biết nặng nhẹ như Quân Mạc Tà này thì trời mới biết sẽ gây ra họa lớn đến nhường nào! Hơn phân nửa là hắn sẽ đâm đầu vào rắc rối mà vẫn không hay biết mình đã làm gì, thậm chí còn đắc ý một phen! Dù sao, gia gia cũng sẽ thay hắn thu thập tàn cục!
Dù cho lúc này, nếu tranh đấu thì nhược điểm của hắn đều bị đối phương nắm thóp. Cho dù lão gia tử có hung mãnh đến đâu, quân pháp bất vị thân, tướng quân phải đưa ra lựa chọn thế nào đây? Chỉ cần chần chờ một chút, hậu quả sẽ khó lường!
Quân Tà cảm thấy hắn cần phải có thêm sức mạnh! Kinh lịch kiếp trước tuy phong phú, nhưng hiện tại, Quân Tà rõ ràng cảm thấy không đủ!
Đầu tiên chính là cái gọi là mẫn cảm chính trị, điểm này là khiếm khuyết của một sát thủ kiếp trước! Nếu kiếp này hắn tiếp tục làm một sát thủ thì đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn sống yên ổn trong một đại gia tộc, hơn nữa lại bảo hộ người nhà không bị tổn thương, duy trì đại thế vững vàng, thì nếu không có cái gọi là mẫn cảm chính trị, căn bản tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng!
Hắn có thể không làm quan, không cần chìm nổi giữa vua quan, nhưng cuộc đấu tranh này lại không thể tránh khỏi.
Quân lão gia trở về nhà đã là giữa trưa. Trên đường về, vừa gặp Đường lão gia Đường Vạn Lý đang đùng đùng nổi giận, dẫn đầu một đám võ sĩ thị vệ phi ngựa về phía bắc. Nhìn bộ dạng ấy, tất nhiên là đi tìm người gây sự.
Phía bắc, chính là địa bàn của mấy đại gia tộc Lý gia, Mạnh gia! Sắc mặt của Đường Vạn Lý đen như đáy nồi, ánh mắt bừng bừng lửa giận, cơ hồ sắp phun ra ngoài, Quân lão gia âm thầm vui mừng:
"Ha ha, lâu lắm rồi mới thấy lão già này tức giận đến thế. Đường lão gia vốn luôn hòa khí, mà lại có thể tức đến độ này, bất luận nhằm vào ai thì cũng có kịch hay để xem!"
Ai ngờ, đạo diễn và diễn viên của vở kịch này lại là tôn tử mà hắn không vừa mắt – Quân Mạc Tà!
Quân lão gia rất tò mò hỏi: "Đường huynh đang đi đâu vậy? Sao lại vội vàng thế? Chẳng lẽ có người đoạt mất cháu dâu của hiền huynh à? Nhìn bộ dạng hổn hển của lão tiểu tử huynh đệ này! Ha ha ha…"
Quân lão chỉ là muốn đùa một chút, nhưng lão lại không biết cơn tức giận của Đường lão gia Đường Vạn Lý lại chính là do chuyện này mà ra.
"Quân lão thất phu, lão tiểu tử ngươi chớ có chiếm tiện nghi rồi khoe mẽ, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Chờ lão phu tính sổ với Lý gia và Mạnh gia xong rồi sẽ tính sổ với lão thất phu nhà ngươi sau!"
Chòm râu trắng của Đường Vạn Lý dựng thẳng tắp, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn lão, vung roi ngựa, vụt đi. Hắn cũng biết Quân Mạc Tà là hạng người gì, chỉ sợ còn không bằng tôn tử của mình, mà Quân Mạc Tà lại toàn thắng, sau lưng ắt có cao nhân chỉ điểm. Đúng lúc lại gặp Quân Chiến Thiên, lại thấy Quân Chiến Thiên trêu đùa mình, tự nhiên không khách khí với Quân lão gia!
Chỉ còn lại Quân lão gia đứng sững há hốc mồm. Đường Vạn Lý lão tiểu tử này có ý gì? Câu đầu tiên đã mắng hắn, còn nói những lời khiến hắn chẳng hiểu mô tê gì. Phải một lúc sau lão mới nuốt nước miếng: "Lý gia và Mạnh gia sao lại đắc tội ngươi? Song hai lão tiểu tử đó đi làm ồn ào lại đúng hợp ý ta, tục ngữ đã nói: Cẩu giảo cẩu, lưỡng chủy mao mà!"
Đường Nguyên đi theo gia gia hắn, thần sắc xấu hổ, khuôn mặt sưng đỏ. Đường bàn tử vừa về tới nhà thì đúng lúc cha hắn đang ngồi ở đại sảnh. Đường mập thấy vậy liền há mồm kêu cha gọi mẹ, kể lể chuyện đã xảy ra khiến cha hắn sợ tới mức chân run rẩy, ngồi không vững, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Nhưng nhìn kỹ hóa ra điều khiến cha Đường mập sợ nhất chính là gia gia hắn – Đường lão gia tử đã tới.
Vì thế, đoạn tiếp theo đã không còn thú vị nữa. Do Đường lão gia bức bách, Đường Nguyên gạt nước mắt kể hết sự việc từ đầu chí cuối… Có thể tưởng tượng cha con Đường gia giận đến nhường nào! Tới lúc Đường Nguyên lấy ra chén trà, dưới đáy còn có dược phẩm lưu lại; một vị dược sư trong gia tộc nhìn thấy liền chứng thực tất cả lời Đường Nguyên nói đều là sự thật.
Lý, Mạnh hai nhà lại ngoan độc đến thế này! Nếu bỏ qua là khiến xú danh Đường gia vang khắp thiên hạ! Điều này khiến cho một gia tộc luôn coi trọng thanh danh như Đường gia làm sao có thể nhịn nổi!
Đường lão gia không nén được cơn giận này liền kéo Đường Nguyên tới tặng hắn mười mấy cái tát, sau đó quẳng xuống đất, thét lớn ra lệnh cho Đường Nguyên dẫn đường đi tới Lý gia, Mạnh gia đòi công đạo!
Niên kỷ của Đường lão gia so với Quân lão gia cũng sàn sàn nhau, có thể nói là nguyên lão ba triều. Mấy năm gần đây, lão luôn ở trong nhà, đã có vài năm chưa bước chân ra khỏi cửa. Mà lúc này lão xuất hiện liền tiền hô hậu ủng, thanh thế to lớn, sát khí trùng thiên! Xem ra chuyến này, hai nhà Lý Mạnh không tránh khỏi cảnh chó chạy gà bay.
Quân lão gia tuy bị Đường Vạn Lý lão thất phu nói không đầu không đuôi vài câu, nhưng thấy Đường lão đang trong cơn giận dữ, lại biết Đường lão đang đi tìm hai nhà Lý Mạnh tính sổ thì trong lòng chẳng những không phiền não mà còn có vài phần vui mừng. Vừa nhìn đã biết nhất định là tên mập Đường Nguyên lại gây phiền toái. May mắn thay, Mạc Tà của lão trong khoảng thời gian này ra sức học hành, mười phần ngoan ngoãn, khiến cho lão yên tâm không ít, nếu không chắc cũng gây cho lão không ít phiền phức… Chậc chậc, Đường lão thất phu cũng thật đáng thương. Tuổi cao như vậy rồi còn vì tử tôn mà động khí.
Nhìn bộ dáng giận dữ của Đường Vạn Lý, Quân lão gia không kìm được cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa rồi đắc ý về nhà. Vừa về tới, lão nghe tin Quân Tà cầm bạc cùng thị vệ Trương Đảm ra ngoài chơi bạc, tức thì bị kích động đến lảo đảo. Đánh bạc thắng thua là chuyện nhỏ, vạn nhất có chuyện gì thì lập tức thành chuyện lớn!
Vừa nghe tin Quân Tà về nhà, lão gia tử tất nhiên nổi giận đùng đùng. Đi tới cửa tức thì ngẩn người ra: trên giường lớn, một đống y phục bị tùy tiện ném lên, bên trong lộ ra những bộ y phục đẹp đẽ, nhưng lại không có một chiếc nào gọi là bình thường cả. Còn Khả Nhi với dáng người nhỏ nhắn đang cười đến híp cả mắt, đang đếm ngón tay xem có thể bán được bao nhiêu bạc.
Khi nhìn kỹ, Quân lão gia tử lại một lần nữa chấn động, không nói nên lời. Có ba khối ngọc bội thượng phẩm, trong suốt, tỏa ra ánh sáng ấm áp, vừa nhìn đã biết đó không phải phàm vật. Cái này còn đỡ, điều khiến lão gia tử kinh ngạc không phải ở bản thân ngọc bội mà là trên mặt ngọc có khắc chữ: "Năm X, tháng Y, Tôn nhi Phong một tuổi", "Năm A, tháng B, Tôn nhi Chấn một tuổi".
Đây không phải là ngọc bội mà trực hệ hậu nhân của Lý gia mới có đủ tư cách đeo hay sao? Đó cũng là vật tượng trưng cho thân phận của Lý gia! Hơn nữa, Phong, Chấn hai chữ đúng là tên của hai tôn tử của Lý thái sư. Hai ngọc bội này làm sao lại có ở trên tay Mạc Tà? Chẳng lẽ tiểu tử này mới ra ngoài một lần đã đi đồ sát, lột sạch đồ đạc của con cháu nhà người ta ư? Quân lão gia vuốt râu, ánh mắt có chút khinh nghi bất định.
Nhìn ra chỗ khác, Quân lão gia kêu lên đau đớn, do dùng sức quá lớn nhổ mất một sợi râu: Hai ngọc Như Ý kia rõ ràng là của hoàng thất nào đó! Ngoài ra còn có một Mạnh gia ngọc bội, còn có Minh Châu, còn có…
"Những thứ kia làm sao mà có?"
Lúc hỏi ra câu này, mặt lão gia tử giật giật, đã có ý định giết hắn: nếu là do tiểu tử này cướp bóc, thật đúng là phiền toái lớn.
Không phải Quân lão gia không nghĩ tới những thứ này là do tôn tử bảo bối của lão thắng được, mà lão hiểu rất rõ tôn tử của mình: Cháu hắn quyết không có khả năng thắng được những món đồ "xa xỉ" này!
Thật buồn cười! Hắn vừa rồi còn chê cười Đường Vạn Lý, nhưng không nghĩ tới điều chờ hắn ở nhà cũng là một phiền toái lớn như vậy! Quân lão gia chỉ biết im lặng…
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại