Logo
Trang chủ
Chương 27: Cho ta thấy bản lĩnh thật sự của ngươi đi

Chương 27: Cho ta thấy bản lĩnh thật sự của ngươi đi

Đọc to

Dịch giả: Noland

– Tam thúc xin hãy lưu ý, nếu kho thuốc của phủ chúng ta không có dược liệu mà cần mua từ bên ngoài, thì tuyệt đối không được phái đơn lẻ một người. Tốt nhất nên cử nhiều người, mỗi người phụ trách thu mua một vị thuốc, không để lộ mục đích thu mua dược liệu của chúng ta. Dù người khác chưa chắc đã suy đoán được ý đồ, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng tình huống xấu nhất. Ngay cả khi thu mua được tất cả các loại dược liệu, cháu cũng phải chính tay kiểm nghiệm, sau đó mới có thể điều chế.

Quân Tà chậm rãi nói:– Hiện giờ tình cảnh của Quân gia chúng ta tựa dòng sông cạn kiệt, gia đạo ngày càng suy tàn. Nhưng chỉ cần Tam thúc khôi phục, cục diện Quân gia ta ắt sẽ xoay chuyển ngay lập tức. Cháu tin rằng không ít kẻ trong kinh thành này mong Tam thúc vĩnh viễn không thể hồi phục. Cho nên việc này phải tiến hành một cách thận trọng. Chỉ cần Tam thúc bình phục, thì người chính là vương bài ẩn giấu của Quân gia. Tam thúc, ý cháu người hiểu rõ chứ?

– Không sai!Quân Vô Ý cực kỳ vui mừng nhìn cháu mình:– Mạc Tà, ngươi quả thật đã trưởng thành rồi. Dù Tam thúc không thể khôi phục như xưa, nhưng chỉ cần có ngươi, Quân gia quyết không suy tàn.

Những điều Quân Tà vừa nói, Quân Vô Ý dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng được chính miệng cháu mình nói ra, hơn nữa lại sắp xếp chu toàn, thậm chí có thể tính toán được phương hướng lâu dài. Điều này mới chính là thứ khiến Quân Vô Ý vô cùng cao hứng.

Quân Tà cười khổ, lắc lắc đầu. Kiếp trước là thiên hạ đệ nhất sát thủ, nhưng giờ lại có người vui mừng khích lệ: "ngươi đã trưởng thành", buồn cười quá đỗi…Thật nhục nhã!Quân Tà quả thực có chút khó chịu trước lời khích lệ ấy. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "May là Tam thúc nói là Mạc Tà ngươi đã trưởng thành, chứ nếu lỡ buông lời 'Quân Tà ngươi đã trưởng thành', chết tiệt, chẳng lẽ ta lại đập đầu vào đậu hũ tự vẫn cho xong?!"

Nếu bây giờ là kiếp trước, có ai đó mà nói với Quân Tà kiểu như vậy, thì chắc chắn sang năm chính là ngày giỗ đầu của kẻ ấy.

– Mạc Tà, ngươi xem đám hộ vệ của chúng ta luyện tập thế nào?Nghe xa xa những âm thanh hò hét vang dội vọng lại, nhìn một đám đại hán thân thể cường tráng, mồ hôi tuôn như suối, trong lòng Quân Vô Ý bất giác lại dấy lên chút xao động.

– Ờ, chẳng qua chỉ là một đám biết múa may quay cuồng mà thôi!Quân Tà trong lòng đang bâng quơ suy nghĩ, nghe hỏi, Quân Tà đột nhiên buột miệng, giọng điệu không giấu nổi vẻ khinh thường.

– Múa may quay cuồng?Quân Vô Ý lắc đầu bật cười:– Ngươi nói đám thị vệ đạt Thất Huyền, Bát Huyền đó đang luyện tập chỉ là múa may quay cuồng sao? Mạc Tà, khẩu khí của ngươi thật chẳng nhỏ chút nào.

– Đó mà cũng là luyện tập ư? Liệu có tác dụng gì?Quân Tà nhếch miệng:– Cùng lắm thì đó chỉ có thể gọi là rèn luyện thôi, sao có thể là tập luyện được. Chẳng khác gì một đám vô tích sự tập trung lại để rèn luyện khí lực, thậm chí rèn luyện khí lực cũng chẳng ra hồn. Hiệu quả cực kỳ yếu kém, cháu không hiểu được những gì bọn họ đang luyện đó, khi ra chiến trường, liệu có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, hay liệu có gây ra thương tổn gì cho địch nhân khi giao chiến hay không? Trong mắt cháu, bọn họ chẳng khác gì một đám đầu óc ngu si, tứ chi phát đạt, chỉ biết lao đầu vào chỗ chết, nối tiếp nhau ngã xuống. Căn bản chỉ là một đám thiêu thân không hiểu chuyện, chỉ là lãng phí thời gian công sức mà thôi.

– Chịu chết? Tốn thời gian vô ích?Quân Vô Ý không nhịn được trừng mắt quát:– Mạc Tà, ta biết cháu không ham mê tập võ, không biết được tầm quan trọng của việc rèn luyện võ học nhưng ngươi không thể tùy tiện hạ thấp bọn họ. Không biết thì không có tội, nhưng vì điều mình không biết mà lại vũ nhục những binh sĩ ấy, thì không thể tha thứ được! Những thị vệ đó, là những chiến sĩ tinh nhuệ đã từng kinh qua trăm trận. Do hiện tại không có chiến tranh, họ mới về làm thị vệ cho Quân gia. Bất kỳ ai trong số họ cũng là hán tử đầu đội trời, chân đạp đất. Những gì ngươi vừa nói, ta xem như là vô tình lỡ lời. Nếu ngươi còn dám vũ nhục bọn họ, đừng trách ta không nể tình. Không được phép khinh thường như vậy!

Quân Vô Ý nói dứt, sát ý lạnh lẽo cũng bỗng nhiên tràn đầy. Cho dù Quân Tà vốn trầm tĩnh cũng phải chấn động. Tam thúc của mình thân tàn nhưng ý chí tuyệt đối không phế. Nếu một khi bình phục, vị Tam thúc này chắc chắn là lá chắn kiên cố nhất để che chở cho ta.

– Cười nhạo? Có câu thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Cháu nói Tam thúc nghe chói tai nhưng những gì cháu nói tuyệt nhiên không có ý trêu chọc hay chế giễu.Quân Tà vội buông tay, vẻ mặt trở nên vô tội:– Cháu cũng không nói bọn họ là đồ vô dụng, cũng không hề có ý vũ nhục bọn họ. Mỗi nam nhi thiết huyết trở về từ chiến trường đều đáng được tôn trọng. Bọn họ luyện tập cũng rất khắc khổ, rất chuyên tâm, điều này ai cũng thấy được. Nhưng không phải cứ chuyên cần, khắc khổ luyện tập như vậy là có thể giành chiến thắng trên chiến trường. Cháu nói bọn họ tốn thời gian vô ích là vì phương pháp luyện tập của những người này là sai lầm.

– Luyện tập sai ư?Trên mặt Quân Vô Ý tuy vẫn còn nét giận dữ, nhưng trong lòng lại tự vấn, cháu mình so với trước đã thay đổi rất nhiều, mỗi lời nói đều có mục đích, tuyệt không hề nhảm nhí. Chẳng lẽ…

– Cứ nhìn là sẽ rõ, Tam thúc người nhìn hai người kia đang đấu với nhau. Người xem thử bọn họ đang đùa giỡn hay đang thực chiến? Đánh nhau thì nương tay, vừa đánh vừa cười, như vậy mà gọi là luyện tập ư? Ngay cả giao đấu thông thường cũng không thể đùa giỡn như vậy được. Chẳng lẽ đó không phải là múa may quay cuồng ư?

Quân Tà lại chỉ ngón tay:– Còn mấy người đang khiêng gỗ phía bên kia. Mồ hôi ướt đẫm, cực kỳ vất vả, đúng không? Nhưng thực ra chẳng có tác dụng gì. Căn bản là không hề vượt quá cực hạn của bản thân họ. Vốn dĩ khí lực của bọn họ đã mạnh, nâng lên hạ xuống đến mức mồ hôi ướt đầm đìa thì cho dù có làm mười năm cũng chẳng có gì tiến bộ, cái duy nhất họ có thể đạt được chính là động tác tay sẽ thuần thục hơn đôi chút. Còn tiềm lực bản thân đáng lẽ có thể khai phá lại hoàn toàn bị lãng phí. Chẳng phải như vậy là phí thời gian vô ích hay sao?

– Người như thế muốn sống sót trên chiến trường chỉ có thể trông cậy vào may mắn. Muốn được xưng là dũng sĩ, là anh hùng thì còn cách mười vạn tám ngàn dặm!Quân Tà hờ hững nhìn nhóm người đang ở phía xa xa:– Trình độ này cùng lắm cũng chỉ làm được thị vệ nhà bình thường, còn muốn hơn nữa thì e rằng khó lắm. Tam thúc xem thử, cháu có sĩ nhục họ không?

Những lời Quân Tà nói thật sự rất khó nghe, nhưng thế nhưng bất ngờ thay, Quân Vô Ý lại không hề có chút tức giận nào, chỉ trầm tư suy nghĩ.

Quân Tà cười hăng hắc:– Nếu gia gia muốn dựa vào những người này để bảo hộ Quân gia thì e rằng Quân gia đã bị người ta tiêu diệt từ trăm ngàn lần rồi. Bởi vậy cháu tin rằng trong tay gia gia phải có một chi lực lượng tinh nhuệ hơn nữa, đó mới là chân chính thực lực của Quân gia. Tuy cháu chưa từng thấy qua, chưa từng nghe nói, nhưng cháu khẳng định chắc chắn tồn tại. Còn về phần những người này chỉ dùng vào mục đích ngụy trang mà thôi. Tam thúc, chẳng lẽ người lại không thừa nhận những người ngụy trang này có một vị trí quan trọng trong lòng người sao?

Lúc này, Quân Vô Ý nhìn Quân Tà với ánh mắt vô cùng kỳ quái. Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:– Nếu giao những người này cho ngươi huấn luyện, liệu họ có thể trở thành những chiến binh tinh nhuệ nhất không?

– Giao cho cháu huấn luyện? Ha ha, cháu không có hứng thú. Mỗi ngày ngửi mùi mồ hôi từ bọn họ chắc chết mất thôi! Mùi của binh sĩ, tuyệt đối không phải là mùi mồ hôi. Quân hồn không phải cứ hô hào là có, mà phải từ trong chiến trường sinh tử mà thành.

– Đẩy ta tới đó.Quân Vô Ý hừ nhẹ một tiếng, trong lòng hơi trầm tư, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ kiên định:– Quân Mạc Tà! Hãy cho ta thấy thực lực chân chính của cháu!

Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Oan hồn trong xóm trọ
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN