Dịch Giả: Hỏa Phụng Thần
Cả hai đến bên cạnh sân tập. Quân Vô Ý khẽ ho một tiếng, quát lớn:– Toàn quân tập hợp! Tất cả tập trung lại đây cho ta, xếp thành hàng!
Đó chính là quân lệnh!
Tuy mười năm qua, Quân Vô Ý chưa từng ban bố quân lệnh, nhưng giờ đây, khi hắn hô lên những lời ấy, bỗng một cỗ khí thế sát phạt mãnh liệt chợt bùng phát, khiến người ta chợt dấy lên hy vọng vị đại tướng quân nắm quyền sinh sát này sẽ một lần nữa tung hoành.
Khi quân lệnh vừa dứt, trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm giác chung: Nếu không chạy đến với tốc độ nhanh nhất, e rằng đầu sẽ lìa khỏi cổ, tuyệt đối không có đường sống.
Chỉ trong giây lát, ba trăm võ sĩ hộ viện đã xếp hàng chỉnh tề đứng trước mặt hai người. Nhìn từng khuôn mặt đẫm mồ hôi, Quân Vô Ý hài lòng gật đầu, đoạn giơ tay chỉ vào Quân Tà, cất tiếng:– Từ giờ phút này, việc huấn luyện các ngươi sẽ do tam thiếu gia toàn quyền phụ trách. Vô luận bảo các ngươi làm cái gì, đều phải vô điều kiện phục tùng! Nghe rõ chưa?
Những lời này vừa dứt, dưới sân liền dấy lên một trận xôn xao, nhưng hồi lâu sau vẫn không một ai lên tiếng đáp lại. Trên mặt Quân Vô Ý hiện rõ vẻ giận dữ, song vẫn không nói gì, chỉ dõi mắt nhìn Quân Tà. Quả như hắn đã nói, giờ đây, Quân Tà chính là chỉ huy cao nhất nơi này. Nói cách khác, ngay khoảnh khắc hắn nói ra những lời kia, hắn đã giao toàn bộ quyền lực vào tay Quân Tà. Mọi hành động của Quân Tà trước mặt đám người này, đều là chuyện của Quân Tà.
Về phần Quân Tà sẽ sử dụng quyền lực của mình ra sao, Quân Vô Ý sẽ không nhúng tay can thiệp. Nếu cháu của mình ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua nổi, điều đó sẽ chứng minh những lời nó nói hai ngày nay chỉ là bốc phét suông. Hắn ta có thể không cần tin tưởng vào nó nữa.
Quân Tà cười khổ trong lòng, tiến lên một bước, trầm giọng cất lời:– Vừa rồi ta và tam thúc có đôi điều bàn luận về việc huấn luyện của các ngươi, tam thúc hỏi ta, các ngươi huấn luyện ra sao, có được coi là tinh nhuệ chăng? Có phải là hảo hán tử không? Ha ha…
Thanh âm Quân Tà không lớn, nhưng lại thành công thu hút sự chú ý của ba trăm người. Đám người chăm chú nhìn Quân Tà, chờ hắn nói tiếp, không biết trong mắt vị thiếu gia "phế vật" này, bản thân bọn họ sẽ bị đánh giá ra sao?
– Ta nói, các ngươi chỉ là một đám phế vật! Ngoài việc lãng phí cơm ăn ra, về cơ bản các ngươi chỉ là một đám phế vật ăn rồi chờ chết. Nếu giờ đây xảy ra chiến tranh, cho các ngươi ra chiến trường, ta đảm bảo các ngươi sẽ chết không kịp trăn trối. Ta chẳng biết gì nhiều, nhưng về điểm này, ta không hề nghi ngờ!
Ba trăm tráng sĩ nhất thời hô hấp trở nên dồn dập, phẫn nộ nhìn Quân Tà, mặt đỏ bừng bừng, cửu khiếu như muốn bốc khói. Nhục nhã! Thật sự là cực kỳ nhục nhã!
Một đại hán bước lên một bước, ánh mắt gần như muốn phun ra lửa nhìn Quân Tà, phẫn nộ cất tiếng:– Tam thiếu gia, những lời này là ý gì? Mặc dù chúng ta là thị vệ Quân gia, song cũng là những binh lính đã trải qua trăm trận chiến! Dẫu người là chủ nhân, cũng không thể tùy tiện vũ nhục chúng ta như vậy được!
– Vũ nhục các ngươi? Ồ không không không, chính các ngươi mới vũ nhục chính mình, lại còn muốn ta vũ nhục các ngươi sao? Các ngươi có đủ tư cách để ta vũ nhục sao?
Quân Tà cười nhạt, vươn tay chỉ vào chính mình, nói:– Có phải rất bất phục không? Rất muốn đánh ta một trận chăng? Được thôi, ta cho các ngươi một cơ hội: chỉ cần các ngươi có thể phản bác lại quan điểm của ta, các ngươi liền có thể đánh ta một trận. Tam thúc chắc chắn sẽ không nhúng tay can thiệp. Đây là mệnh lệnh thứ nhất của ta!
Một trận xôn xao lại lan truyền khắp nơi. Thanh âm Quân Tà lại lạnh lùng vang vọng:– Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự xưng là đã trải qua trăm trận chiến, vậy cùng thời với các ngươi, hẳn là có rất nhiều người tiến vào binh nghiệp rồi trở thành tướng quân, thành Thiên Tướng, à... dù sao cũng là quan lại, chứ không phải sĩ tốt tầm thường. Địa vị hoàn toàn cao hơn so với các ngươi! Điểm này hẳn là các ngươi không phủ nhận, đúng chứ?
Đại hán kia liền ngẩn người, khẽ ngập ngừng gật đầu. Điều này còn cần hỏi sao? Trên chiến trường, khẳng định sẽ có nhiều binh sĩ tích công mà thăng chức. Rất nhiều đồng đội của y tích góp công lao, từng bước thăng tiến. Điểm ấy vốn dĩ là bình thường, vị thiếu gia này nêu ra để làm gì?
– Nhưng vì sao, các ngươi lại không thể trở thành tướng quân? Bởi vì các ngươi không làm được như bọn họ. Thế nên, so với bọn họ, các ngươi đã bị Đào Thải lần thứ nhất!
Quân Tà lãnh đạm nhìn bọn họ:– Tiếp theo, cùng thời với các ngươi, ta tin rằng có rất nhiều người có tu vi Huyền Khí có lẽ không bằng các ngươi, hoặc có thể mạnh hơn một chút, hoặc là không thua kém lắm so với các ngươi. Có đúng không?
Đúng vậy, vì sao chúng ta lại không thể trở thành tướng quân? Mọi người bị những câu nói vừa rồi làm cho đầu óc rối bời, còn chưa hoàn hồn, nghe vậy liền bất giác gật đầu. Cũng có không ít người nói thầm trong lòng: Những người đó trở thành tướng quân chẳng qua là nắm bắt được cơ hội, vận khí tốt mà thôi. Nói nhảm, những lời này quả thật là vô nghĩa! Không có thực lực sẽ được tuyển vào quân ngũ sao? Thực lực hơn hẳn nhiều người chẳng lẽ lại vẫn là tiểu binh như chúng ta ư?
– Nhưng trong bọn họ có rất nhiều người sau khi nhập ngũ, đều từ chiến đấu mà tu thành Cửu Phẩm Huyền Khí, trở thành cao thủ chân chính. Do đó, sau chiến tranh được rất nhiều gia tộc tuyển mộ, chuyện này có phải không?
Những chuyện như thế này đương nhiên thường xuyên xảy ra. Mọi người lại gật đầu, khí thế đã không còn sắc bén như lúc trước. Thậm chí, trong mắt một số người còn hiện lên vẻ xấu hổ. Mỗi khi Tiến Giai một phẩm, đều là một lần khó khăn; phẩm giai càng cao thì Tiến Giai lại càng khó. Bát Cấp và Cửu Cấp tuy chỉ chênh nhau một bậc, nhưng lại chênh lệch tựa trời và vực. Có rất nhiều người chỉ mất vài năm liền có thể tu thành Bát Cấp Huyền Khí, nhưng dùng cả đời cũng không thể tiến lên một bậc thành Cửu Cấp. Càng không nói đến việc tiến thêm một bước dài nữa vào hàng ngũ Ngân Huyền Cao Thủ. Dưới Cửu Phẩm, hết thảy đều là con kiến. Những lời này, cũng không phải nói chơi mà thôi.
– Bọn họ Tiến Giai, các ngươi lại không. Như vậy, so với những người này, các ngươi lại bị Đào Thải lần nữa. Có ai không đồng ý chăng?
Quân Tà khinh thường nhìn bọn họ.
Yên tĩnh. Mọi người đều im lặng không nói được lời nào.
– Sau khi chiến tranh kết thúc, rất nhiều người rời khỏi quân đội, có một số người được các tổ chức bí mật của quốc gia, hoặc một số tổ chức vũ trang tư nhân mời vào, hoặc là được quân đội điều động. Có chuyện này không?
Quân Tà khẽ mỉm cười, lại hỏi.
Những chuyện như thế này lại càng phổ biến. Mọi người đều im lặng, vẻ xấu hổ trên mặt lại càng thêm đậm.
– Vậy mà trong những người đó, vẫn không có các ngươi. Các ngươi lại bị Đào Thải lần thứ ba.
Quân Tà lại tiếp tục công kích:– Mà vào lúc các ngươi nhập Quân gia, có ai còn nhớ rõ lúc đến đây tổng cộng có bao nhiêu người không?
– Báo cáo thiếu gia, tổng cộng có năm trăm người!
Đại hán kia tuy hiểu được ý tứ của Quân Tà, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn như cũ mà trả lời.
– Ồ, nói cách khác là thiếu đi hai trăm người. Vậy thì, hai trăm người kia đã đi đâu?
Quân Tà chậm rãi thong thả bước lên hai bước:– Ta chỉ biết là bọn họ không phải bị đuổi đi, cũng không phải đã chết, mà là đã được tuyển chọn để làm những việc trọng yếu. Vì sao lại không chọn các ngươi? Bởi vì các ngươi không mạnh mẽ bằng bọn họ. Hiển nhiên, trong chuyện này các ngươi lại bị Đào Thải!
Có người hô hấp trở nên dồn dập, có người mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn như trước không một ai lên tiếng.
– Các ngươi nói cho ta biết, bao nhiêu lần bị Đào Thải như thế, trong thâm tâm các ngươi, tự hỏi mình có phải phế vật hay không?
Quân Tà khẽ nghiêng đầu, hướng tai về phía bọn họ, hỏi.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ước gì.....