Dịch giả: Hỏa Phụng Thần
– Nếu tất cả các ngươi đều đồng ý, ta sẽ tuyên bố nguyên tắc huấn luyện.Quân Tà lạnh lùng nói:– Ta chỉ nói một lần, phàm là kẻ nào trái lệnh, không một ngoại lệ, không một lần thứ hai! Giết không tha!– Dưới sự huấn luyện của ta, không có hình côn, không có trừng phạt thể xác. Càng không có sự hối hận. Chỉ có sống hoặc chết! Trước mắt các ngươi, chỉ có hai con đường này!– Từ giờ trở đi, cho đến khi huấn luyện chấm dứt, ta chính là chỉ huy tối cao của các ngươi. Trong thời gian này, chỉ cho phép nghe theo mệnh lệnh của ta, ngoài ta ra, không được nghe lệnh bất cứ ai. Hãy nhớ kỹ, là bất cứ ai. Cho dù là tam thúc, thậm chí là gia gia ta cũng không phải ngoại lệ. Trái lệnh, Chém!– Ai đến muộn so với thời gian huấn luyện đã định, Chém!– Kẻ nào lòng có bất mãn, dám không tuân theo mệnh lệnh, Chém!– Kẻ nào bất phục người ra lệnh, Chém!…Chém! Chém! Chém!
Từng tiếng "Chém" liên tiếp vang vọng, sát khí ngập trời. Đôi mắt Quân Tà theo từng lời hắn nói ra, càng trở nên nghiêm nghị. Ba trăm đại hán đều đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, cả người nghiêm trang, chỉ sợ vi phạm dù chỉ một điều.
Quân Vô Ý đang ngồi trên xe lăn, bất tri bất giác bị những tiếng "Chém" liên tiếp này kích thích, nhiệt huyết sôi trào, tự động thẳng lưng, tựa hồ nhớ lại những lần xuất chinh mấy năm trước, nghe được lời hiệu triệu của phụ thân. Ánh mắt nhìn về phía Quân Tà mang theo vẻ cuồng nhiệt, khí độ quân nhân thiết huyết đã mất đi từ lâu lại một lần nữa trở lại trên người hắn. Những lời cổ động của Quân Tà khiến những thị vệ, những thiết huyết nam nhi kia như hóa thân thành quân sĩ, khí thế dâng lên thấu trời xanh. Quân Vô Ý có thể tưởng tượng được, nếu ở trên chiến trường, những lời của Quân Tà sẽ có hiệu quả đến nhường nào. Chắc chắn có thể khiến tất cả binh sĩ nghe được, hùng tráng xông lên, mỉm cười đi vào cõi chết. Sống chết mặc kệ, không oán thán, không hối hận.
Quân đội như vậy, ai có thể chiến thắng đây?
Bên kia sân, trong bóng tối, Quân lão gia tử thần sắc đỏ bừng, với tính tình trầm ổn của lão mà cũng không kìm được nhiệt huyết sôi trào. Đôi mắt lão mở thật to nhìn Quân Tà đang đứng giữa sân, chòm râu run run, ngón tay run nhè nhẹ, có thể thấy tâm tình lão đang kích động đến nhường nào. "Đây chính là tên hoàn khố tôn tử của ta ư? Những lời này là từ miệng hắn nói ra sao? Tráng chí như vậy, khí phách lăng tiêu như vậy..." Quân lão gia tử chớp mắt, hai hàng lệ tuôn rơi.
Nỗ lực bình ổn tâm tình đang kích động, Quân Chiến Thiên dứt khoát xoay người, thân hình vốn hơi khom xuống đột nhiên thẳng tắp lên, ánh mắt tựa lôi điện, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo tự tin. Vào khoảnh khắc này, lão quản gia Bàng đột nhiên cảm giác được, vị đại tướng quân năm đó thống lĩnh trăm vạn hùng binh tung hoành thiên hạ, vô địch thiên hạ đã trở lại. Phong thái ấy, lão Bàng chưa từng được chứng kiến kể từ khi mấy thế hệ Quân gia lần lượt bỏ mình trên sa trường. Thế mà hiện tại, lại tái hiện!
Đúng vậy. Biểu hiện hiện tại của Quân Tà đã mang lại cho vị lão nhân này nỗi vui mừng cùng niềm hi vọng lớn lao. Khiến Quân Chiến Thiên nhận ra rằng, Quân gia ta, đã có hi vọng rồi. Không chỉ có hi vọng, mà còn là hi vọng rất lớn lao. Đứa cháu này, có lẽ sẽ khiến Quân gia một lần nữa trở nên huy hoàng, không, không phải có lẽ, mà là nhất định!
Trời phù hộ Quân gia rồi!
– Truyền mệnh lệnh của ta, từ giờ trở đi, phàm là chuyện liên quan đến thiếu gia, cho dù là lời hắn nói hay chuyện hắn làm, từ nay về sau chính là cơ mật tối cao của Quân gia! Tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài! Kẻ nào trái lệnh, giết không tha! Tru di cửu tộc!– Tìm cách thanh lý những ám gian chúng ta đang nắm giữ. Đối với những kẻ lệ thuộc hoàng thất, nghĩ biện pháp điều ra ngoài. Ngoài ra, điều động toàn bộ U Ảnh, khống chế chặt chẽ trong ngoài Quân phủ, nếu phát hiện có kẻ truyền tin tức ra ngoài, giết không tha! Mượn cơ hội này thanh lọc một chút, cố gắng không để bất cứ con cá nào lọt lưới!
Khẩu khí của Quân Chiến Thiên mang một cỗ khí phách thực thụ cùng vẻ kiên quyết chém đinh chặt sắt. Vào giờ phút này, lão quản gia Bàng cảm nhận được sát khí dày đặc, lão có thể cảm giác được Quân Chiến Thiên coi trọng chuyện này đến nhường nào, nếu có kẻ dám tiết lộ ra ngoài, Quân Chiến Thiên thật sự có thể không chút cố kị mà đại khai sát giới. Quân Chiến Thiên không nghĩ ra tôn tử của mình từ trước đến giờ ẩn nhẫn vì lẽ gì, nhưng lão biết rằng một khi tôn nhi đã làm như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân, có tính toán cả. Song, tuy biểu hiện của Quân Tà hôm nay khiến lão thực sự kinh hỉ, nhưng lão vẫn cảm thấy tôn nhi có chút liều lĩnh. Nếu như tin tức này lan truyền ra ngoài, một khi bị kẻ hữu tâm biết được, tất nhiên sẽ nảy sinh hứng thú đặc biệt với Quân Tà. Phần hứng thú này, cho dù là tốt hay xấu, Quân lão gia tử cũng không muốn để ý tới.
Cho nên, việc đầu tiên vị lão nhân cơ trí này làm chính là hạ sát lệnh, cấm tiết lộ tin tức ra ngoài, kẻ nào dám tiết lộ, tru di cửu tộc.
Kỳ thực, làm gì có chuyện ẩn nhẫn, nguyên nhân là bởi Mạc Tà đã không còn là Mạc Tà, mà là Quân Tà. Một vị vua sát thủ đến từ dị thế, một thế hệ Tà Quân!
Giữa sân, lời nói của Quân Tà vẫn không ngừng truyền đến.
– Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta! Cho các ngươi mười nhịp hô hấp, ba trăm người chia thành hai đại đội. Nếu mười nhịp hô hấp mà không làm được, mỗi người chạy một trăm vòng quanh sân. Bắt đầu!
Lời vừa dứt, đội ngũ nhất thời rối loạn một chút, sau đó, từng người liền nhanh chóng di chuyển, chỉ trong chốc lát đã chia thành hai bên, mỗi bên một trăm năm mươi người.
– Tốt, một trăm năm mươi người một đại đội, tiếp đó chia thành năm trung đội, mỗi trung đội ba mươi người, lại chia tiếp thành ba tiểu đội. Bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, bất kể dùng biện pháp gì, tuyển chọn ra đại đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của các ngươi!– Hãy nhớ kỹ! Đây là do chính các ngươi chọn ra, phải tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng! Nếu có kẻ nào dám không tuân theo mệnh lệnh, cứ theo quân quy mà xử lý, Chém!
Nói xong, Quân Tà không để ý đám người đang ồn ào bàn tán, xoay người đi tới trước mặt Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong mắt vẫn còn nồng đậm vẻ kinh ngạc:– Mạc Tà, biểu hiện của ngươi ngày hôm nay thật sự khiến tam thúc cảm thấy chấn động thật đấy.Quân Tà sờ sờ mũi, cười nói:– Tam thúc nghĩ thế nào?
Hắn không hỏi "như thế nào" cụ thể, nhưng Quân Vô Ý hiểu được ý tứ của hắn, nghiêm mặt đáp:– Vốn định chỉ ra vài điểm yếu trong lời ngươi nói, cuối cùng lại không thể chỉ ra được điểm nào. Nếu quân nhân của ta có thể trải qua huấn luyện như thế này, lo gì không thể bình định thiên hạ!– Bình định thiên hạ…
Quân Tà khẽ nhăn trán: "Tam thúc khen sai rồi, về điểm này, cháu và tam thúc có điểm bất đồng. Mọi người luyện binh mãi mã là vì Thiên Hương quốc; mà cháu luyện binh lại vì chính Quân gia chúng ta. Chỉ đơn thuần vì an nguy của gia tộc. Dựa vào điểm ấy mà nói, thật sự khác biệt!"– Vì quốc gia? Vì Quân gia?
Quân Vô Ý vốn là một đại tướng quân vô cùng trung thành, tận tâm với quốc gia, nhưng sau khi thảm sự xảy ra, ở không trong nhà mười năm, phần tư tưởng này đã dần phai nhạt. Quân Vô Ý tự hỏi, gia tộc mình đối với quốc gia có công lao lớn đến nhường nào, nhưng hai vị ca ca cùng hai đứa cháu trước sau đều chết trên sa trường, bản thân hắn còn bị hủy đi tiền đồ. Thà là bản thân bị địch nhân đánh bại trên chiến trường thì Quân Vô Ý cũng chẳng nói làm gì, nhưng mấy chuyện này rõ ràng có điểm khả nghi lớn, thế mà vương quốc thủy chung chẳng hề quan tâm…
Phụ thân Quân Chiến Thiên trong những năm gần đây đã điều tra cẩn thận, mấy lần tìm được manh mối thì đều trùng hợp bị kẻ khác cắt đứt, nếu nói việc này không có kẻ đứng đằng sau thì Quân Vô Ý có chết cũng không tin. Nhưng vương quốc lại thờ ơ với việc này, điều này khiến Quân Vô Ý hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Nếu là mười năm trước, nghe được có kẻ nói rằng luyện binh là vì gia tộc mà không phải vì an nguy quốc gia, chỉ sợ lúc đó đang tràn đầy nhiệt huyết, Quân Vô Ý là kẻ đầu tiên đem người này trói lại, buộc tội phản quốc. Nhưng hiện tại, hắn đã không còn ý tưởng này nữa, thay vào đó là cảm thấy vô cùng mất mát. "Đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?"
Quân gia đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, quốc gia lại có nhiều biến chuyển ngầm mãnh liệt, Quân gia bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục! Nếu không, thà cứ làm một tên công tử bột ăn rồi ngồi chờ chết không tốt hơn sao?
Quân Tà thở dài nói.
– Đây mới là nguyên nhân ngươi biểu hiện ra bộ mặt thật của mình sao?
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Quân Tà:– Nếu không phải gia tộc đã tới hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, chẳng lẽ ngươi vẫn sẽ tiếp tục là một tên công tử quần là áo lụa, ngày ngày bát nháo ư? Ta thật sự hoài nghi, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy làm sao có tâm cơ sâu đến thế?
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những chuyện kinh dị ở Phú yên !