Dịch Giả: Huyết hận.
Vẫn không có ai trả lời, tất cả đều thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng như muốn ứa máu. Sự tủi nhục tột cùng tràn ngập trong tim mỗi người, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại không làm được? Người khác có thể đột phá, sao chúng ta không thể? Từng là anh em chung một chiến hào, giờ họ đã đứng trên đầu mình rồi. Mà tại sao mình lại không đứng được trên đầu người khác?
– Có lẽ các ngươi sẽ nói, lập được công lớn trở thành tướng quân, đều là do vận khí tốt! Tiến giai Huyền Khí là do thiên phú tốt hơn! Kẻ khác không trọng dụng các ngươi, là vì họ không có mắt nhìn người! Ta cho các ngươi biết, tất cả những điều trên đều là nguỵ biện! Vận khí? Vì sao các ngươi không có? Biết rõ căn cốt mình kém cỏi, lại cam chịu phận phế vật. Oán trách người khác không có mắt nhìn người, quả là lý do cực kỳ ngu xuẩn. Nếu các ngươi là chủ, các ngươi sẽ chọn một đám phế vật hay người hữu dụng?
Tất cả không ai nói gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.
– Ta nói điều này, không phải để xát muối vào vết thương của các ngươi. Mà là vì cuộc sống hiện tại của các ngươi quá an nhàn, đã làm mất đi dũng khí. Tục ngữ nói không sai, tri sai phương tri Lễ, tri sỉ phương tri Dũng! Sai hết rồi, nó không đáng sợ! Nhưng đáng sợ là, chính các ngươi còn không biết mình sai, còn đắc ý, tự cho mình là nhất. Điều này không thể nào tha thứ. Còn đám các ngươi bây giờ, chưa từng có ai nghĩ đến những lời ta nói, nếu có, hắn đã không còn ở đây!
– Động lực thúc đẩy con người có rất nhiều, nhưng sự tủi nhục lại là một trong những loại quan trọng nhất! Các ngươi có muốn tiếp tục sống cuộc đời phế vật? Có muốn tiếp tục sống kiếp chó giữ nhà, ăn bám? Có muốn tiếp tục chịu sự lăng nhục từ người khác? Có muốn tiếp tục bị ta mắng đến mức không ngẩng đầu lên nổi?
Mỗi câu Quân Tà nói, phía dưới lại truyền lên một tiếng thật lớn: "Không!". Ban đầu còn lộn xộn, nhưng cuối cùng lại như Bài Sơn Đảo Hải, khiến tất cả cùng đồng thanh gào thét! Cổ họng như muốn rách toạc, nhiệt huyết toàn thân bốc lên đến não!
– Tốt! Điều này chứng tỏ các ngươi còn có hy vọng cứu được!
Quân Tà bước đi hai bước, đột nhiên nghiêng đầu nói:
– Có kẻ nào muốn nói điều này không?
Quân Tà lại chậm rãi bước thêm vài bước, thong thả nói tiếp:
– Chúng ta dù là phế vật, cũng mạnh hơn lũ chỉ biết quần là áo lượt, ăn chơi trác táng, chờ chết! Phải không? Bởi vậy các ngươi vì hiệu lệnh của Tam thúc mà nghe theo ta, nhưng trong lòng vẫn khinh thường ta, đúng không?
Rất nhiều người ngẩng đầu lên, trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng ít nhiều cũng nghĩ như vậy.
– Đáng tiếc là các ngươi đã sai rồi, hơn nữa còn sai toàn diện!
Quân Tà vỗ vỗ tay nói:
– Ta quả thật là một kẻ quần là áo lượt, còn các ngươi đều là những người đã trải qua trăm trận sinh tử, nhưng hôm nay ta cho các ngươi biết, các ngươi tuyệt đối không thể so bì với ta! Vì sao ư? Rất đơn giản, vì ta có một Lão Gia Tử tốt, một Thúc Thúc tốt, một Phụ Thân tốt, ta còn có hai vị Huynh Trưởng tốt nữa. Chính vì họ đã nỗ lực hết mình, mới có được Quân gia ngày hôm nay. Điều đó, các ngươi không hề có! Quân Mạc Tà ta đây dù là kẻ quần là áo lượt, nhưng ngay cả khi ta giết người, cũng có kẻ khuyên bảo ta, hoặc có người ra tay thay ta. Điều này, các ngươi không có. Bởi vậy, các ngươi không thể nào bằng ta. Trời có Thiên Đạo, có làm thì mới có ăn, cho dù là kẻ quần là áo lượt, cũng cần phải trả giá. Hơn nữa, là một cái giá rất lớn. Người bình thường không ăn chơi trác táng, vì họ không có điều kiện, vì Phụ Thân, Thúc Bá của họ chưa từng trả giá, cho nên những lời sỉ nhục kẻ quần là áo lượt các ngươi vĩnh viễn không được nghe. Tuyệt đối không bao giờ có!
– Những chuyện khác không nói, ngay trước mắt các ngươi đây có một ví dụ rõ ràng. Lão Gia Tử của ta là Quân Chiến Thiên, xuất thân bình thường, gia nhập quân đội, kinh qua trăm trận chiến, mới có được Quân gia ngày hôm nay! Các ngươi có nghĩ, điểm xuất phát của Lão Gia Tử ta khi xưa có hơn các ngươi không?
Sự quật khởi của Quân Chiến Thiên, ở đế quốc đã trở thành một truyền kỳ. Với kỳ tích cuộc đời ông, những người này chắc chắn hiểu rõ hơn ai hết. Nghe vậy, ánh mắt họ không khỏi bùng lên lửa nhiệt huyết. Có người toàn thân run rẩy, kích động vô cùng. Chúng ta cũng có thể có một ngày như vậy sao?
– Được rồi, nói nhiều đến thế, ta tin các ngươi đã hiểu ý ta. Các ngươi có đủ vận khí, sống sót trên chiến trường, cũng có thể sống đến bây giờ, thậm chí có thể coi là du hí. Nhưng, cái giá các ngươi đã trả chỉ đủ để các ngươi tiếp tục sống cuộc đời như vậy! Chỉ đến thế thôi!
Quân Tà đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía họ, nói từng chữ một:
– Ta chỉ hỏi các ngươi, có muốn đột phá cảnh giới, trở thành cao thủ Nhất Lưu? Có muốn trở nên siêu việt hơn người? Có muốn đi làm đại sự hay ở nhà giữ cửa, tiếp tục cuộc sống vô vị không lý tưởng? Còn nữa…
Quân Tà cười quỷ dị:
– Các ngươi có muốn con cháu cũng giống ta, làm một công tử ăn chơi trác táng mà không ai dám khinh bỉ? Các ngươi có nghĩ, nếu các ngươi thành công, con cháu các ngươi có đủ tiền đồ, các ngươi thành công có thể mang đến cho chúng sự trợ giúp vô hạn? Các ngươi có muốn cho con cháu mình có được địa vị mà ít ai có thể có! Thậm chí có thể trở thành đại gia tộc như Quân gia, Lý gia, Độc Cô gia! Vận mệnh con cháu các ngươi phụ thuộc vào sự chuyển biến của chính các ngươi!
Quân Tà vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp, khiến mọi người đều kích động, nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy, hai mắt vằn lên tơ máu.
Bỗng nhiên, giữa không gian tĩnh lặng, Quân Tà quát lớn một tiếng:
– Có muốn không? Nói cho ta biết!
– Muốn!
Ba trăm người cùng rống lên một tiếng vang động trời đất, xé toạc mây xanh. Ba trăm tiếng hô phát ra từ tận đáy lòng, cùng nhau hò hét. Tựa như trong khoảnh khắc này, trời đất đều chấn động.
– Nếu muốn, thì phải nghe theo hiệu lệnh của ta, tuân theo phương pháp huấn luyện của ta, không được oán thán nửa lời! Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá, để đổi lấy thành quả lớn nhất!
Quân Tà lạnh lùng nhìn bọn họ:
– Nhưng, hãy nhớ kỹ, điều quan trọng là, huấn luyện của ta có thể khiến các ngươi bỏ mạng! Cũng có thể tàn phế! Đây là cái giá lớn mà các ngươi phải trả, ta cho các ngươi cơ hội để suy nghĩ kỹ càng. Nếu đồng ý, thì tiến lên một bước! Nếu sợ, hãy đứng yên tại chỗ. Ta cảnh cáo trước, một khi huấn luyện của ta đã bắt đầu, trừ phi chết, tuyệt đối không được tự ý rời đi! Bởi vậy, bây giờ các ngươi phải lựa chọn!
– Ta đếm ba tiếng! Ba tiếng này là thời gian để nghĩ!
Quân Tà hét lớn một tiếng:
– Một!
Hai với ba còn chưa dứt tiếng, ba trăm người không thiếu một ai đã chỉnh tề bước tới, dùng sức hò hét, làm chấn động cả mặt đất. Quân Vô Ý đứng bên cạnh quan sát, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng, xen lẫn cả… bội phục. Quân Tà cổ động sĩ khí như vậy, giờ phút này, chỉ sợ nếu sai bọn họ xông pha tử địa, họ cũng không nhíu mày. Quân Tà đã đẩy sĩ khí của họ lên đến cực điểm. Cổ vũ nhiệt huyết của những lão binh đến tột cùng. Thậm chí Quân Vô Ý, vốn là người chuyên rèn luyện sĩ khí cho quân đội, hôm nay nghe xong những lời này, cũng nhiệt huyết sôi trào, thở dốc phì phò. Trong nháy mắt, tựa hồ trước mắt ông là chiến hỏa ngút trời, khắp nơi đều là tiếng báo động, xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông.
Tiếng kèn thê lương, tựa như khúc anh hùng ca vang vọng tận sâu thẳm linh hồn, mang theo ý chí quyết tử của thiên quân vạn mã, kích động nhiệt huyết nam nhi, ngàn trận chiến không hối hận. Sinh tử vô hối!
Ánh mắt đỏ máu! Giờ khắc này chính là thứ hiện rõ trong mắt Quân Vô Ý cùng ba trăm lẻ một người. Giờ khắc này, ba trăm người này đều đã nhìn thấu, để thoát khỏi sự tủi nhục này, chết thì có hề gì?
Mà ngay cả Quân Tà cũng không hề hay biết, hôm nay hắn bị Quân Vô Ý 'thúc heo nái leo cây', buộc phải huấn luyện những người này, sau này lại chính vì hắn mà tạo nên một binh đoàn sát thần vang danh thiên hạ.
Binh đoàn này mang tên: Tàn Thiên Phệ Hồn!
Tà Quân của thế giới này tung hoành thiên hạ, chính là dựa vào đội quân này. Chính sự tủi nhục tột cùng đã tạo nên một biệt đội tử thần. Tạo ra vô số chiến tích huy hoàng.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thu đã về trên đất Hải Phòng