Dịch giả: Trần Còi.
Tất nhiên hiện giờ Quân Tà không biết vật trong tay mình vốn là nghịch thiên bảo bối. Lúc này, hắn đang phiền muộn không biết nên dùng lý do gì để giải thích với Đường gia việc bảo bối này lại nằm trong tay mình. Nếu không trả lại cho Đường gia mà giữ lại thì hắn chẳng biết nó có công dụng gì. Thậm chí ngay cả vật này là gì hắn còn chưa xác định được, nói gì đến giá trị của nó. Suy nghĩ nửa ngày không tìm ra được chủ ý hay nào, hắn liền thuận tay bọc Huyền Đan lại, bỏ vào hộp ngọc rồi lại dùng Kim Ti Đàn Hạp bao bọc thêm một lớp. Hắn cầm trong tay khẽ lắc lắc rồi tiện tay đặt ở đầu giường. Nghĩ ngợi một lát, hắn liền lấy chiếc gối úp lên trên. Đây cũng không phải là do Quân Tà ý thức được đây là vật quý nên phải giữ gần mình để bảo quản, mà chỉ là hắn từng nghe mùi thơm của gỗ Kim Ti có lợi cho giấc ngủ. Tích xưa có người lấy hộp bỏ ngọc (1) khiến thiên hạ chê cười, lại đâu biết hôm nay còn có Quân Tà, quả là hậu sinh khả úy.
Màn đêm buông xuống, mưa cũng dần ngớt. Đường Vạn Lý lão gia tử, mái tóc bạc của lão như muốn dựng đứng, khóe miệng cắn chặt đến sủi bọt mép, tức giận đến điên cuồng. Mang theo cơn tức giận đến Lý gia và Mạnh gia gây phiền toái, đến Lý gia thì bị người ta dùng thủ đoạn mềm dẻo đuổi đi, tức càng thêm tức, lão lại đến Mạnh gia náo loạn đến gà bay chó chạy. Nhưng phát tiết xong thì trời lại đổ mưa to. Thấy rằng không thể trở về nhà được, Đường lão gia tử lại đem Mạnh gia trút giận một phen, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện của Mạnh gia đều bị lão chửi rủa một trận. Chính là lúc đang hăng hái trút giận thì trong nhà có người hộc tốc đến bẩm báo, rằng nhà đã bị trộm viếng thăm. Nhất thời, Đường lão gia tử cảm thấy đầu nổ "oành" một tiếng, khí huyết bốc lên tận não. Bản thân mình thì chạy đi tìm người khác gây phiền toái, nào ngờ nhà mình lại bị kẻ khác lục lọi lấy đồ. Thật không ngờ, khi mình chạy đến nhà người khác thì nhà mình đã bị người khác tính kế xâm nhập. Đã thế lại còn bị nội ứng ngoại công cùng lúc, khiến cho cả nhà loạn thành một bãi. Không cần hỏi bị mất cái gì, Đường lão gia tử cũng đã đoán biết vật đó chắc chắn phải là vật cực kỳ quý trọng. Bằng không cũng tuyệt đối không đến thông báo khi trời mưa to gió lớn thế này. Mà vật trọng yếu của mình, nếu nói về giá trị thì quý nhất chính là viên Huyền Đan kia.
Mặc dù đã đoán ra, nhưng lão gia tử vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ cần không phải Huyền Đan bị trộm, những thứ khác đều không sao cả. Đáng tiếc chính là điều lão sợ nhất đã xảy ra, Huyền Đan quả thật đã bị trộm. Hai mắt lão gia tử như tối sầm lại, suýt chút nữa thì té xỉu. Từ khi có được thứ này, Đường Vạn Lý đã biết đó là bảo bối. Chỉ cần hậu bối của lão chuyên cần tu luyện, đem tu vi Huyền Khí tăng tới cảnh giới Địa Huyền, chính là cho dù mình đã già thế nào cũng có thể mời mấy vị Thiên Huyền cao thủ, thậm chí là Chí Tôn Thần Huyền cao thủ đến tương trợ, lợi dụng viên Huyền Đan này đem hậu bối của mình đề thăng tới cảnh giới Thiên Huyền cao thủ. Chỉ cần có một vị Thiên Huyền cao thủ tọa trấn, Đường gia chí ít cũng sẽ an toàn trong thời gian vị Thiên Huyền cao thủ đó còn sống. Mà chính bản thân lão vốn đã già, dù có dùng viên Huyền Đan để tăng tu vi lên cũng không có khả năng sống lâu hơn. Chỉ có đạt tới Chí Tôn Thần Huyền cảnh giới mới có thể tự kéo dài tuổi thọ, mà bản thân lão chắc chắn không có loại thiên phú đó, cho dù có ăn bảo vật hiếm có cũng không thêm nhiều hy vọng.
Nhưng mà, ước mơ mãi mãi chẳng theo kịp hiện thực. Hai nhi tử của lão, một kẻ vô năng, còn một kẻ thì có thiên phú nhưng lại là thiên phú về văn chương chứ không phải võ học. Huyền Khí tu luyện đến Cửu cấp liền dừng lại, ngay cả Ngân Cấp cũng không đạt được. Tuy ở quan trường cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu không có cao thủ tuyệt đỉnh tọa trấn, phú quý và sinh tử của gia đình mình trong tương lai đều phụ thuộc vào người khác, dù sao cảm giác đó cũng không dễ chịu mấy. Tuy rằng văn hay võ đều do Hoàng đế quản lý, nhưng chỉ cần trong gia tộc xuất hiện một vị cường giả Thiên Huyền thì Hoàng đế muốn đối phó hắn cũng phải tỉ mỉ suy tính trước.
Đường lão gia tử không còn cách nào khác đành thầm cầu khấn đời tiếp theo, ký thác mong muốn lên mấy đứa cháu. Cuối cùng cũng khiến cho lão gia tử vui mừng chính là mấy đứa cháu quả thật có mấy người thực lực rất khá. Ngoại trừ Đường Nguyên có chút ăn chơi bên ngoài, ba đứa cháu còn lại đều rất coi trọng thực lực, đối với Huyền Khí tu luyện cũng rất chuyên cần. Điều này khiến Đường lão gia tử cảm thấy an lòng, mong muốn trong vòng mười năm tới, trong đám cháu mình có một kẻ đạt tới Địa Huyền cảnh giới. Mà chính là thân thể của hắn còn tốt, có thể giúp cho Đường gia an ổn thêm mười năm nữa. Nếu là viên Huyền Đan dùng cho cháu của hắn, tin rằng hiệu quả sẽ rất tốt. Nếu thuận lợi thì ít nhất trong vòng một trăm năm, Đường gia vô luận có làm quan trong triều hay không cũng không phải sợ hãi điều gì. Đó là mong đợi lớn nhất của lão, cho nên bao nhiêu năm không ngừng vất vả đêm ngày góp nhặt một vài dược liệu phụ trợ, giúp đỡ mấy tôn tử tuy niên kỷ còn thấp cũng thành công đạt tới cảnh giới Ngân Phẩm. Chỉ cần qua thời gian nữa là có thể đạt được điều kiện. Ai ngờ, đến thời điểm mấu chốt thì hy vọng lại bị trộm mất.
Đường Nguyên chính là đang dùng cáo mượn oai hùm, cầm một trăm năm mươi vạn lượng ngân phiếu níu áo Mạnh Hải Châu đòi chuộc kiếm và bảo ngọc, nhưng Mạnh Hải Châu biết lấy đâu ra số tiền ấy, cho nên vội vàng vái vài cái mà mồ hôi trên mặt không ngừng tuôn ra. Đang lúc không biết làm sao, Đường lão gia tử liền phát ra mệnh lệnh, lập tức trở về nhà. Còn tên mập mạp Đường Nguyên đang lải nhải liền bị lão đạp cho một cước, lòng lão như lửa đốt, muốn thật nhanh trở về. Đường Nguyên thấy thế vội rống to: "Trong vòng ba ngày nếu không mang ngọc bội và bội kiếm trả lại thì sẽ mời Hoàng đế Bệ Hạ làm chủ!" Những lời này khiến Mạnh Hải Châu sợ đến tè ra quần.
Đương nhiên, Đường Nguyên vừa nói thêm một câu liền bị Đường lão gia tử đạp cho lăn qua lăn lại. Vội vàng vội vàng chạy về nhà, Đường lão gia tử thực sự vô cùng tức giận. Toàn bộ tinh nhuệ thị vệ của Đường gia đều được phái ra, phát động tìm kiếm rộng khắp. Đối với mười sáu cỗ thi thể và sáu kẻ chết bất đắc kỳ tử tìm được tại đầu phố, Đường lão gia tử liền ra lệnh bảo tồn thật tốt. Ngoài việc mỗi ngày tìm hiểu để xác nhận thân phận, còn phải canh theo dáng vẻ để vẽ thành hình, sau đó cho Hình Bộ phát công văn treo thưởng mười vạn lượng cho ai biết lai lịch của bọn họ. Về phần vài tên nô tài trong nhà trốn đi, lão lại treo thưởng gấp đôi, thề phải tìm ra được kẻ đứng đằng sau vụ việc này.
Chỉ trong một ngày, toàn thành chấn động.Sau ba ngày, cả quốc gia chấn động.
Cùng lúc đó, Lý Du Nhiên và Lý gia không hề có động thái gì, chỉ giống như bắc ghế ngồi xem kịch, nhưng trong bóng tối lại ngấm ngầm điều tra. Lý Du Nhiên đối với những kẻ biết chuyện này đều nghiêm mật kiểm tra, chỉ cần có hoài nghi liền dùng hình tra tấn, tất cả các loại cực hình liên tục được sử dụng. Thà giết lầm một nghìn người, cũng không bỏ sót một tên. Cần thiết nhất là phải tra ra rốt cục kẻ đối nghịch với hắn là ai. Chỉ trong hai ngày, phần lớn những kẻ trong cuộc đã chịu không nổi cực hình mà mất mạng. Song song với việc đó, thế lực ngầm của Lý gia cũng âm thầm điều tra trên diện rộng.
Các đại gia tộc trong kinh thành đều loáng thoáng cảm nhận được một số chuyện không tầm thường. Một mặt co cụm nghiêm mật phòng ngự để giữ mình, tránh nhập vào cái dòng chảy ngầm; mặt khác lại phái thám tử điều tra xem Đường gia đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ kinh thành đều phong vân khởi dũng, các thế lực ngầm bắt đầu hành động. Nhà tù Hình Bộ đột nhiên chật ních, mà toàn bộ lực lượng Đường gia sở hữu đã ra tay, trực tiếp tạo thành một cơn địa chấn ở kinh thành, khiến người người đều bất an.
Việc không tìm ra được bất kỳ tin tức gì khiến cho Đường Vạn Lý lão gia tử lòng càng nóng như lửa đốt, mỗi ngày đều cực kỳ tức giận. Lý Du Nhiên tuy vẫn thể hiện nét mặt bình thường nhưng trong mắt lại lạnh như băng, như thể cất giấu hai con rắn độc trong đó tùy thời có thể lao ra, nhẹ thì mất mạng, nặng thì toàn gia bị diệt.
Nhưng mà kẻ duy nhất chiếm được tiện nghi là Quân Tà lại chẳng biết chút gì, còn đang trong mộng đẹp. Buổi tối ôm hộp Kim Ti đi ngủ quả thật là tuyệt diệu, nguyên lai tác động của nó với giấc ngủ thật kỳ diệu…
Thậm chí trong đầu hắn còn đang mang những suy nghĩ kỳ quái, đó chính là nghĩ về một vị nữ tử đã có chồng – đại tẩu góa bụa của hắn.
(1) Điển tích: Người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp đựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng.
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Sẽ review] Ê!Tao thích mày!...