Dịch Giả: Thần Phong.
Phải chăng còn một tồn tại khác cao cấp hơn Chí Tôn Thần Huyền?
Theo lý thuyết về công phu nội lực, đáp án đã được xác định, ắt hẳn là có. Tuy nhiên, đây không phải thế giới của hắn, nội công tuy tu luyện giống Huyền Khí nhưng kết quả vị tất đã như nhau, nên chưa thể khẳng định điều gì. E rằng, ở thế giới này, Chí Tôn Thần Huyền đã là tồn tại tối cao nhất. Đương nhiên, đây chỉ là những hiểu biết hiện tại của Quân Tà về Huyền Khí.
Lại nói Quân Tà sau khi Tẩy Kinh Phạt Tủy, kinh mạch quanh thân đã Quán Thông, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên cao thủ. Nếu chỉ xét riêng về kinh mạch, cho dù là Chí Tôn Thần Huyền chân chính e rằng cũng không bằng. Tuy nhiên, luận về thực lực, hắn còn lâu mới đạt tới. Dù sao, chỉ mới có chưa đầy một tháng công phu, biến một thân thể yếu ớt rèn luyện tới trình độ này đã là vô cùng kinh khủng. Đây cũng là điểm kỳ diệu của Khai Thiên Tạo Hóa Công. Nếu là một công pháp khác, chỉ một tháng thời gian đến nhập môn còn khó, chứ đừng nói đến việc tu luyện. Mà Linh Lung Hồng Quân Tháp kết hợp với Khai Thiên Tạo Hóa Công lại có thể khai thông tất cả kinh mạch, điều này chẳng khác nào đã mở ra một kho tàng tiềm ẩn trong cơ thể Quân Tà, chỉ chờ hắn đến khai thác. Với thực lực hiện tại của Quân Tà mà nói, nếu gặp phải Quyết Chiến Sinh Tử, cho dù là Ngân Phẩm Huyền Giả cũng rất khó chiến thắng được hắn. Còn về ám sát, đương nhiên lại càng không thể sánh bằng. Dù sao đó cũng là nghề của chàng mà. Việc hiểu rõ về kinh mạch giúp Quân Tà có thêm một bản lĩnh quái dị, không nói ngoa, chỉ cần đưa hắn pháp quyết tu luyện Huyền Khí, hắn lập tức có thể mô phỏng hình thái vận hành của công pháp đó. Đương nhiên, cũng chỉ là hình thái mà thôi, tuyệt nhiên không thể có uy lực tương đương. Nghĩ đến đây, Quân Tà không khỏi bật cười: "Cũng chỉ là sao chép hình thức bên ngoài mà thôi…"
Ngày hôm sau, Quân Tà lại xuất hiện tại sân huấn luyện khiến mọi người kinh ngạc chấn động. Buổi huấn luyện hôm trước đã khiến cho bọn thị vệ thân thể vốn cường tráng không kham nổi, đến tận bây giờ thân thể vẫn còn nhức mỏi khắp nơi, thế mà tam thiếu gia lại còn muốn tiếp tục. Sau đợt huấn luyện hôm qua, hầu như mọi người đều đã có cái nhìn hoàn toàn mới về tam thiếu gia, thậm chí là một lòng kính nể, nhưng đa số mọi người đều cho rằng ngày hôm sau tam thiếu gia nhất định sẽ không thể đến được. Chứ đừng nói là có muốn hay không, cho dù muốn thì thân thể kia cũng không chịu đựng nổi. Nhưng hôm nay nhìn thân hình Quân Tà đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, trong lòng mọi người đều dấy lên một ảo giác: "Đây có phải là vị công tử bột lúc trước không? Tại sao hắn còn có thể tiếp tục ra sân?"
Quân Vô Ý từ sớm đã đến sân tập, ngồi trên xe lăn ánh mắt chăm chú nhìn về phía này. Quân Tà xuất hiện cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn hiểu rõ tình trạng Quân Tà sau buổi huấn luyện hôm trước, thật sự là cực kỳ khắc nghiệt. Với tố chất thân thể của Quân Tà, việc có thể chịu đựng nổi đã là kỳ diệu lắm rồi, dù hôm nay Quân Tà có xuất hiện thì ắt hẳn sẽ vô cùng uể oải, thậm chí chật vật. Với cường độ huấn luyện hôm qua, ngay cả khi thân thể Quân Vô Ý còn lành lặn hoàn hảo cũng chưa chắc đã có thể thoải mái hoàn thành. Nhưng hắn thật sự không ngờ được, trạng thái Quân Tà lúc này lại tốt hơn rất nhiều so với đám đại hán kia. Chẳng lẽ buổi tập hôm qua không quá khó khăn như hắn vẫn tưởng?
Lại một ngày huấn luyện với cường độ kinh người. Lúc này bọn thị vệ kinh ngạc nhận ra, tốc độ của Quân Tà hôm nay đã tăng lên không ít so với hôm trước. Mặc dù bước chân tuy còn chút chưa vững vàng nhưng đã không còn lảo đảo, bộ dáng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm trước. Chưa dừng lại ở đó, mấy ngày huấn luyện sau đó Quân Tà đã hoàn toàn đuổi kịp tiến độ của bọn thị vệ, thậm chí còn vượt lên trên một bậc. Chuyện xảy ra khiến bọn thị vệ đều mắt đỏ au: tốc độ tăng trưởng thực lực như vậy, bọn họ quả thật chưa từng thấy qua, chớ nói là thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe. Nhưng tam thiếu gia trước mắt đã biến cái gọi là huyền thoại thành sự thật ngay trước mắt. "Một công tử bột còn có thể làm được, đám tráng hán da dày thịt béo chúng ta tại sao không làm được?"
Nhờ ý nghĩ này, sĩ khí tập luyện lại một lần nữa tăng vọt. Mọi người đều có khát vọng tăng cường thực lực, khiến cường độ tập luyện tiến đến trình độ kinh khủng. Mọi người lúc này đều mắt đỏ au, cắn răng liều mạng tập luyện. Bọn họ vẫn không biết trên người Quân Tà luôn có thêm tám bao cát trọng lượng không hề nhẹ. Hơn nữa, sáng sớm trước khi tập trung cùng mọi người hắn đã trải qua một đợt đặc huấn. Mấy ngày trôi qua Quân Tà lại càng gia tăng nội dung tự huấn luyện cho bản thân: leo cao, chém gạch, giẫm vỡ bình, Thông Tí, Nặc Tung…
Quân Tà cẩn thận phân chia mười hai canh giờ trong ngày, một phút cũng không lãng phí.
Quân lão gia tử đã biết tin này vào ngày thứ ba, cũng âm thầm đến sân tập xem xét một lần. Lão gia tử lập tức cảm thấy vui mừng vì cháu trai mình đã biết phấn đấu, nhưng cũng lo lắng hắn Dục Tốc Bất Đạt, huấn luyện quá sức sẽ không hay. Nhưng sau đó nhìn Quân Tà huấn luyện mặt không đổi sắc, thân hình vững vàng, ung dung, tiêu sái, lão gia tử cực kỳ cao hứng. Thậm chí vào lúc không ai để ý, lão gia tử một mình trong phòng nghêu ngao hát vài câu, sau đó phá lệ uống rượu một bận. Dù say nhưng lòng vui sướng khôn cùng, sau đó lảo đảo bước tới trước bài vị vong thê, thì thầm to nhỏ suốt một đêm. Sáng hôm sau mang khuôn mặt tươi cười đi ra, trên khóe mắt vẫn còn vương vài giọt lệ già…
Một ngày trước lễ Kim Thu, thành Thiên Hương đã bắt đầu náo nhiệt. Mỗi người đều quần áo chỉnh tề, khắp nơi giăng đèn kết hoa, khách thập phương nô nức kéo về. Một năm một lần Trung Thu quả nhiên vô cùng náo nhiệt.
Giữa trưa, Túy Tiên Lâu.
Bọn thị vệ quây quần bên nhau, chiếm giữ hai bàn. Ở giữa bọn họ có hai người, đúng là Quân Tà cùng Đường Nguyên. Đường Nguyên ngồi đối diện Quân Tà không ngừng cau mày, than vãn. Mấy ngày nay tên mập mạp này có thể xem là nếm trải Đại Khổ Đầu, lão gia tử Đường Vạn Lý cơ hồ đã lóc bớt một nửa số thịt thừa trong cơ thể hắn. Đầu tiên là bị cấm túc, không cho rời khỏi gia môn nửa bước. Sau đó, chỉ cần lão gia tử nghĩ đến chuyện Huyền Đan bị trộm là lại lập tức cho người gọi Đường Nguyên đến, mắng nhiếc một hồi, rồi tát mấy cái, đoạn cho hắn cút đi. Còn về chuyện ăn uống thì chẳng ai nhắc đến, khi nào nhớ mới cho hắn ăn. Đường mập mạp vô cùng bẽ mặt, vụ suýt chút nữa thua mất "lão bà" của mình, bên nhạc phụ đại nhân cũng mắng hắn thậm tệ, vị hôn thê dùng nước mắt rửa mặt, lại lấy cái chết ra đe dọa, đòi từ hôn loạn cả lên. Thật sự không thể trách cô nương nhà người ta được, nếu hôm đó thực sự thua thì không biết phải thu xếp thế nào. Phụ thân sau khi đánh xong lại không kìm được mà tìm gậy muốn đánh tiếp. Mẫu thân hắn đứng một bên muốn ngăn cản nhưng lại chẳng dám. Đám đệ đệ mỗi lần gặp hắn đều hỏi một câu: "Lão đại, khi nào đi Thiên Kim Đường nhớ thông báo để đám tiểu đệ này cùng đi chiêm ngưỡng phong thái của lão đại một phen…" Sau đó lại khoái trá bật cười lớn.
Khó chịu nhất là mỗi ngày hắn lại bị lão gia tử răn dạy không biết bao nhiêu lần, hơn nữa trong lúc nghe còn phải quỳ gối trên bàn tính sắt. Dưới thể trọng của mập mạp, cho dù là bàn tính sắt cũng không chịu nổi, theo thời gian cũng đã có chút méo mó.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tôi Thay Đổi Từ Khi Có Siêu Năng Lực