Logo
Trang chủ
Chương 46: Nói bóng nói gió

Chương 46: Nói bóng nói gió

Đọc to

Dịch Giả: Noland.Chương này do gấp rút nên còn nhiều thiếu sót, mong quý độc giả thông cảm.

Cũng may, Đường Bàn Tử thần kinh vững vàng, tinh thần khoái hoạt, lại có vài phần cam chịu số mệnh. Tính cách hắn cũng mau chóng thay đổi. Dù có bị mắng chửi, đánh đập đến đâu, chỉ cần trở về phòng ngủ một giấc, tỉnh dậy liền thần thanh khí sảng, như gió thoảng mây bay, mọi chuyện thị phi đều là vụn vặt. Nếu hắn cứ để ý những chuyện đó, e rằng lúc này não bộ cũng đã sớm bạo tạc như đậu phụ rồi. Đương nhiên, cái gọi là bằng lòng với số phận, hay mọi chuyện như gió thoảng mây bay chỉ là cách nói hoa mỹ. Chứ thực ra, tên mập chết tiệt này da mặt dày như tấm thớt, vẫn vô tư như mọi ngày, nào có biết đến hai chữ xấu hổ. Lần này, Đường Nguyên mượn cớ sắp đến Lễ Kim Thu để chuồn ra ngoài. Việc đầu tiên là tìm đến Quân Tà mà tố khổ. Khi Quân Tà đang rầu rĩ thắc mắc rốt cuộc cái vật trong tay mình là thứ quái gì, thì Đường Nguyên vừa hay đến. Hai người đúng là như gian phu dâm phụ, ăn ý với nhau, kéo đến Túy Tiên Lâu, gọi vài món điểm tâm, đối ẩm.

Đường Bàn Tử uống một chén rượu, thở ngắn than dài, rồi sau đó giơ ngón tay mập mạp kia mà chửi trời mắng đất một hồi, rồi lại uống, lại chửi, lại uống… Ngôn từ ác độc, hận đến khắc cốt ghi tâm, u oán như một quả phụ lúc tuổi đã xế chiều, khiến cho toàn bộ khách trên lầu cũng phải chú ý. Ngay cả đám thị vệ đi theo cũng phải mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không biết: đi theo một thiếu gia như vậy, thật sự là rất… thất thể diện a.

Quân đại thiếu gia hờ hững liếc mắt. Tuy bề ngoài có vẻ trầm ổn, nhưng mập mạp mắng người cũng chính là đang mắng mình. Chẳng lẽ cứ mãi giả bộ hồ đồ sao? Không thể để yên như vậy được.

- Ta nói này mập mạp, rốt cuộc là ngươi làm mất thứ gì vậy hả? Ngươi chửi rủa luôn mồm như vậy khiến cho lão tử đến rượu cũng không uống nổi.

Quân Tà cau mày nhìn chén rượu, quả thật hắn nuốt không trôi. Không phải vì bị mắng, với sự trầm ổn của Quân đại sát thủ, chuyện đó có đáng gì. Nhưng chính là thứ rượu này, mùi vị nhạt nhẽo như nước lã, không thể khiến người ta say, khác gì nước rửa chén đâu chứ. Nghĩ tới đó, đầu Quân Tà bỗng lớn như cái đấu. Hương vị loại rượu này nếu để Quân Tà đánh giá, thì quả thật giống như ngồi gần một nữ nhân phì nhiêu cỡ Đường Nguyên, mà lại trát nước hoa rẻ tiền đã hết hạn sử dụng từ đầu đến chân. Uống loại rượu này, Quân Tà bỗng nhớ lại đêm mưa uống rượu ở quán Tống lão tam. Thứ rượu mà hắn từng chê là rác rưởi đó, giờ lại khiến hắn phải suy tư. Thường nghe: nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng. Thứ rượu mà Quân Tà cho là khó nuốt đó, dĩ nhiên không thể sánh với rượu ngon kiếp trước. Nhưng giờ hắn đã hiểu rằng, lời người nọ nói đó là một trong những loại rượu ngon ở kinh thành mà số lượng bán ra có hạn, là sự thật. Trong lòng Quân Tà, ý tưởng nấu ra một loại mỹ tửu dần dần hình thành. Sau khi lấy men ủ, rồi… hắn lẩm nhẩm tính toán. Không biết bao lâu mới ra được một mẻ rượu nhỉ? Hắn muốn cố gắng làm ra một loại rượu mới, cho dù không vì mục đích kiếm tiền thì cũng để thỏa mãn nhu cầu của chính mình. Chứ cứ phải uống cái thứ nước lã được gọi là rượu này, e là ba bảy hai mốt ngày lão tử phải quy tiên mất. Hừ hừ, lão tử mà nấu được rượu thì cũng sẽ ấn định lượng bán ra, một vò một vạn lượng bạc, ai mua thì mua, không mua thì lão tử uống. Vạn nhất mà uống không được thì còn nước đi xơi cám lợn. Con bà nó chứ! Thật khó mà nói trước được. Quân Tà bịt mũi dốc hết một ly "rác rưởi" vào miệng, thầm nghĩ. Với tính cách tà dị của hắn, nếu không nấu được mỹ tửu, chuyện phải xơi cám lợn cũng không phải không thể xảy ra.

- Ai…Đường Nguyên muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, khuôn mặt tròn trịa mập mạp như một quả trứng luộc mới bóc vỏ, vặn vẹo:- Tam thiếu à, ca ca ta thật là khổ sở. Ngươi nghĩ xem mấy cái tên vương bát đản đó hãm hại ai không hãm. Sao lại đi hãm hại ta cơ chứ? Tiên sư bố chúng nó, ta chửi mười tám đời tổ tông nhà chúng, cả đời này lão tử quyết không tha cho chúng. Còn mấy cái thằng trộm chết tiệt, chôm cái gì cũng được sao lại chôm đồ của lão gia ta cơ chứ. Ta nguyền rủa bọn bây… Lão tử nguyền rủa các ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, sinh con gái làm kỹ nữ, sinh con trai không có tiểu JJ…

Càng nói càng kích động, động chạm đến nỗi đau, Đường Nguyên hung hăng đứng bật dậy, khiến đùi thịt muốn đập nát cái ghế dựa. Toàn thân thịt nung núc run lên, thần sắc dữ tợn nhìn trời mà gầm gào. Cũng may, Túy Tiên Lầu cũng đủ chắc chắn để chịu được sức nặng của tên mập mạp này, nếu không e là… Quân Tà có chút khổ sở gắng gượng, mệt mỏi lấy tay che mặt. Quả thật hắn cũng muốn ôm mặt mà chạy, ở chung một chỗ với tên mập này dễ đau tim quá… Toàn bộ Túy Tiên Lầu lặng ngắt như tờ. Mọi người đều quay đầu nhìn cái đống thịt đang giận dữ đến phát run kia. Đường Nguyên thở phì phò, dậm chân đánh ầm một phát, rồi nặng nề ngồi xuống, nâng chén uống ừng ực.

- Tam thiếu, cái mà nhà ta mất lần này là một thứ vô cùng đặc biệt!Đường Nguyên nhăn nhó:- Vì nó, bốn năm ngày nay ta phải chịu đủ mọi khổ cực. Lão thái gia giáo huấn ta ít nhất cũng mười mấy lần. Lão gia tử cho ta xơi cháo lươn mê tơi, ngươi nói xem ta như vậy… suốt ngày chỉ còn biết cắm đầu mà chạy. Nhìn ta đi, sụt cân thê thảm luôn.

Đường Nguyên ai oán sờ sờ khắp thân mình. Ngồi trên ghế dựa mà cái bụng đã che khuất cả đầu gối.

- Ặc… đúng là gầy đi nhiều.Quân Tà tự lừa dối lương tâm, nói thêm một câu:- Nhưng mặt ngươi vẫn chưa có nếp nhăn mà.

Đường Nguyên xì một tiếng tỏ vẻ khinh miệt. Hắn vốn định rủ rê Quân Tà ăn uống, không ngờ Quân Tà lại chẳng thiết tha mấy. Nói hơi quá, nhưng Đường Nguyên không phải vì chuyện ăn không ngon mà đau khổ, hắn chỉ muốn dốc bầu tâm sự một phen. Nếu không, vác cái mặt dày lôi kéo Quân Tà ra đây để làm gì?

- Đó là một viên Huyền Đan? Là Huyền Đan đó Tam thiếu à.Đường Nguyên ghé vào tai Quân Tà thì thầm:- Hơn nữa, là Huyền Đan của Cửu Cấp Huyền Thú Đỉnh Phong. Đó là bảo vật vô giá đấy.

- Oa, chỉ là Huyền Đan thôi mà, ta còn tưởng cái gì đó rất quý giá ấy chứ.Huyền Đan của Huyền Thú Cửu Cấp Đỉnh Phong ư? Quân Tà trong lòng nhảy dựng, nhưng vẫn ra vẻ bình thường, quay đầu nhìn lơ đãng:- Cái đó thì có gì lạ đâu chứ, trong tay ta cũng có một viên.

- Sặc, ngươi nghĩ là đồ cấp năm, cấp sáu sao? Huyền Đan trong tay ngươi sao có thể sánh được với nhà ta cơ chứ?Đường Nguyên xì một tiếng:- Ta nói cho nhà ngươi biết, viên Huyền Đan mà nhà ta bị mất là loại Huyền Đan cao cấp nhất, nếu tin tức này lộ ra ngoài, e rằng sẽ chấn động thiên hạ. Nếu có Cường giả Địa Huyền dùng Cửu Cấp Huyền Đan, thì dù có là Địa Huyền Sơ Giai cũng sẽ đạt đến Thiên Huyền Đỉnh Phong. Nếu là Cường giả Thiên Huyền Trung Giai dùng, thậm chí có thể bước vào Cảnh giới Chí Tôn Thần Huyền. Là Chí Tôn Thần Huyền đó, là cao thủ đứng đầu thiên hạ!

Hai cánh tay ngắn ngủn mà mập tròn của Đường Bàn Tử khuỳnh ra, ý bảo đó là thiên hạ.

- Có hiệu lực lớn như vậy à?Tim Quân Tà đập thình thịch, ra vẻ hoài nghi nhìn hắn:- Đừng có thổi da bò trước mặt ta à? Nếu hiệu dụng tốt như vậy, sao Thương Hội lại không có bán chứ?

- Ai, con mẹ chứ, ai có được là chết cả nhà đấy!Đường Nguyên cảm thấy bị vũ nhục, đưa tay lên trời thề thốt, vỗ vỗ bộ ngực như thiếu phụ mới có con ba tháng, khuôn mặt tròn xoe bỗng đỏ bừng:- Có điên mới bán! Ngươi tưởng thứ đồ đó có đầy như cá, mớ rau ngoài chợ ư? Nếu không phải là đồ quý hiếm, thì Lão thái gia nhà ta đâu có giận dữ đến vậy? Mẹ nó, ta… ta kể khổ với ngươi đúng là tìm sai đối tượng mà!

Đường Bàn Tử kích động đến nỗi văng tục ầm ĩ.

- Ờ…, ta rất đồng ý! Con mẹ nó thậ…t.

Quân Tà thở dài một tiếng, thuận tiện đưa đẩy một câu, trong lòng thầm tính toán. Nếu thật sự đây là bảo bối, thì đúng là không thể trả lại cho Đường gia. Nếu viên Huyền Đan này có thể tạo ra cho gia tộc mình một vị siêu cấp cường giả thì chẳng phải tốt hơn là để nó lãng phí ở Đường gia sao?

Đường Nguyên hai mắt đỏ bừng, mấp máy môi, cảm thấy thời gian địa ngục vừa qua, cũng chỉ có Quân Tà chịu nghe mình kể khổ. Trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, xì mũi thật mạnh rồi tiện tay ném ra ngoài, sau đó định nói với Quân Tà vài ba câu chí tâm chí tình. Vừa lúc đó…

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Kiếm Đạo Độc Tôn
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN