Dịch Giả: Vô Diện Nhân.
Hơn nữa, thực lực Linh Mộng còn yếu ớt, khó lòng nhận ra chiều sâu của Thiên Huyền Cảnh Giới. Lời nói vừa rồi của nàng rõ ràng đã mạo phạm vị cao nhân thần bí kia. Ngay cả khi vị cao nhân ấy tâm tình rộng rãi, không so đo với tiểu bối, thì đó cũng chẳng phải chuyện tốt. Một khi cường giả kia nổi giận, hậu quả thật sự khôn lường. Dạ Cô Hàn dĩ nhiên hiểu rõ khinh trọng trong đó, nên lập tức thay Linh Mộng tạ tội. Đương nhiên, với tính tình của Dạ Cô Hàn mà nói, nếu không vì Linh Mộng, e rằng dẫu lòng hắn có cảm kích cũng tuyệt đối không thốt nên lời.
Không trung vẫn im ắng, tựa hồ như vị cường giả Thần Huyền Chí Tôn đỉnh phong thần bí kia đã rời đi. Dạ Cô Hàn thở dài một hơi, kết quả này hắn đã sớm dự đoán được. Thế ngoại cao nhân như vậy sao lại tự hạ thân phận mà nhận lòng cảm kích từ tiểu bối như ta.
"Dạ thúc thúc? Đây là… Người nói chuyện gì vậy?" Linh Mộng công chúa mở to mắt tò mò hỏi.
"Mộng nhi, lúc trước con vô tình nói ra những lời như vậy, thật sự đã đắc tội với vị tiền bối xuất đao cứu con. Thật sự là một kỳ nhân! Hơn nữa, tu vi của vị tiền bối này cao hơn ta rất xa, hoàn toàn không thể sánh bằng!"
Dạ Cô Hàn vẻ mặt ngưng trọng nói: "Một đao kia đã là cực hạn của nhân gian này, không phải người như ta có thể phát ra!"
"A?" Linh Mộng công chúa kinh ngạc khẽ kêu lên, ngọc thủ che miệng: "Lại có chuyện này ư? Thúc thúc đã là Thiên Huyền cao thủ, vị tiền bối kia chẳng phải còn cao minh hơn sao!"
"Đúng là như vậy!" Dạ Cô Hàn gật đầu.
Linh Mộng công chúa lấy lại vẻ bình tĩnh, gương mặt nghiêm túc hướng về không trung thi lễ: "Linh Mộng đa tạ ơn tiền bối cứu mạng. Lúc trước đã vọng ngôn khinh mạn tiền bối, nay càng cảm kích tiền bối đại lượng tha thứ. Không biết tiền bối có thể hiện thân để Linh Mộng được giáp mặt bái tạ chăng?"
Không trung vẫn im ắng như cũ. Nếu là Thiên Huyền cường giả hay một vị cao thủ bình thường, sao có thể lấy làm lạ với sự bái tạ của một vị công chúa? Nhưng nếu thật sự là cường giả Thần Huyền Chí Tôn đỉnh phong, e rằng cho dù là Thiên Hương Quốc Chủ cũng khó lòng khiến người đó hiện thân. Linh Mộng công chúa không phải không biết điều này, nhưng xuất phát từ tấm lòng cảm kích, vô luận người nọ đã rời đi hay chưa, nàng vẫn muốn bày tỏ lòng cảm tạ. Nếu Dạ thúc thúc đã nói như vậy, thì việc này hoàn toàn chính xác, không thể hoài nghi.
"Đáng tiếc, không thể gặp được!" Dạ Cô Hàn thở dài một tiếng, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo, đứng ở một bên nói: "Tiểu Mộng nhi, Dạ thúc thúc phải đi trước. Con cũng sớm hồi cung đi thôi. Hoàng Thành Thủ Bị Quân cũng đã tới rồi."
Ở phía xa, vó ngựa như sấm ngày càng gần. Linh Mộng công chúa nhìn Dạ Cô Hàn chờ mong hỏi: "Dạ thúc thúc, người khi nào lại đến thăm Mộng Nhi?"
"Mộng nhi ngốc, kỳ thật Dạ thúc thúc vẫn luôn ở bên cạnh con," trong lòng Dạ Cô Hàn hết sức đau xót, thở dài ôn nhu nói: "Ta sẽ đến thăm tiểu Mộng nhi. Lúc trước có một tên sát thủ đào tẩu, tất sẽ để lại hậu hoạn, tiểu Mộng nhi trong thời gian tới phải cẩn thận."
Linh Mộng công chúa cúi đầu khẽ dạ một tiếng, vẻ mặt hết sức lưu luyến. Tiếng vó ngựa đã đến đầu phố, Dạ Cô Hàn cất mình bay lên, giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng, "di" một tiếng, bay tới phía Quân Tà. Ánh mắt hắn đảo qua một vòng, thấy tên sát thủ ngã trên người Quân Tà, một thanh phi đao cắm thẳng vào cổ họng hắn, không khỏi cảm kích thầm nghĩ: "Thì ra vị tiền bối kia đã thay ta lo liệu hậu hoạn, thật sự hổ thẹn thay ta!" Hắn không dừng lại, bay vút lên mái hiên, lam quang lóe lên, trong khoảnh khắc đã vô ảnh vô tung.
Ở đầu phố, một con ngựa phi nhanh vào, một thanh niên mặc quan phục vội vàng chạy tới. Thấy Linh Mộng công chúa bình yên đứng đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ nói: "Công chúa điện hạ, điện hạ không sao chứ ạ?" Ngữ khí khẩn thiết không chút nghi ngờ.
Linh Mộng công chúa nhìn gã có chút khó hiểu, xoay người, đưa hai thanh phi đao lúc trước cầm trong tay ra, tinh tế quan sát. Phi đao màu bạc như cánh ve, khéo léo tinh xảo, đường cong duyên dáng. Linh Mộng công chúa vừa nhìn đã thích. Gương mặt ngọc không khỏi có chút kích động, thầm nghĩ: "Đây chính là Thần Binh Lợi Khí của vị cao nhân khiến Dạ thúc thúc cũng phải mặc cảm sao?" Quả nhiên là một thanh đao vô cùng đáng yêu!
"Đao… này?" Thanh niên kia hồi hộp hỏi: "Hung khí như thế này, công chúa nên cẩn thận."
"Nếu không phải do thanh phi đao này của tiền bối cao nhân, bổn cung đã sớm chết trong tay thích khách rồi! Làm sao còn có thể đứng đây chờ các ngươi tới cứu?"Sự tồn tại của Dạ Cô Hàn tự nhiên không thể để lộ ra ngoài. Linh Mộng công chúa nhìn hắn, nụ cười trên mặt hiện lên, cùng với một tia mệt mỏi và thương cảm. Trước kia rời cung, tối thiểu phải có một vị Ngọc Phẩm cao thủ ở bên, đây chính là phụ hoàng đích thân an bài cho nàng, vì sao lần này lại bị phái ra ngoài làm việc? Mà đội Kim Phẩm cao thủ tinh nhuệ cũng bị điều động đi, lại đúng lúc mình xuất cung gặp thích khách. Tất cả chuyện này nói lên điều gì không cần nói cũng biết. Linh Mộng công chúa thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng nàng lại cố gắng kiềm chế bản thân không muốn nghĩ tiếp, thật sự không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, bởi kết quả ấy thật sự khiến nàng đau lòng khôn xiết. Nội tâm nàng hết sức đau xót."Các ngươi tranh đoạt hoàng vị thì thôi đi, vì sao lại phải coi ta như một công cụ tranh đoạt? Hoàng vị thật sự quý giá đến mức đó sao? Chẳng lẽ, ta trong mắt các ngươi chỉ có thể là công cụ để giá họa cho người khác sao? Tuy rằng không phải đồng mẫu sinh ra, nhưng chung quy cũng cùng một phụ thân, cũng là máu mủ tình thâm! Vì cái gì? Vì cái gì? Chẳng lẽ muốn hoàng vị thì phải bất chấp thân tình sao?"
Cảm thụ được hai thanh phi đao trên da thịt nàng phát ra hơi thở lạnh lẽo nhưng lại khiến Linh Mộng công chúa cảm thấy ấm áp và an toàn. Vị Thiên Huyền cao thủ thần bí cứu mạng nàng mà nàng lại xúc phạm, lão nhân gia ấy cũng không trách tội, chỉ riêng tấm lòng rộng rãi ấy thôi đã khiến Linh Mộng công chúa suy nghĩ không ngừng. Dạ Cô Hàn tuy biết vị thần bí cao thủ này không chỉ có tu vi Thiên Huyền, nhưng Linh Mộng lại không hề hay biết, nàng chỉ thấy một màu lam sắc như biển cả giữa không trung.
Trong vô hình vô ảnh, cứu lấy tính mạng người khác, phiêu nhiên mà đến, phiêu nhiên mà đi. Trước sau không để lại chút dấu vết nào để tìm kiếm, lại càng không màng đến sự báo đáp của người khác! Thậm chí hoàn toàn không để tâm đến sự vô tri của người được cứu!
Đây là lòng dạ như thế nào! Đây mới là cao nhân kỳ sĩ chân chính! Linh Mộng công chúa, dù đang đau lòng, nhưng đối với vị Thiên Huyền cao thủ như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi kia lại sinh ra một loại tình cảm nồng đậm. Trong lòng nàng bỗng cảm thấy vị thần bí nhân này giống Dạ thúc thúc, là người có thể tin cậy.
Phi đao ở trước ngực, Linh Mộng công chúa đột nhiên cảm thấy tự tin ngời ngời. Đúng vậy, vô luận là ai, có một vị Thiên Huyền đỉnh phong cao thủ cùng với Thiên Nhai Cô Tinh Dạ Cô Hàn thủ hộ, đều có thể không cần lo lắng gì.
Tâm thần phục hồi, nàng mới phát hiện gã thanh niên kia đang ngơ ngác nhìn nàng. Gương mặt Linh Mộng công chúa thoáng vẻ tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng phiền muộn đến cực điểm. Kẻ kia chính là con trưởng trong Mộ Dung gia tộc, Mộ Dung Thiên Quân, là thế hệ nhân tài kiệt xuất của ngoại tộc Mộ Dung thế gia. Nếu luận về quan hệ thân thích, hắn có thể xem là biểu huynh của Linh Mộng công chúa. Ở trong kinh thành hắn cũng nổi danh là một thanh niên tài tuấn. Từ khi gặp Linh Mộng công chúa, hắn liền trở nên thần hồn điên đảo, nài nỉ gia tộc ban cho một chức Cấm Quân Thủ Lĩnh, hy vọng có thể gần gũi nàng hơn. Từ sau khi Quân Mạc Tà rút lui, Mộ Dung Thiên Quân là một trong hai người có hy vọng theo đuổi được Linh Mộng công chúa. Người còn lại chính là trưởng tôn của Thái sư Lý Du Nhiên.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Tối Cường Tông (Dịch)