Dịch Giả: KobayashiMidori.
Xe ngựa đều đã tan tành, việc kế tiếp tự nhiên không cần nhiều lời, Linh Mộng công chúa bèn nhảy lên lưng con tuấn mã do thị vệ dắt đến, chậm rãi hồi cung, nhưng tâm tình lại dị thường trầm trọng.
Mộ Dung Thiên Quân vội vàng chỉ huy cấm quân hộ vệ Linh Mộng công chúa thật nghiêm mật. Trước khi ngự mã rời đi, hắn còn quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm nhủ:"Quân Mạc Tà kia trọng thương đến vậy, không biết sống chết thế nào đây? Hay nhất là chết quách đi! Chỉ vừa nhìn thấy hắn, ta đã muốn đánh cho một trận! Với đức hạnh ấy, hắn lại còn dám theo đuổi Linh Mộng công chúa sao? Thật sự là không biết tự lượng sức mình!"
Hắn khẽ hừ một tiếng trong miệng, rồi ngự mã nhìn Linh Mộng công chúa với phong tư yểu điệu phía trước mà không khỏi mắt hoa thần mê, hồn phách điên đảo. Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, nhất thời hồn phách lên mây, và hoàn toàn quên mất việc phái người bẩm báo Quân gia...
- Ta nói lão già nhà ngươi! Ngươi cứ như ma quỷ bám riết ta ba ngày rồi đó. Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của bản thiếu gia khiến ngươi xem trọng sao?
Quân Tà bị lão nhân kia ôm như một đứa hài nhi vào lòng. Lão nhân này lại gầy gò khô héo như một bộ xương khô, toàn thân gần như không có chút thịt nào. Điều này khiến Quân Tà toàn thân vô cùng khó chịu, cứ như đang nằm trên một đống đá cuội vậy. Lại nữa, hắn biết lão nhân này tất nhiên sẽ không thương tổn mình, nên chẳng chút khách khí, cứ thoải mái châm chọc lão!
- Phi! Ngươi cho là lão tử muốn đi theo cái tên bại gia tử nhà ngươi hả? Ngươi cứ suốt ngày chạy đông chạy tây, lại không biết sử dụng ám chiêu quỷ dị gì mà thoát khỏi tầm mắt lão tử! Giờ thì thế nào! Gặp báo ứng chưa? Nếu không phải gia gia ngươi bỏ ra một lượng bạc lớn… Ấy chết! Làm sao ngươi biết ta theo ngươi ba ngày?
Lão đầu vẻ mặt oán giận, cảm giác đi theo cái tên hoàn khố tử này thật mất mặt. Đang định càu nhàu thì đột nhiên phát hiện có gì đó không bình thường. Tiểu tử vô dụng này làm sao biết lão đi theo hắn ba ngày? Chẳng lẽ phương pháp ẩn hình truy tung của lão tử lại thoái hóa đến trình độ này sao? Trong cơn kinh hãi, lão nhất thời dừng bước. Thậm chí đối với hành vi bất kính khi Quân Tà gọi mình là "lão già" cũng chẳng thèm để ý nữa!
- Ngu xuẩn! Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng hỏi. Tất nhiên là có người nói cho ta biết rồi.
Tâm niệm vừa động, Quân Tà thuận miệng trả lời. Thủ đoạn truy tung của lão đầu này dù chưa đáng để Quân Tà để mắt tới, nhưng dù thế ở kiếp trước thủ đoạn đó cũng thuộc hàng Nhất Lưu. Nếu chỉ bằng đạo hạnh trước kia của Quân Mạc Tà thì cho dù có tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa cũng không thể phát giác ra lão, lại càng không cần nói đến chuyện thoát khỏi tầm mắt người này.
- Ngươi mới ngu xuẩn! Chỉ bằng cái tên ngu xuẩn nhà ngươi đương nhiên không thể phát giác được lão tử… À? Ai đã nói cho ngươi biết? Chẳng lẽ lại là người giúp ngươi thoát khỏi tầm mắt lão tử sao?
Lão nhân đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. Với công phu truy tung của mình, lão không ngờ lại bị người phản truy tung mà bản thân còn không hay biết? Hơn nữa người đó lại còn có bản lĩnh khiến tên tiểu tử phế vật Quân Mạc Tà này tự động thoát khỏi sự truy tung của mình thì… thật sự là cực kỳ đáng sợ.Điều này cần phải có thực lực như thế nào? Nếu người đó là địch nhân…
- Ta nào biết người đó là ai.
Quân Tà tiếp tục nói dối:- Ta cũng chưa từng gặp mặt hắn.
- Ừ thì… Điều đó là đương nhiên! Cao nhân như thế há lại để tên phế vật ngươi được gặp mặt? Nói vậy, phương pháp giúp ngươi thoát khỏi ta cũng là do người đó truyền thụ sao? Phương pháp đó là gì vậy?
Với ấn tượng ban đầu, lão già càng nhận định tên hoàn khố này tuyệt đối không có năng lực phát hiện ra lão. Lão hỏi vậy cũng chỉ trông chờ vào cái gọi là "vạn nhất". Dù sao đối với kỹ thuật truy tung, phản truy tung của mình lão cực kỳ tin tưởng. Chỉ là trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nghĩ:"Chẳng lẽ là Chí Tôn Thần Huyền để ý tới ta sao? Không đúng, chẳng lẽ là…"Càng nghĩ trong lòng càng hoang mang.
Sự thực, thủ đoạn của lão nhân này quả thực cực cao. Nếu không, với bản lĩnh của một đời Sát thủ chi Vương như Quân Tà, làm sao phải mất ba ngày lượn lờ khắp nơi như vậy!
- Đương nhiên, ta nói lão nhân nhà ngươi! Ngươi rốt cuộc đã xong chưa? Cuối cùng nói mấy lời vớ vẩn này làm gì? Ngươi rốt cuộc định đưa ta đến đâu? Nhanh chóng đưa ta về nhà mới là phải đạo!
Quân Tà có chút bực bội, trong lòng tức giận thầm mắng:"Ngươi nhanh nhanh đưa ta về nhà để ta còn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương chứ! Nếu ở chỗ khác vạn nhất lộ ra sơ hở thì làm sao?"
- Nói cái rắm! Tiểu tử ngươi bị thương thành ra như vậy mà lão phu còn không chuẩn bị chữa trị cho ngươi thì chưa về đến nhà ngươi đã đi gặp Diêm Vương rồi!
Trong lòng lão nhân có chút khó chịu: "Với công phu của lão phu, không ngờ lại bị người phản truy tung! Thật sự là con mẹ nó! Nếu về thẳng Quân gia, lão nhân nhà ngươi còn không oán hận lão tử chết sao! Không chữa trị cho tiểu tử này tử tế một chút thì sao còn dám vác mặt về chứ?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào một căn nhà dân tồi tàn. Lão đầu xoay người một cái, ôm Quân Tà vội vàng bước vào, đặt hắn xuống đất, rồi lập tức bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ vết thương của hắn. Khi kiểm tra xong một lượt, lão không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ!
Lồng ngực của Quân Tà, một kiếm gần như xuyên thủng. Ngoài ra còn có hai vết bầm tím rõ ràng, hiển nhiên đó là dấu vết của hai cước đá vào lồng ngực hắn. Với công lực của Sát thủ Ngân phẩm thì bất cứ ai bị ra tay như vậy cũng đủ chết rồi. Nhưng tên tiểu tử này, vị trí yếu hại bị một kiếm đâm trúng, lại bị hai cước đá vào mà không ngờ vẫn chưa chết, hơn nữa lại còn có thể nói chuyện! Mà điều này còn chưa đáng nói, đáng sợ hơn chính là ngay cả một chiếc xương sườn cũng không gãy! Lão nhân cẩn thận dùng Huyền Khí thẩm thấu vào kinh mạch của hắn, tra xét một phen. Lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tổn, nội thương cũng không có vấn đề gì lớn, thì không khỏi trợn tròn hai mắt nhìn.
"Một kiếm này đâm vào cũng thật khéo! Không ngờ lại đâm vào khe hở! Vận khí tiểu tử này cũng thật quá tốt đi!"
- Tiểu tử, bọn sát thủ kia có phải do ngươi mời đến không thế? Sao lại chiếu cố ngươi như vậy? Nhìn thương thế của ngươi, ta vô cùng hoài nghi, các ngươi nhất định là thông đồng với nhau từ trước. Ngươi muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ hảo cảm của nữ oa xinh đẹp kia phải không?
Lão đầu vuốt râu, liếc mắt, bộ dáng vô cùng đáng khinh.
Một câu nói đột ngột từ ý tưởng hiếm thấy của lão đầu này khiến Quân Tà thiếu chút nữa nghẹn lời, hắn dở khóc dở cười:- Lão đầu, ngươi thật sự dám nghĩ quá! Thiếu chút nữa bản thiếu gia đã mất mạng rồi đó! Có anh hùng cứu mỹ nhân như vậy sao?… Ngươi còn ngây người ra đó làm gì, mau mau xem đùi của ta đi, không thấy còn đang chảy máu sao?
Quân Tà câm nín. Lão nhân này tuổi đã lớn như vậy mà sao lại tưởng tượng ra được chuyện như thế chứ, lại còn không ngừng nói linh tinh! Gia gia sao lại mời một người như thế đi theo mình cơ chứ?
- Phi, tiểu tử vô liêm sỉ! Lão phu làm việc thế nào còn cần ngươi tới dạy sao?
Lão nhân thổi râu, râu dựng ngược lên:- Tiểu tử ngươi may mắn không chết! Cũng không bị tàn phế!
Nói xong lão dường như cố ý trả thù, vỗ vỗ mạnh vào đùi hắn, nói:- Không có việc gì!
Đùi Quân Tà vừa bị một kiếm xuyên qua, mặc dù không thương tổn đến xương cốt, nhưng bắp thịt lại bị xuyên thủng, quả xứng với tên "Nhất Đao Lưỡng Đoạn". Mà hiện giờ hắn bị vỗ như vậy, nhất thời trăm nỗi đau cùng ùn ùn kéo đến, đau tới tận tâm can, đau thấu lục phủ ngũ tạng khiến hắn phải cắn răng, khẽ hít mấy hơi khí lạnh, trán đã đầm đìa mồ hôi hột, giọng khàn khàn qua kẽ răng hỏi:
- Lão đầu, ngươi có cháu gái không?
Lão đầu nhất thời cảnh giác, trừng mắt:- Ngươi muốn làm gì?
Lão lại quên mất hỏi tiểu tử này vì sao lại bảo mình chữa đùi cho hắn trước? Phải biết rằng một kiếm ở ngực kia, so với vết thương ở đùi còn quan trọng hơn rất nhiều!"Nếu lão tiểu tử ngươi có cháu gái thì lão tử phải tiền gian hậu sát, để cho lão bất tử không có lương tâm nhà ngươi đau lòng tới chết!" Quân Tà trong lòng thầm mắng. "Không thấy ta đang trọng thương ư? Còn vỗ mạnh vào miệng vết thương của ta nữa chứ?"
- À, ý của ta là, những việc như thế này để nữ tử làm sẽ cẩn thận hơn.
Người đang ở dưới mái hiên, nào có thể không cúi đầu!
- Không được!
Lão đầu lắc đầu nói:- Tiểu tử ngươi là một tên sắc lang! Cả cái Thiên Hương thành này có ai không biết!
Quân Tà hoàn toàn câm nín. "Ai nói lão tử là sắc lang? Sắc lang rõ ràng là Quân Mạc Tà, không phải ta…"
Chờ lão đầu xử lý xong vết thương trên thân Quân Tà thì trời đã về đêm khuya.
Hai người, một người nóng lòng muốn dùng Hồng Quân Tháp để chữa thương, mau chóng khôi phục như cũ, chỉ khổ không có cơ hội, tất nhiên là phiền muộn không thôi; còn người kia thì đang suy nghĩ: vị Tuyệt Đỉnh Cao Thủ kia có thể phát hiện ra lão, lại còn có thể phản truy tung, rốt cuộc là ai? Mà cả hai người này đều không nghĩ tới việc trước tiên phải báo tin về nhà.
Tin tức mà Mộ Dung Thiên Quân đã hứa với Linh Mộng công chúa sẽ báo cho Quân gia lại càng khiến "chuyện nhỏ" này trở nên náo loạn long trời…
Mà hai người càng không nghĩ tới, trước khi lão nhân trở về báo tin, Linh Mộng công chúa đã phái người truyền tin cho Quân gia, báo tin Quân Mạc Tà mất tích, có lẽ đã tử vong…
Bọn họ thật không ngờ, cũng bởi khoảng thời gian trì hoãn này, lại làm cho Quân Chiến Thiên lão gia tử tức giận đến chín tầng trời, thiếu chút nữa đã muốn huyết tẩy cả kinh thành!
Ngay khi màn đêm vừa mới buông xuống, lúc các sát thủ bất ngờ tập kích đoàn xe của Linh Mộng công chúa thì đại viện Đường gia cũng trong cảnh kiếm bạt nỗ trương.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Tiên Hiệp: Mị Lực Điểm Đầy, Kế Thừa Trò Chơi Tài Sản