Logo
Trang chủ

Chương 66: Vây diệt Bắc Thành Bang

Đọc to

Dịch Giả: cuocsongcu.

Đường lão gia tử mặt mày âm trầm, sầm sững đứng trên bậc cửa. Ánh mắt lão chớp động, lóe lên tia khát vọng, lẫn chút nghi hoặc về manh mối vừa tìm được, dẫu rằng nó vô cùng mong manh. Đường lão gia tử đã không thể chờ đợi thêm nữa. Dù ban ngày đã gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng lão quyết định không tiếp tục chờ đợi. Ngay khi màn đêm buông xuống, tất cả cao thủ Đường gia đã tập kết!

Hai trăm bốn mươi sáu người!

Hai vị cao thủ Địa Huyền trung giai, bốn vị Ngọc phẩm Huyền giả, mười hai vị Kim phẩm Huyền giả, ba mươi sáu vị Ngân phẩm Huyền giả. Số còn lại, đều là cao thủ Huyền Khí cửu phẩm đỉnh phong. Do đó, trong lần hành động này, lão gia tử Đường Vạn Lý đã triệu tập toàn bộ cao thủ Đường gia cả trong lẫn ngoài kinh thành, tề tựu tại đây!

Chỉ trong thời gian chưa đến một buổi chiều, Đường lão gia tử đã có thể huy động lực lượng mạnh nhất mà lão có, cũng chính là toàn bộ căn cơ của Đường gia!

Lần hành động này, nhất định không được thất bại!

– Mục tiêu hành động hôm nay: Bắc Thành Bang!

Đường Vạn Lý âm trầm quét mắt nhìn một lượt xung quanh:

– Chú ý! Phàm là người của Bắc Thành Bang, tuyệt đối không được để kẻ nào chạy thoát! Đặc biệt là Bang chủ Bắc Thành Bang cùng các nhân vật cấp cao! Tuyệt đối không được sát hại, không được bỏ sót, tất cả phải bắt sống! Đã nghe rõ chưa?

– Nghe rõ!

Toàn thể đồng thanh đáp. Mặc dù không rõ nguyên do vì sao phải đối phó với Bắc Thành Bang, cũng không hiểu tại sao lại phải huy động lực lượng khổng lồ như thế này để đối phó một bang phái nhỏ bé, tầm thường như Bắc Thành Bang – điều này có vẻ hơi khoa trương. Nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Đường Vạn Lý, không ai dám thốt thêm lời nào!

– Lần này, đích thân lão phu sẽ chỉ huy hành động. Nếu bất kỳ kẻ nào thuộc Bắc Thành Bang chạy thoát, các ngươi hãy tự xách đầu đến gặp ta!

Đường lão gia tử hạ lệnh, chậm rãi nhìn quét một vòng. Thấy thần sắc mọi người từ chỗ thờ ơ khi nghe đến Bắc Thành Bang, giờ đã trở nên cẩn trọng như đối mặt đại địch, lão gia tử phất tay:

– Xuất phát!

Hai trăm bốn mươi sáu người thân khoác hắc y, vô thanh vô tức tiến ra ngoài cửa. Áo choàng màu đen của Đường lão gia tử phấp phới trong gió đêm. Lão sải bước xuống bậc cửa, dù đã già nhưng vẫn quắc thước. Từng bước đi đều lộ rõ sự trầm ổn, cho thấy quyết tâm chưa từng có trong hành động đêm nay.

– Chậm đã… Cháu cũng đi.

Vừa dứt lời, từ nội viện một bóng người tròn vo bao bọc trong tấm vải đen dùng để gói thịt heo đã lao ra. Đó chính là Đường Nguyên. Thân hình đồ sộ của hắn vốn không thích hợp cho việc đi đêm, nên chẳng có y phục dạ hành vừa vặn. Song vì khăng khăng muốn theo góp vui, hắn đành kiếm đại một tấm vải đen để che thân.

– Quay trở về đi!

Nhìn thấy đống thịt đang lăn tới, Đường lão gia tử tức giận, lão bay lên tung một cước. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đường Nguyên với thân thể tròn vo hơn bốn trăm cân đã bay thẳng vào cửa phòng như một quả bóng golf bị đánh mạnh, khiến cánh cửa đổ sập một nửa. Rồi một tiếng xoạt, tấm vải đen kiên cố bị xé toạc, để lộ ra cặp mông trắng nõn cùng đôi đùi. Hắn nằm sấp trên mặt đất, tay chân vẫn quẫy đạp, hơi xoay người, hai tay quơ quàng vài cái trên không trung. Thấy không có chỗ bám víu, hắn liền lăn hai vòng trên đất, bám víu vào cánh cửa mới đứng dậy được. Mặt mày xám tro, hắn ngẩng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một mảng tối đen, không còn một bóng người…

Trong màn đêm u tối, một tòa trạch viện rộng lớn sừng sững hiện ra, chính là tổng đà của Bắc Thành Bang.

Đường lão gia tử râu bạc trắng tung bay, trầm ngâm bố trí nhân thủ. Cùng với hơn trăm vị Huyền giả cao cấp, lão đã bao vây kín tòa đại trạch viện. Mỗi người đều bình tức tĩnh khí, không dám phát ra chút tiếng động nào, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của Đường lão gia tử.

Số hơn trăm người còn lại, Đường lão gia tử đã chia thành bốn tổ, canh giữ riêng bốn cửa của Bắc Thành Bang, cùng với các địa điểm trực thuộc Bắc Thành Bang như sòng bạc, đổ trường. Thậm chí, từng căn nhà trong khu vực Bắc Thành Bang cũng đều bị bao vây!

Đường lão gia tử chỉ muốn, một khi đã động thủ, tất cả người của Bắc Thành Bang từ trong ra ngoài đều phải ở lại, nhất định phải "một mẻ hốt gọn"! Tổng đà Bắc Thành Bang này sẽ là nơi cuối cùng được xử lý! Hiện tại, hơn trăm vị Huyền giả cao cấp đang tập trung vây quanh đại trạch viện, những kẻ bên trong đã là cá nằm trong chậu! Tuyệt đối không có hy vọng đào thoát.

Một khi đã ra tay, nhất định phải bắt trúng!

Ngoài ra, lão còn có thể dùng phương thức thăm dò thái độ của Bắc Thành Bang. Nếu Bắc Thành Bang án binh bất động, mặc cho Đường gia xử trí, thì việc trộm cắp ở Đường phủ sẽ không liên quan đến chúng, cùng lắm chỉ là vài chuyện vặt vãnh. Nhưng nếu chúng liều chết chống cự, cá chết lưới rách, thì lúc đó Đường lão gia tử biết mình đã tóm được con cá lớn.

Cho tới bây giờ, Đường lão gia tử đối với tin tình báo Đường Nguyên cung cấp vẫn giữ thái độ hoài nghi như ban đầu, thậm chí còn cực kỳ hoài nghi:

"Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà phát hiện manh mối, rồi Đường thiếu gia về báo tin… Điều này… nói thế nào đi nữa, độ tin cậy thật sự là quá thấp! Nói ra ai mà tin nổi chứ!"

Ai da, cũng chỉ trách lão phu hồ đồ, không chịu suy nghĩ mà cứ nhắm mắt làm bừa! Thôi, cứ coi như là vì dân trừ hại. Chỉ là, nếu sau này lão phu mà biết hai tên đại thiếu gia này hợp sức lừa mình, chỉ vì một lời báo thù cá nhân… Cho dù có Quân Chiến Thiên ngăn cản che chở, lão phu cũng nhất định sẽ bắt Quân Mạc Tà và Đường Nguyên lại, đánh cho một trận! Đánh Quân Mạc Tà thành tên mập, đánh Đường Nguyên thành kẻ gầy! Cho hai tên chúng nó đổi thân hình cho nhau, hừ hừ!

Đường lão gia tử sắc mặt âm trầm bất định, ngấm ngầm nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vào cái ngõ hẻm, số lượng tù binh bị trói chặt như bánh tét đang dần tăng lên. Trong lòng Đường lão gia tử thở dài một hơi, thậm chí lúc này lão chỉ muốn lập tức phi về nhà để giáo huấn hai vị đại thiếu gia kia. Lá gan của hai tên này quả không nhỏ: Từ khi vây kín đại trạch viện này, tất cả người ra vào đều đã bị bắt giữ, lập tức bị bịt miệng, trói tay chân và phong bế tin tức ngay tại chỗ. Số người bị bắt cũng không ít, lẽ ra bên trong phải có phản ứng chứ, nhưng cho đến giờ, chúng lại chẳng có chút động tĩnh bất thường nào. Lâu như vậy rồi, xem ra Bắc Thành Bang không phải kẻ đã trộm Huyền Đan.

Cũng phải, chỉ bằng Bắc Thành Bang thì làm gì dám có suy nghĩ đó? Dám cả gan vuốt râu Đường gia ta ư?

Bóng người từ bốn phương tám hướng xa xa đang dần trở về. Đó là các cao thủ Đường gia, khi trở về còn mang theo vài kẻ bị trói. Bên ngoài Bắc Thành Bang, cuộc càn quét đã kết thúc!

Trong lòng Đường lão gia tử thất vọng. Nét mặt già nua của lão run rẩy, lòng thầm mắng lớn:

"Đường Nguyên! Quân Mạc Tà! Lão phu sẽ không tha cho hai ngươi đâu. Đồ vương bát đản! Không ngờ dám hợp sức lừa gạt lão phu! Lão phu nhất định phải dạy cho hai ngươi một bài học nhớ đời..."

Đường lão gia tử còn chưa kịp nghĩ xong mình nhất định phải làm gì, thì đúng lúc đó, trên nóc tường Bắc Thành Bang đột nhiên vang lên tiếng hô, vô số đầu người đồng loạt xuất hiện. Một đám người giương cung lắp tên, rồi "oanh" một tiếng, một trận mưa tên đã bắn tới phía mai phục của các cao thủ Đường gia. Đồng thời, bên trong truyền ra một tiếng hô, cửa lớn, cửa sau, hai bên hông và trên đầu tường, khắp nơi đều có bóng người vọt ra như pháo hoa nở rộ, tỏa đi bốn phía chạy trốn!

Dám không tuyên mà chiến, ngay cả thái độ đàm phán với Đường lão gia tử cũng bất nhã! Hơn nữa, một đám thi nhau chạy trốn. Người người tranh nhau tháo chạy, trong lòng thì thầm oán hận cha mẹ sao chỉ sinh mình có hai chân.

Điều này là sao đây?

Ta kháo! Phản ứng kịch liệt như vậy! Điều này chẳng khác nào tạo phản ư? Đường lão gia tử trợn tròn mắt, gần như lồi ra ngoài. Mọi chuyện biến hóa đột ngột, khiến đầu lão gia tử trở nên hỗn loạn. Mãi sau một lúc lâu, lão mới hung hăng vỗ đùi "bốp" một tiếng. Tuy đau thấu tâm can, nhưng trong lòng lại dâng lên một trận hưng phấn: Thú vị!

Vài tiếng kêu đau đớn vang lên. Dù thân thủ cao thấp của các cao thủ Đường gia mai phục có khác biệt, nhưng tình huống chuyển biến đột ngột trong nháy mắt đã khiến vài người trúng tên bị thương không nhẹ. Số còn lại đều lao về phía quân Bắc Thành Bang. Âm thanh đao kiếm "keng keng cách cách" vang lên dồn dập, hai bên nhân mã trong nháy mắt đã ác chiến thành một đống hỗn loạn. Tím, đen, ngân quang, kim mang đồng thời ánh lên, toàn bộ khu vực lập tức trở nên sáng chói vô cùng.

Từ lúc Bắc Thành Bang bắn tên đến khi hai bên lao vào hỗn chiến, nói ra thì dài dòng, nhưng kỳ thật mọi chuyện diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn, gần như là cùng một lúc.

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Đề xuất Voz: [Kể chuyện] Những chuyện éo le thực tế
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN