Dịch Giả: KobayashiMidori.
Đường lão gia tử là người lão luyện, hiểu rõ Tần Hổ Bắc Thành Bang không thể nào ở trước mặt mình giương oai, cũng tuyệt nhiên không dám vọng ngữ.
Tần Hổ thấy lão gia tử tin lời mình nên cũng an tâm hơn vài phần. Dù hắn không thể thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng con hắn có cơ hội sống sót, liền vội vàng nói tiếp:
– Kẻ sai khiến ta, lai lịch phi phàm, lúc đó ta không hề hay biết. Kẻ đó có ánh mắt thông thiên, ngay cả những bố trí trong phủ Hầu gia, địa điểm giấu bảo vật, thậm chí cả thời điểm xuất thủ cũng là lúc thích hợp nhất. Ta đoán rằng hắn là người trong kinh thành này.
Tần Hổ nói đến đây đột nhiên trợn trừng mắt, ánh nhìn tràn ngập vẻ sợ hãi tột cùng:
– Lão Hầu gia cứu mạng!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng rít sắc nhọn, hoàng quang đại thịnh, áp lực từ bốn phương tám hướng đột ngột đè xuống không chút dấu hiệu báo trước. Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vài điểm hoàng quang nhỏ chợt hiện, tỏa sáng rực rỡ khắp không trung.
Địa Huyền cường giả.
Ba đạo thân ảnh phi thân xuống nhanh như tia chớp, hình thành thế tam giác nhắm thẳng vào Đường lão gia tử. Mỗi người đều có khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt lấp lánh hoàng quang rực rỡ.
Các cao thủ Đường phủ đồng thời thét lớn, liều chết lao lên ngăn cản, nhưng đáng tiếc thực lực của bọn họ không thể nào ngăn cản bước chân của Địa Huyền cường giả.
Đường lão gia tử cười lạnh một tiếng quát:
– Bọn chuột nhắt!
Hàm râu bạc trắng tung bay, đột nhiên cả người phát ra hoàng thổ chi quang, bao phủ lấy Tần Hổ phía sau hắn.
Ý đồ sát nhân diệt khẩu của đối phương rất rõ ràng, nhưng giờ đây Tần Hổ chính là manh mối duy nhất để truy tìm Huyền đan, há có thể để đối phương dễ dàng thực hiện ý đồ đó? Vô luận thế nào, hắn cũng phải ngăn lại, tuyệt không thể để bọn chúng tổn hại đến tính mạng Tần Hổ.
Chỉ có thể bảo toàn tính mạng Tần Hổ mới có thể tìm ra kẻ đứng phía sau. Tìm về được Huyền đan mới có thể kiến lập một Đường gia trăm năm không suy suyển.
Đôi mắt Đường lão gia tử hóa đỏ...
Ầm ầm ầm! Đường Vạn Lý lấy thực lực bản thân ngăn chặn ba cao thủ đồng cấp, đại khai đại hợp, chỉ công không thủ, tựa như mãnh hổ phát cuồng.
Những kẻ này nếu chỉ giết Tần Hổ thì không đáng kể, nhưng nếu giết cả Đường lão gia tử, Thiên Hương Đế Quốc coi như đại loạn. Hậu quả này không ai có thể gánh vác nổi. Chính vì thế, Đường lão gia tử không hề sợ hãi, lấy lực lượng bản thân ngăn cản ba Địa Huyền cường giả đồng cấp.
Bốn người chém giết hỗn loạn, khắp sân bóng người loang loáng, bụi mù bốc lên bốn phía. Hai Địa Huyền cao thủ khác của Đường gia sợ gia chủ gặp chuyện không may, lập tức gia nhập chiến cuộc. Sáu đại cao thủ đối chiến kịch liệt, không một cao thủ dưới Địa Huyền nào có thể bước vào phạm vi công kích.
– Dẫn Tần Hổ đi trước...
Đường lão gia tử hét lớn một tiếng.
Đúng lúc này, một đạo lam quang nhạt thoáng hiện, vô cùng ưu nhã. Một người y phục trắng toát, bịt mặt, nhẹ nhàng phi thân tới. Thân ảnh trắng muốt nổi bật trong màn đêm, cử chỉ tiêu sái như đang tản bộ, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực hạn. Lam quang chợt lóe, lập tức âm thanh thảm thiết vang lên khắp bốn phía. Đầu của bốn vị đường chủ Bắc Thành Bang vỡ nát, óc huyết văng tung tóe, thân thể chậm rãi ngã xuống đất.
Thiên Huyền sơ giai! Thiên Huyền cao thủ.
Hai trăm cao thủ Đường gia lao đến tạo thành một tầng phòng ngự dày đặc, nhưng kẻ đó dường như không hề nhìn thấy. Thân thể hắn nhảy vọt lên cao, di chuyển về phía trước ba bốn trượng tựa như bay lượn. Lam quang chợt lóe, Tần Tiểu Bảo đang nằm trên mặt đất chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, ngực bụng đã bị một quyền cách không này đánh nát.
Đường Vạn Lý lão gia tử gầm lên một tiếng, xoay người lại nghênh đón kẻ áo trắng kia. Ánh mắt kẻ đó chợt hiện lên một tia khinh thường, lam quang tăng vọt. Đôi bàn tay hắn cùng Đường Vạn Lý đối chưởng, khiến Đường lão gia tử kêu một tiếng đau đớn, bộ râu bạc trắng rung động, liên tục lùi về phía sau. Kẻ áo trắng ấy xoay người một vòng lùi về sau, những cao thủ xung quanh đều bị Huyền khí ngăn chặn ngoài ba thước, không thể tiến gần hắn. Kẻ đó không quay đầu lại, bình tĩnh đánh ra một chưởng.
Sau lưng hắn chính là Tần Hổ!
Khóe mắt Tần Hổ bắn ra tia máu tươi, hét lớn:
– Hay cho ngươi! Thật tàn nhẫn! Đường lão Hầu gia! Hắn chính là…
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, hét thảm một tiếng, thân thể đổ sập xuống mặt đất như một đống thịt nát không xương. Khắp cơ thể hắn, không còn một khối xương nào nguyên vẹn.
– Ha ha...
Kẻ áo trắng kia cười khẽ mấy tiếng rồi quát nhẹ:
– Đi!
Lam quang lấp lánh phóng ra ngoài, kình khí quán thân khiến các cao thủ Đường phủ vội vàng lui về phía sau. Thân ảnh chợt lóe đã nhảy lên bức tường cao. Hoàng quang, lam quang chợt lóe, bốn người đồng thời phi thân qua tường cao, chỉ trong nháy mắt ba tên Địa Huyền cao thủ đã biến mất.
Nhưng kẻ áo trắng kia vẫn đứng trên tường, tà áo trắng phấp phới trong gió, phát ra tiếng "phần phật". Từ xa chắp tay lại, âm thanh nho nhã vang vọng:
– Đường lão Hầu gia. Hôm nay đắc tội, chỉ là do bất đắc dĩ. Núi cao sông dài, hữu duyên tương kiến.
Một tiếng cười dài vang lên, thân ảnh hắn nhẹ nhàng bay lên. Lam quang chợt lóe, bầu trời đã trở về với màn đêm huyền bí.
Đường lão gia tử ôm ngực tức giận hừ vài tiếng. Hắn có thể cảm giác được thực lực kẻ kia cực cao, khi giao thủ với mình đã hạ thủ lưu tình. Nếu không thì chỉ bằng một chưởng kia thôi cũng có thể khiến mình nội thương cực nặng. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến Đường lão gia tử tức giận đến run rẩy.
Nhìn thi thể hai cha con Tần Hổ Bắc Thành Bang cùng với thi thể vỡ đầu của bốn vị đường chủ kia, trong lòng Đường lão gia tử nguội lạnh, tia hi vọng cuối cùng hoàn toàn dập tắt.
Thiên Huyền cường giả như vậy, vốn nên ở trong nhà mình chứ...
Thật sự không cam lòng chút nào!
Thật vất vả mới tìm được manh mối, nhưng đến khi sắp thành công lại bị kẻ khác ngay trước mặt mình sát nhân diệt khẩu. Hơn hai trăm cao thủ mạnh nhất của Đường gia tập trung tại đây chỉ có thể trơ mắt nhìn mà còn phải chịu đựng nỗi nhân tình sỉ nhục khi đối phương hạ thủ lưu tình.
Có thể chịu đựng sao!
Nhìn Đường lão gia tử tức giận thở phì phò, những người xung quanh đều xấu hổ cúi đầu.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh hùng tráng vang vọng từ xa xa truyền đến, tựa như những cơn sóng lớn ngập trời đang cuồn cuộn kéo đến, lại như tiếng sấm từ chân trời vọng lại. Âm thanh này có vẻ thong thả nhưng lại mang khí thế hoành tảo Càn Khôn, đánh nát phong vân, chậm rãi truyền đến.
Theo âm thanh này vang lên, cả thiên địa như tiêu điều xơ xác, ngay cả màn đêm này cũng đột nhiên trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Theo thời gian trôi qua, âm thanh ấy không hề dừng lại mà ngày càng vang vọng. Cuối cùng vang vọng khắp bốn phương tám hướng Thiên Hương Thành. Theo tầng suất nặng nề ban đầu, dần dần phát triển, cuối cùng hóa thành một cơn hồng thủy vang vọng khắp thiên địa.
Đây là Lôi Thần Chiến Cổ. Là khúc nhạc giết chóc.
Tiếng trống rung trời này, chính là mồi lửa cho một cuộc chiến tranh khổng lồ.
Tụ Tướng Cổ.
Yên lặng mười năm. Hôm nay, lệnh triệu tập cao nhất của Thiên Hương Đế Quốc đột nhiên vang lên không chút báo hiệu nào trong màn đêm tĩnh lặng.
Một khi Tụ Tướng Cổ vang lên, đều mang ý nghĩa hài cốt chất thành núi, máu chảy thành biển. Thiên quân vạn mã chém giết, vô số sinh mạng rơi rụng. Đồng thời, cũng có vô số dũng sĩ vĩnh viễn nhắm mắt, và một phần nhỏ những kẻ sống sót sẽ bước lên từ núi xương, biển máu để đạt được địa vị cao.
Vô số binh lính khắp nơi giật mình tỉnh giấc, xoay người đứng dậy, nhanh chóng khoác lên quân trang. Ánh mắt mỗi người đều là ánh mắt thị huyết điên cuồng.
– Là Tụ Tướng Cổ của Quân đại nguyên soái!
Một vị Địa Huyền cao thủ của Đường gia khiếp sợ thét lớn, mọi người đều hoảng sợ nhìn lẫn nhau.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Voz: Đi chữa "người âm theo"