Dịch Giả: cuocsongcu.
Ánh mắt Đường lão gia tử kinh hỉ trợn to, sắc mặt vốn đang âm trầm bỗng nhiên hưng phấn dị thường, hai tay cũng kích động đến mức khẽ run rẩy. Tinh quang lấp lánh trong mắt, sáng bừng lên như trút được gánh nặng, Đường lão gia tử vốn trầm ổn nửa đời người, nay cuối cùng cũng run rẩy nhếch môi, vểnh râu, bật thốt lên một câu tục tằn:"Ta kháo! Hóa ra có liên quan, thậm chí khả năng là kẻ chủ mưu!"
Mẹ kiếp! Không ngờ tiểu tử Đường Nguyên lần này lại vô duyên vô cớ lập đại công! Ai nói mèo mù không vớ được chuột chết? Về đến nhà, lão phu nhất định phải trọng thưởng cho hắn mới được!
Vừa nghĩ vậy, lão gia tức khắc sắc mặt lộ vẻ ngượng ngùng, lấm lét nhìn trái phải, ừm, mẹ của Đường Nguyên, ta không thể chửi vậy được, đây là con dâu mình mà…
Bắc Thành bang nếu phản ứng như thế ắt có liên quan đến việc Đường gia bị mất trộm. Chứ nếu không, Bắc Thành bang nào dám đối đầu với Hầu gia của Đế quốc – gia tộc Hộ Bộ Thượng Thư, dám bắn tên vào cả Nhất Đẳng gia tộc trong Thiên Hương quốc? Bọn này hẳn là đã ăn gan báo uống mật gấu rồi, mèo mà dám vuốt râu hùm, điển hình là muốn diệt tộc đây mà!
Mắt thấy bên trong Bắc Thành bang bị xới tung lên, từng người bị trói gô lại ném ra ngoài, Đường lão gia tử ho khan vài tiếng, khoanh tay đứng đó. Ánh mắt ưng quắc sắc, sắc mặt tựa trầm thủy, chòm râu phiêu phất, lão đứng yên bất động, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang theo đạo trừ hại vì dân.
"Phanh!" Một người trong Bắc Thành bang bị đánh bay lên, chưa kịp rơi xuống đã có một sợi dây thừng chờ sẵn. Chỉ vài vòng, người vừa rơi xuống đất đã biến thành một cái "bánh chưng" lớn.
Lại "phanh" một tiếng nữa, mặt hắn trúng một quyền, răng gãy đầy miệng rơi lả tả. Chưa kịp hét lên tiếng kêu thảm thiết nào đã bị người ta nhét vải vào miệng. Ngay sau đó, người bị ném lên giống như cưỡi mây vượt gió, toàn bộ quá trình thuần thục tự nhiên như nước chảy mây trôi. Rồi khi hạ xuống "bịch" một tiếng, mới phát hiện ra xung quanh toàn là người quen…
"Phanh!" lại phanh một cái!"Phanh!"…
Hơn hai trăm bốn mươi vị cao thủ Đường gia từ ngoài vào trong, chậm rãi tiến hành, cẩn thận từng li từng tí, quyết không bỏ sót.
Bang chủ Bắc Thành bang Tần Hổ đang bị ba vị Kim Phẩm Huyền Giả vây công, tả xung hữu đột không thoát ra được, thần tình tuyệt vọng. Cách đó không xa còn có một vị Địa Huyền Cường Giả khoanh tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn hắn, đồng thời chặn đứng đường lui phía sau. Ngay cả cơ hội tự sát cũng không có. Nếu không phải có lệnh bắt sống, chỉ sợ hắn đã sớm xuống Hoàng Tuyền rồi. Tần đại bang chủ sắp phát điên!
Bốn phía dần dần được thanh lý sạch sẽ, từng cao thủ Đường gia tập trung hết lại đây. Một nhóm người khác "sưu sưu" nhào vào đại trạch viện, triển khai lục soát. Cơ hồ dỡ hẳn từng mái ngói, viên gạch, bất kể một chỗ nào cũng không bỏ qua. Thậm chí những chỗ không thể tồn tại mật đạo cũng bị đào sâu ba thước để xem xét mặt đất.
Không lâu sau, bên trong vang lên một trận vui mừng:- Tìm được rồi!
Đường lão gia tử thần sắc vui vẻ bước tới. Chỉ thấy các cao thủ Đường phủ mỗi người dẫn theo một người đi ra, đó là con của Tần Hổ – Tần Tiểu Bảo cùng với vài nữ tử trang điểm xinh đẹp. Tần Hổ đã đưa bọn họ trốn trong mật thất, vốn định để đám người của mình lao ra ngoài, không may mắn giữ được tính mạng thì cũng mong bảo toàn được đứa con. Nhưng không ngờ người Đường gia khám xét lại lành nghề đến thế. Mật thất sâu hơn một trượng, lại bí ẩn như vậy mà vẫn bị tìm ra.
Thấy đứa con bị bắt ra, Tần Hổ mất hết can đảm, hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự. Hắn vốn dĩ liều mình đánh trả bất chấp sinh tử, nếu không phải sợ hắn bỏ mạng trong lúc ẩu đả, chỉ sợ đã sớm bị bắt sống! Giờ phút này, khi ý chí chiến đấu đã hoàn toàn biến mất, ra tay không còn chuẩn xác. Ba vị Kim Phẩm cao thủ đồng thời tiến lên, "ba", "ba" hai tiếng, Tần Hổ như một cọng bún ngã xuống. Mọi giác quan trên thân thể đều vận hành bình thường, chỉ có điều quyền khống chế thân thể đã mất, hay nói cách khác là quyền nắm giữ sinh tử của hắn đã không còn thuộc về mình nữa.
Đại thắng toàn diện!
Đường lão gia tử chậm rãi bước đến trước mặt Tần Hổ, cúi đầu nhìn vẻ mặt uể oải của hắn. Lão phất tay, bốn phía mọi người thức thời lui sang một bên, để lộ ra một khoảng trống giữa không gian.
- Vật kia để ở đâu?
Đường lão gia tử hạ giọng trầm thấp, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Hổ, trực tiếp hỏi thẳng!Quyết không cho Tần Hổ có cơ hội ngụy biện!
Những lời này dễ dàng tạo cho Tần Hổ một cảm giác:"Ta biết hết rồi đấy, Huyền Đan là do ngươi lấy! Ta tuyệt đối có căn cứ chính xác! Bây giờ chỉ xem ngươi có hợp tác hay không thôi."
Chỉ cần Tần Hổ có tham gia vào vụ việc này, đột nhiên nghe người ta hỏi một câu như vậy, mà thân mình lại đang bị khống chế, có thể nói là niềm tin đã sụt đổ đến chín thành!
Quả nhiên Tần Hổ cứng họng, trong ánh mắt hoàn toàn lộ ra vẻ tuyệt vọng! Đang chăm chú nhìn vào từng chi tiết nhỏ nhất của hắn, trong lòng Đường lão gia tử mừng như điên, tâm tình căng thẳng bấy lâu nhất thời buông lỏng.
Quả nhiên là có tham gia! Đường Nguyên à Đường Nguyên, thằng cháu này cuối cùng cũng làm được việc có ích, hơn nữa lại là việc lớn, có tiền đồ! Khoan đã, chuyện này hình như là tên ăn chơi trác táng Quân gia Quân Mạc Tà nhắc nhở. Đường lão gia tử trong lòng nhất thời cảm khái:"Xem ra những kẻ ăn chơi tụ tập thật ra cũng không hoàn toàn là xấu. Ít nhất vào thời điểm quan trọng cũng cho thấy được chỗ hữu dụng. Cứ như lão phu năm đó, có ai không nói ta là kẻ phá gia chi tử? Hiện tại cũng không phải như vậy…"
Khụ khụ, phát giác bản thân đang nghĩ vẩn vơ, Đường lão gia tử tức khắc định thần lại. Trong lòng âm thầm quyết định, bất luận có lấy lại được Huyền Đan hay không, ít nhất Đường gia lần này thiếu Quân Mạc Tà một nhân tình rất lớn! Xem ra sau này phải thân cận với Quân gia nhiều hơn mới được…
- Ta… ta nào biết Huyền Đan là cái gì, Đường… lão đại, người sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Ta…
Tần Hổ hoảng loạn đáp, ánh mắt lấp lóe, trong lòng vẫn ôm hy vọng mong tìm được may mắn.
- Tiểu tử ngươi đúng là nói khoác không biết ngượng mồm. Lão tử có nói đồ chơi kia là Huyền Đan hả… Không biết cũng không sao, lập tức ta sẽ làm cho ngươi biết.
Đường lão gia tử cười trông thật hiền lành, vẫy tay một cái. Lập tức có một cao thủ Đường phủ dẫn ra Tần Tiểu Bảo đã mềm nhũn, "phanh" một tiếng ném xuống đất, rồi quay người trở về chỗ cũ.
- Tần Hổ, nghe nói đây là con độc nhất của ngươi. Mặc kệ Bắc Thành bang như thế nào, nhưng chỉ cần ngươi nói ra những điều ngươi biết, ta đảm bảo con ngươi không có việc gì. Ta cũng sẽ che chở, bảo tồn hương hỏa cho Tần gia các ngươi không bị tổn hại.
Đường Vạn Lý lão gia tử ha hả cười, thái độ phi thường hòa hoãn, dễ gần.
- Tất nhiên, nếu ngươi dù thế nào cũng không chịu nói ra thì ta tin rằng rất nhanh thôi, ngươi sẽ được chứng kiến con ngươi gặp phải chuyện gì. Nói vậy thôi chứ tất cả mọi người đều không mong xảy ra chuyện như vậy. Ngươi hiểu ý ta chứ?
- Cha, cứu con…
Tần Tiểu Bảo thê thảm gào to. Đối với tên nhị thế tổ điển hình này, năm nay thật sự là năm tai nạn của hắn. Thật không dễ gì trên đường thấy được mỹ nữ, lại xui xẻo thay, vừa mới ba hoa được vài câu đã bị một trảo đánh tan Đan Điền, phế đi Huyền Khí. Rồi lại thật vất vả mới khôi phục như trước, nhưng trước tửu lầu còn bị một đoàn người té nước vào mặt. Vừa mới mắng hai câu đã bị một gậy đánh gãy chân; vừa mới khóc cha gọi mẹ về nhà dưỡng thương, thì lại xảy ra sự tình này. Đã gãy chân lại còn bị người ta xách ra ngoài, sau đó ngã chỏng vó trên mặt đất. Vừa đau vừa sợ vừa hoảng khiến Tần Tiểu Bảo thống khổ kêu to…
Đường lão gia tử chậm rãi vươn tay, bàn tay khô cứng nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ Tần Tiểu Bảo, tựa như đang trấn an một con chó nhỏ. Như vậy cũng tuyệt đối không có ai nghi ngờ, nếu Tần Hổ trả lời không làm Đường lão gia tử hài lòng một câu nào, bàn tay khô cứng nhăn nheo này tuyệt đối sẽ biến thành lệnh bài truy hồn của Diêm Vương!
Tần Hổ suy sụp thở dài một hơi, cúi thấp đầu xuống nói:- Ngươi thắng.
Đường lão gia tử đắc ý cười nói:- Tần Hổ quả nhiên là người đứng đầu một bang, biết xem xét thời thế, rất tốt!
Lời lẽ châm chọc truyền vào tai khiến khuôn mặt Tần Hổ đỏ lên. Đây là sỉ nhục cực độ khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi, ngập ngừng vài tiếng mới khó khăn nói:- Chắc hẳn lão hầu gia cũng biết, việc này Tần mỗ cũng bị người đứng sau sai khiến. Nếu không, cho dù Tần mỗ có ăn gan trời sao dám xông vào Đường phủ trộm đồ được? Đây không phải là tìm chết sao? Cho dù có lòng cũng không có bản lĩnh. Bất quá, cảnh gươm đao kề cổ, chúng ta… quả là không có biện pháp.
- Nói tiếp.
Ánh mắt Đường lão gia tử chớp động.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Giới Thiệu: Vân Thâm Bất Tri Mộng