Logo
Trang chủ

Chương 77: Triều đình phong ba

Đọc to

Dịch Giả: KobayashiMidori.

Sáng hôm sau, trên triều đình, các phe phái tranh chấp kịch liệt, còn hơn cả cảnh chợ búa ồn ào.

Nhưng sau khi vấn an Bệ hạ, không khí chợt trở nên trầm mặc, tựa như vạn vật trầm lặng chờ bão tố!

Điều này cũng không lạ lùng, bởi trước khi bão táp ập đến, không khí thường tĩnh lặng đến ngột ngạt khó thở…

Ngay cả Hoàng đế Bệ hạ, khi nhìn gần mười hàng văn võ bá quan đang đứng bên dưới, cùng với chồng tấu chương chất cao như núi trước mặt, đều buộc tội Quân Chiến Thiên, thì tâm mạch hắn cũng không khỏi đập mạnh. Dù chỉ cần lưu tâm một chút cũng có thể đoán ra, việc này đã hoàn toàn vượt quá dự liệu, khiến mọi người nổi giận!

Tuy rằng đêm qua nhận được tin tức, hắn cũng tức giận, nhưng dù sao tấu chương cũng chỉ là một vài người dâng lên mà thôi. Hiện tại nhìn xem, trên triều đình cơ hồ hơn phân nửa đang sục sôi phẫn nộ… cảm giác này vô cùng rõ ràng!

Nói cách khác, trong một lớp học có một trăm đệ tử. Đột nhiên nghe nói có ba mươi đồng môn bị đuổi học hoặc chuyển trường, cũng không quá chấn động. Nhưng ngày hôm sau, lúc đối mặt với phòng học trống hoác… Tình cảnh như vậy, cùng với triều đình Thiên Hương quốc trước mắt, chẳng khác là bao.

Ngày hôm qua công chúa bị ám sát, hôm nay lại đến chuyện Quân lão gia tử gây loạn; khắp Thiên Hương thành trong trạng thái khẩn trương, gà bay chó chạy, náo loạn chưa từng có. Hơn mười vị quan lớn trong triều đình bị chết, mà trong đó không ít người, đều là tử thù không đội trời chung với Quân gia…

Ngoại trừ điểm đặc thù này ra, những người này còn có chung một điểm, đó chính là đều là người của một trong ba vị hoàng tử. Trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ chuyện này là như thế nào, nhưng cũng không dám nói ra miệng, bởi thời điểm mấu chốt này, nếu hồ ngôn loạn ngữ, ắt đồng nghĩa với cái chết.

Trong số người gặp nạn đêm qua, có mười hai người may mắn thoát nạn đang đứng tại đây, bốn người thuộc về trận doanh của ba vị hoàng tử. Bao gồm một vị Hình Bộ Thị Lang, hai vị Lại Bộ Thị Lang, một Chấp sự, ba vị quan Lễ Bộ, một vị Hộ Bộ, ba vị Ngự Sử, ai da, còn có cả một vị Đại học sĩ. Đây chỉ là những người nổi bật, còn số người chứng kiến chuyện ngày hôm qua có bao nhiêu thì không ai rõ?

Những người kia đã chết đối với Hoàng thượng có thể nói là chấn động cực lớn, thậm chí còn có nguy cơ lay động đến căn cơ quốc gia. Bất quá, mấy người còn thoát được, lúc này tức giận đến nỗi tròng mắt biến thành màu xanh lè…

Có vài vị tâm cơ nhanh nhẹn, thủ đoạn thâm trầm, trong lúc tiến cung, vô tình phát hiện lần này trong cung có vẻ như thiếu vắng không ít gương mặt. Còn vài gương mặt quen thuộc, thậm chí là vô cùng quen thuộc, thì tuyệt đại bộ phận đều đã biến mất. Tỷ như thủ lĩnh Ngự Tiền Đới Đao Thị Vệ Mộ Dung Thiên Quân, lúc trước có thể nói là một ngày thăng chức tới ba lần, tốc độ thăng quan tiến chức này cực kỳ hiếm thấy. Chính là, vị "cực kỳ hiếm thấy" này, nhân tài mới nổi của Mộ Dung gia tộc, hiện tại cũng không rõ tung tích.

Xem ra, cảnh tranh đấu trong hoàng cung so với bên ngoài cũng không kém cạnh bao nhiêu. Không ít người cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.

– Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay lại thiếu nhiều người như vậy? Ai có thể nói cho trẫm biết không!?

Hoàng đế Bệ hạ chính là bậc cao thủ trong "bàn cờ chính trị", mắt nhắm mắt mở giả vờ hung hăng trừng mắt nhìn Quân Chiến Thiên hỏi, đoạn lại nhắm mắt dưỡng thần. Quân lão công đêm qua hẳn đã rất mệt mỏi, từ trên mặt hắn có thể nhìn ra được. Bằng không, tại triều đường sao lại ngái ngủ như vậy?

Một câu giả bộ hồ đồ để thăm dò của Hoàng đế Bệ hạ, đã khơi mào cho một màn tranh cãi trên triều đình. Nhất thời trên đại điện có rất nhiều quan viên ầm ầm quỳ xuống.

– Bệ hạ, người cần phải làm chủ cho chúng thần ạ!

Một đám rất đông các đại thần sụt sùi lau nước mắt, bộ dạng đau khổ, đầu dập như giã tỏi.

– Các khanh có việc gì thì cứ nói ra. Tất cả đứng lên đi!

Hoàng đế cau mày, làm bộ buồn bực.

Lời vừa nói ra, nhất thời hơn mười vị đại thần toàn bộ hướng Quân Chiến Thiên, Quân lão công gia, mà khai hỏa. Nói hắn tự cậy công lao hiển hách, xem thường phép nước, vì việc riêng mà tự tiện điều động quân đội; nói hắn không coi luật pháp đế quốc ra gì, coi thường uy nghiêm hoàng gia, làm việc không kiêng nể ai; nói hắn xông vào nơi ở của các đại thần, dung túng thuộc hạ đập phá, vô pháp vô thiên, tội ác tày trời; thậm chí còn nói lão gia tử nắm giữ trọng binh, ý đồ tạo phản cũng có… Tóm lại, vô số tội danh liên tiếp được kể ra, ước chừng liệt kê ba bốn mươi tội trạng, nói việc nào cũng có chứng cứ xác thực, mỗi việc đều chân thật một trăm phần trăm!

Mọi người đề nghị, trước tiên cách chức Quân Chiến Thiên, sau đó điều tra lão, rồi tiếp theo lăng trì xử tử, tịch thu tài sản, giết cả nhà, tru di cửu tộc, vân vân…

Trong lúc nhất thời không khí trong đại điện vô cùng sôi sục.

Mặt mày ai nấy đều đỏ bừng như vừa ăn ớt, lòng ai nấy đều chứa đầy căm phẫn, đến cuối cùng, đẩy lên cao trào:

– Không giết Quân Chiến Thiên, uy nghiêm quân vương sẽ không còn! Không giết Quân Chiến Thiên, sự phẫn nộ của bách tính sẽ không tiêu tan!

Quân Chiến Thiên ngửa đầu đứng yên, ánh mắt khép hờ, nhìn đám quân thần la ó. Trong lòng lão đang lo lắng thương thế của cháu trai ở nhà, trong đầu thầm nghĩ làm cách nào để mở miệng xin Hoàng thượng mang mấy vị Ngự Y giỏi nhất của hoàng cung về để chữa thương cho cháu…

– Quân Chiến Thiên! Lão già nhà ngươi thật không nể mặt ai cả, ngươi còn lời gì để nói không?

Thanh âm nghiêm khắc của Hoàng đế Bệ hạ vang lên, tựa hồ đang vô cùng giận dữ!

– Xin Bệ hạ khoan dung, cựu thần hôm qua nghe được tin công chúa bị hành thích ngay ngoài đường lớn của hoàng cung. Tuy rằng công chúa phúc lớn mạng lớn, không hề tổn thương; nhưng bọn giặc cỏ điên cuồng như thế lại dám khinh nhờn tôn nghiêm hoàng thất, thật sự khiến cơn giận dữ của cựu thần bốc cao tới vạn trượng. Vi thần còn nghe được báo cáo rằng khả năng thích khách sẽ có bước hành động tiếp theo, hơn nữa còn nhằm vào các thành viên hoàng tộc cùng với mấy vị quan lớn trong triều để tiến hành ám sát quy mô lớn. Cựu thần e sợ có điều chậm trễ sẽ tạo thành đại họa ngàn năm, nên đã không kịp bẩm báo lên Bệ hạ mà tự tiện điều động nhân mã, bao vây tiêu diệt thích khách. Về điểm này, cựu thần đúng là đã phạm vào tội tự tiện điều động nhân mã. Thỉnh Bệ hạ anh minh soi xét rồi mới trách phạt!

Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, cố nén cơn giận xuống:

"Lão tiểu tử ngươi đã nói rõ ràng như vậy thì trẫm còn rõ cái gì nữa! Ngươi nói bản thân mình đại nhân đại nghĩa như vậy mà trẫm lại muốn trừng phạt ngươi, chẳng phải thành hôn quân sao? Ngươi để cho trẫm tiếp tục điều tra thế nào đây?"

– Nói tiếp đi.

Hoàng đế nhíu mày, có vẻ bất mãn, nếu không nói như vậy, hắn cũng thật không biết phải nói tiếp cái gì nữa!

– Là như vậy. Khi đó, trong lòng cựu thần luôn lo lắng về an nguy quốc gia, rồi sau đó không kịp báo Bệ hạ. Ngay trong đêm đã khởi hành, còn không kịp thay y phục mà lập tức phi ngựa đuổi tới giáo trường. Tuy rằng điều binh rất nhanh, nhưng vì thích khách đã có chuẩn bị trước nên trong lúc nhất thời đã khiến kinh thành đại loạn. Cựu thần hết lòng quên mình, gương mẫu đi đầu, xung phong, liều chết xông lên trước, chiến đấu hăng hái không quản đổ máu, bị vô số đao kiếm của thích khách chém trúng. Cuối cùng, cũng đã áp chế được đại họa này, lại giết sạch đám thích khách đó! Đám thích khách này nhân số cực lớn, tính ra tổng cộng hơn mấy trăm tên, thi thể đều được thần sai quân lính treo trên cửa thành thị chúng. Có điều cựu thần không dám kể công, có một điều đáng tiếc là, mặc dù thần đã làm hết khả năng của mình, nhưng vẫn có hơn mười vị quan viên không đợi được cứu viện đã bị thích khách sát hại! Toàn bộ việc này đều do cựu thần đến muộn mới gây ra cục diện như bây giờ! Cựu thần nguyện chịu cái tội không làm tròn trách nhiệm này.

Quân lão gia tử thở dài một tiếng, thanh âm ủ rũ nói:

– Những vị quan bị giết kia đều là trụ cột của Thiên Hương quốc ta, ai da!

Ánh mắt lão làm ra vẻ thổn thức không thôi, kỳ thực đều là do mệt nhọc quá độ…

Vừa nghe Quân lão công gia nói như thế, chúng đại thần trên điện đều nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt: Cái gì? Còn chịu tội không làm tròn trách nhiệm? Chịu cái đầu lão ấy! Nghe ngươi nói vậy, căn bản ngươi là đại công thần cứu vớt toàn bộ Thiên Hương quốc! Phản ứng thật nhanh nhạy! Tình thế đang loạn như vậy nhưng thoáng cái đã đảo ngược lại, giống như cột chống trời nhẹ nhàng cứu vớt chúng sinh vậy! Lại còn là đại công thần giữ gìn tôn nghiêm hoàng thất nữa! Có vẻ như nếu không thưởng hậu hĩnh cho ngươi thì ngươi còn cảm thấy ủy khuất không bằng, còn chịu tội cái quái gì chứ?

Hơn nữa, ở nơi này có người nào không biết tất cả hắc y nhân ngày hôm qua đều là người của Quân gia nhà ngươi? Thích khách? Thật đúng là nực cười! Cái gì gọi là đổi trắng thay đen? Cái gì là lẫn lộn phải trái? Câu trả lời chuẩn xác nhất chính là mấy lời lão nói đây mà! Gặp qua không biết bao nhiêu kẻ da mặt dày, nhưng thật chưa từng thấy qua người có da mặt dày đến như lão. Không ngờ có thể biến mình từ một hung thủ giết người thành một kẻ đi bắt trộm, lại còn xét nhà người ta để lập công. Lão này chính là một người đã luyện da mặt mình dày đến cảnh giới siêu phàm thoát tục rồi!

Đúng là núi cao phải ngẩng đầu lên mới thấy được!

Về phần một đám quỷ chết oan treo trên cửa thành thị chúng kia, nếu để cho ngươi giữ đại lao của Hình Bộ điều tra một chút, tất nhiên sẽ phát hiện khuôn mặt mỗi tên đều rất quen thuộc: tất cả căn bản đều là các phạm nhân tử hình được giam giữ trong ngục, chẳng qua là bị Quân đại nguyên soái ra tay xử lý trước vài ngày mà thôi…

Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN