Dịch Giả: KobayashiMidori.
Chúng đại thần ai nấy đều lộ vẻ khinh bỉ, chờ chực đồng loạt công kích. Cũng phải nói, việc tự bào chữa của Quân lão gia tử vẫn còn lắm sơ hở; lão gia tử vốn dĩ vẫn là một võ tướng, kế sách và khả năng ứng biến hữu hạn, tìm được một cớ để tự bào chữa đã là giỏi lắm rồi, còn mong không có kẽ hở nào nữa thì đúng là si tâm vọng tưởng!
Không ngờ lúc này đã thấy một lão đầu râu tóc bạc trắng chậm rãi tiến tới. Lão này thân hình khôi vĩ, đứng cạnh Quân Chiến Thiên, tựa hai ngọn núi hùng vĩ sừng sững. Chòm râu hai bên má tựa như vây cá mập, không ngừng lay động, càng tăng thêm vẻ dữ tợn trên khuôn mặt. Đúng là Độc Cô lão gia tử, nhân vật quyền thế thứ hai trong quân đội, chỉ sau Quân lão gia tử, là Độc Cô Tung Hoành, “con cá sấu lớn” nhất kinh thành hiện tại!
Nhân vật ngang ngược nhất Thiên Hương quốc! Nhân vật vô lại nhất! Đệ nhất lưu manh! Chủ sự của Đệ nhất đại gia tộc! Chính là một vị có độ dày da mặt đạt tới cảnh giới Tông Sư; học vấn thì ngu dốt, nhưng trên chốn quan trường lão lại biết hết thảy. Văn võ bá quan cả triều đều kiêng kỵ lão ba phần, ngay cả đương kim Hoàng đế cũng chẳng có cách nào đối phó lão.
Lão nhân này đột ngột bước ra, lúc này mọi người mới phát hiện, đều không kìm được thầm nghĩ trong lòng: người này không phải đã nhiều năm không lâm triều sao? Sao hôm nay lão lại xuất hiện? Chọn thời khắc nhạy cảm như vậy để lộ diện, lão hồ ly này xuất hiện, phần lớn đều chẳng có chuyện gì tốt lành.
Độc Cô Tung Hoành trợn trừng hai mắt, tựa mắt gấu vậy, hắn liền ôm quyền, khề khà nói: “Bệ hạ, công chúa gặp họa, quan viên triều đình đều bị liên lụy, thật đúng là khiến căn cơ triều đình ta lung lay, ảnh hưởng tới yên bình giang sơn xã tắc. Quân lão thất… Quân Chiến Thiên đã kịp thời đưa ra quyết định, đánh tan một trận đại họa này! Lão phu cho rằng, hành động lần này của Quân lão nhân, không hề có lỗi! Chẳng những không sai sót, trái lại còn lập công lớn! Công lao này cực kỳ to lớn!”
Một lão giả râu dê gầy yếu bên cạnh cười lạnh nói:– Nghịch thần tặc tử, hại dân hại nước, đảo loạn triều cương, thiên hạ điêu linh như vậy, lại còn dám nói có công, chẳng phải khiến người trong thiên hạ cười chê sao?
Vị lão nhân râu dê gầy trơ xương này, chính là Mạnh Phương, là nhân vật thứ ba của Mạnh gia. Đêm qua nhà hắn bị tàn phá thảm nhất, cơ hồ đến một viên ngói cũng chẳng còn nguyên vẹn. Nghiễm nhiên một vị quan lớn trong triều lại phải cùng người nhà ngủ ngoài trời suốt một đêm; điều này khiến lão uất ức đến mức cơ hồ muốn hộc máu. Giờ phút này gặp hai vị đại lão trong quân đội trắng trợn đổi trắng thay đen trước mặt mọi người, thật sự không nhịn nổi nữa, hùng hổ nhảy ra chất vấn.
Độc Cô Tung Hoành nổi giận đùng đùng, quay phắt người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Phương. Cái miệng rộng ngoác to, lộ ra hàm răng vàng ố, âm thanh rung chuyển cả Kim Điện, lão nói:– Bà ngoại ngươi chứ! Ngươi, cái đống cứt chó này! Ý ngươi là lão tử nói sai sao? Hừm?
Khi lão nổi giận, râu tóc dựng đứng, miệng rộng ngoác ra, tựa muốn một ngụm nuốt chửng lão râu dê còm nhom kia, khuôn mặt hung thần ác sát đến cực độ.
Bên cạnh, Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân lập tức nhảy ra, lớn tiếng trợ uy:– Mạnh Phương, ngươi có ý gì? Cha ta nói chuyện với Bệ hạ, tiểu tử ngươi là cái thá gì mà dám xen vào!
Hắn vươn bàn tay to như quạt hương bồ, tựa muốn bóp cổ lão râu dê gầy yếu kia nhấc bổng lên.
Chúng đại thần đều liếc xéo cha con lão ta, thật đúng là… “Vô Địch”, mà dám ở Kim Điện làm trò lưu manh! Hoàng đế bệ hạ tuy là người đứng sau giật dây màn kịch này, nhưng giờ phút này cũng không khỏi nghẹn lời trân trối nhìn!
– Đủ rồi!Hoàng đế bệ hạ giận dữ quát khẽ một tiếng, đứng dậy, phẫn nộ nói:– Một đám văn võ đại thần, ngang nhiên ô ngôn uế ngữ, khoa tay múa chân giữa Kim Điện, còn ra thể thống gì nữa? Học cái gì không học, lại học theo thói đàn bà cãi vã, mắng nhiếc vô cớ là sao?
Hoàng đế lúc này đã thực sự phẫn nộ, mọi người nhất thời câm như hến. Trừ những lão gia tử của các đại gia tộc như Quân gia, Độc Cô gia, Lý gia, Mạnh gia, Tống gia, Đường gia, Mộ Dung gia, những người còn lại, bất kể chức quan lớn nhỏ, đều nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:– Chúng thần có tội, nguyện xin bệ hạ trừng phạt.
– Tốt lắm, chuyện này Trẫm đã rõ. Quân Chiến Thiên tuy truy bắt thích khách, nhưng xử lý không thỏa đáng, quả thực gây ra rối loạn trong kinh thành. Phạt bổng lộc một năm, bế môn tư quá ba tháng. Song người này có công bắt giết thích khách, thưởng ngàn lượng hoàng kim, một gốc nhân sâm ngàn năm. Chức vị hiện tại trong quân đội, tạm thời do Độc Cô Tung Hoành toàn quyền xử lý. Mặt khác, mấy đại gia tộc các ngươi, không phân biệt tốt xấu, chỉ lo đến tổn thất bản thân, tùy tiện vu hãm đại thần, chức quan đều giảm một bậc. Để tránh gây thêm loạn lạc, binh quyền của các gia tộc các ngươi sẽ xung vào quân bộ một năm. Sau một năm sẽ xem xét thái độ các ngươi rồi định đoạt tiếp.
Phạt bổng một năm, bế môn tư quá ba tháng, sau đó lại được thưởng ngàn lượng hoàng kim, một gốc nhân sâm ngàn năm! Điều này đối với Quân lão gia tử mà nói, đây có gọi là trừng phạt sao? Quả thực chính là công khai ban thưởng thêm, còn công khai cho nghỉ phép nữa chứ…
Chỉ có câu “quân đội tạm thời do Độc Cô Tung Hoành nắm giữ” này là có vẻ mang ý khác, song điều này cũng không phải nắm giữ lâu dài. Chúng đại thần đều lén liếc nhìn đôi phụ tử lưu manh của Độc Cô thế gia này, trong lòng mỗi người đều thầm nghĩ: nếu thật sự là như thế, còn không bằng lão nhân Quân Chiến Thiên tiếp tục chủ trì còn hơn. Phụ tử Độc Cô gia này, so với Quân Chiến Thiên còn đáng sợ hơn…
Ít nhất Quân lão gia tử lúc bình thường còn phân rõ phải trái, nhưng đối với phụ tử Độc Cô gia, từ trước đến nay đều không nói lý lẽ. Tư quân của gia tộc mình rơi vào tay đôi phụ tử này thì còn mong lành lặn sao? Còn có thể trở về được mấy người đây?
Trong khoảnh khắc, mọi người đều thống khổ không dứt, thiếu chút nữa xông lên tóm lấy Mạnh Phương mà đánh cho lão một trận: có Bệ hạ chống lưng, Độc Cô Tung Hoành mới dám ra mặt, ngươi lại còn chọc gậy bánh xe, chẳng phải là không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục sao? Ngươi tự mình ngã xuống thì thôi, lại còn muốn kéo chúng ta xuống nước, chúng ta đều trở thành quân cờ của ngươi rồi….
Cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn thất thần, tạm thời không biết có phải đang giả bộ hay không, nhưng thoạt nhìn bên ngoài, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng chân thật. Để tồn tại trong triều, nếu không có vài phần thủ đoạn diễn kịch, thật sự rất khó sống được lâu.
Chỉ có hơn mười người vẫn đang cúi đầu, không phải là tiếc nuối, mà là thực sự phẫn nộ, không cam lòng. Tuy nhiên, bọn họ lập tức bị nhóm khác âm thầm nhắc nhở: Ngay cả điểm đó cũng không rõ thì đúng là ngu xuẩn! Sau khi trở về nhất định phải giáo huấn đám con cháu nhà mình, phải giữ một khoảng cách nhất định với đám người kia, nếu không có ngày bị kéo xuống nước lúc nào không hay…
– Các khanh đều là trụ cột của quốc gia, ngang nhiên gây náo loạn giữa Kim Điện… Trẫm thực sự rất thất vọng!Hoàng đế thực sự phẫn nộ không kiềm chế được! Cơ hồ liên tiếp tuyên chỉ xử phạt xong, lại tiếp tục lớn tiếng nói:– Việc này cứ quyết định như vậy, ai cũng không nên nhiều lời! Bãi triều!
Lễ bộ Thượng thư Tôn Thành Hà vội vàng kêu lên:– Xin Bệ hạ dừng bước…Vị này, chính là nhạc phụ tương lai của Đường béo.
Tất cả các lão nhân đều lộ vẻ khinh bỉ, chẳng thấy Bệ hạ đang vội vàng hồi cung sao, lại muốn làm trò như tên râu dê ban nãy sao? Hoàng đế vừa rồi đã thi triển chiêu “mềm nắn rắn buông” đối với mấy vị đại thần, giờ mọi chuyện đã an bài. Ngươi còn cố chấp chọn giờ phút này ngăn Bệ hạ lại, chẳng phải tự rước họa vào thân sao? Đúng là một tên ngu xuẩn!
– Còn có chuyện gì?Cơn tức giận của Hoàng đế bệ hạ lại bùng lên, vốn là giả vờ, giờ lại có xu hướng biến thành thật rồi.
– Bẩm Bệ hạ, chiếu theo lệ thường của triều ta, hôm nay chính là tiết Trung thu mỗi năm một lần, vậy chuyện Kim Thu Tài Tử Yến vẫn tổ chức như cũ, hay là …?
Vị Lễ bộ Thượng thư đại nhân này rõ ràng là đầu óc chậm chạp. Ngu ngốc đến không nói nổi! Tất cả các đại thần trong triều đều âm thầm thở dài, trước mắt là tình cảnh nào? Mọi nhà đều đang chịu tang, còn ai có tâm tình mà quan tâm cái gọi là Kim Thu Tài Tử Yến? Tiểu tử ngươi căn bản là tên ngốc thứ hai, sau gia gia của hắn —— Lão Ngốc. Về sau nên cẩn thận, đừng cùng tên ngốc này lui tới, không chừng có ngày bị chết oan trong tay hắn!
Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, lớn tiếng quát:– Kim Thu Tài Tử Yến? Chính trị trước mắt đang lúc rối ren, còn nói cái gì mà Kim Thu Tài Tử Yến? Nếu Trẫm không nhớ lầm, mấy ngày trước Trẫm mới hạ chỉ hai vị đại thần phụ trách chuẩn bị Kim Thu Tài Tử Yến, giờ hai người đó đã bị thích khách ám sát, lấy ai ra mà tổ chức nữa!
Nói xong lời này, hắn dùng ngón tay chỉ vào đống tấu chương trên mặt bàn, vẻ mặt cuồng nộ, phất tay áo bỏ đi.
Không ai nhìn thấy, lúc Hoàng đế bệ hạ xoay người, khóe miệng còn khẽ nhếch, dáng vẻ tựa hồ vô cùng thoải mái…
Quả nhiên không ai thấy được, song mấy lão thần không liên quan cũng đều lén lút cười thầm, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của mình…
Hoàng đế bệ hạ đi rồi, tất cả mọi người vỗ đầu gối đứng dậy, vài vị lão quan nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta”. Lý Thượng hừ lạnh một tiếng, liếc Quân Chiến Thiên một cái, vẻ mặt không chút biến đổi nói:
– Lão Quân, chúc mừng ngươi a. Tôn tử có khỏe không?
Lý Thượng vốn cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của Quân Chiến Thiên, cho dù lần này không thể lật đổ được lão, nhưng cũng phải khiến lão gia hỏa này tức giận một phen, ít nhất cũng phải khiến mọi người ghét bỏ lão, đó cũng là một thành công rồi. Nhưng Quân Chiến Thiên vừa nghe lời này liền tỉnh ngộ, cũng chẳng thèm để ý đến lão, vội vàng chạy theo hướng Hoàng đế bệ hạ vừa rời đi,
– Bệ hạ, Bệ hạ…, cho thần mượn Bất Tử tiên sinh một lát, thần có việc gấp.
Các vị đại thần đều lảo đảo muốn ngã.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyết Ưng Lĩnh Chủ