- Xem ra tôn nhi của lão gia hỏa này bị thương không nhẹ, bộ dạng khẩn trương như vậy chẳng có phong phạm của một vị đại tướng quân chút nào, thật đáng khinh bỉ. Thế mà quan chức của ta lại dưới lão thất phu này, thật là trời không có mắt!
Độc Cô Vô Địch há hốc miệng, phụ họa cùng lão gia tử nhà mình, gật đầu lia lịa nói:- Đúng vậy, đúng vậy, cực kỳ đáng khinh bỉ, trời không có mắt!
Chư vị đại thần đồng loạt lắc đầu, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hai người: Độc Cô gia các ngươi, cho dù thiếu một mảy may da mỏng cũng muốn hô toáng lên, vậy mà còn ở nơi này khinh bỉ Quân Chiến Thiên người ta, thật không biết liêm sỉ! Bất quá Độc Cô lão gia tử buông ra mấy lời cũng có chút văn vẻ, phỏng chừng là có tên khuyển sư gia nào giúp đỡ a…
Ân? Chẳng lẽ chuyện này đã được xếp đặt từ lâu? Đây chính là một tin tức kinh thiên động địa a! Chẳng lẽ trong quân đội đã xảy ra bất hòa? Nghĩ đến đây, chư lão cáo già mỗi người đều trong lòng thầm suy đoán.
Thấy đứa con phối hợp với mình như thế, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử mừng rỡ, cảm thấy vui mừng an ủi trong lòng, vuốt vuốt chòm râu nói:- Người nhà ta vẫn là tốt nhất, một nhà xuất hiện tới mười người, mỗi người đều là long tinh hổ mãnh cả, không giống Quân gia, đến một cọng lông cũng không có.
Độc Cô Vô Địch nhất thời lại gật đầu lia lịa hưởng ứng:- Đúng vậy, đúng vậy.
Chúng nhân toàn thân nổi da gà: Mới một câu đã lộ bản chất, một nhà xuất hiện mười người kiệt xuất ư? Ngươi coi con dâu ngươi là heo nái sao? Thật là thô tục không chịu nổi! Hơn nữa, con trai thứ ba của lão tiểu tử ngươi cùng hơn hai mươi bà vợ cũng chỉ có mười tôn nhi cháu gái mà thôi, nói ra lời ấy mà cũng không biết liêm sỉ!
Bất quá không thèm để ý đến đôi phụ tử một tung một hứng dương dương tự đắc này nữa, một đám người lắc đầu ngao ngán mà rời đi.
Hoàng thượng xử lý chuyện này trong hai ngày qua tựa như một trò khôi hài. Mọi người đã sớm biết sẽ như vậy, ai.
Không bao lâu sau, thị vệ canh giữ cửa cung đã thấy Quân lão gia tử vẻ mặt đắc ý mang theo một lão nhân râu tóc bạc phơ vai vác hòm thuốc, rời khỏi cửa cung. Quân Chiến Thiên tự mình cưỡi ngựa, theo sau còn có một cỗ kiệu lớn!
Xem ra lão gia tử này trước khi tiến cung ngay cả cỗ kiệu để mời ngự y cũng chuẩn bị tốt…Thật sự là… tính toán như thần, không sai chút nào!Cao nhân thì ra là như thế! Hành động này chính là cao nhân a!
Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà nằm trên giường, cố gắng làm ra bộ dáng bị bệnh nguy kịch, thực chất trong lòng đang hô to "sung sướng quá độ!".
La lỵ Khả Nhi hầu hạ hắn rất cẩn thận, từng muỗng từng muỗng cháo đường tổ yến, canh nhân sâm hạt sen, Bát Bảo Phù Dung dược thủy… đút cho hắn. Tóm lại, tất cả các vật phẩm đại bổ có thể ăn, hắn đều nếm qua một lượt. Điều duy nhất khiến hắn khó chịu chính là, lão gia tử còn mang tới không ít máu của Lục Cấp Huyền Thú cho hắn uống, nghe nói đó cũng là vật đại bổ hiếm có. Bất quá Quân Mạc Tà mỗi lần đều bịt mũi dốc một mạch vào miệng, hoặc là tranh thủ đổ xuống thùng cạnh giường…
Quá khó uống đi! Ta đây cũng đâu phải người rừng, cần gì phải cho ta uống máu sống? Rất mất vệ sinh, chẳng lẽ không sợ tiêu chảy sao?
Đương nhiên, không chỉ điều này khiến hắn khoan khoái, mấu chốt là sau khi trải qua lần bị thương này, Quân Mạc Tà phát hiện Hồng Quân Tháp trong đầu vẫn chuyển động với tốc độ cao, linh khí trắng như sương mù từ bên trong tỏa ra càng thêm nồng đậm, liên tục tẩy rửa kinh mạch trong cơ thể hắn. Nhất là những nơi bị thương lại trở thành đối tượng trọng điểm cần được chiếu cố. Chưa đến một ngày đêm, vết kiếm trên cơ thể cư nhiên đã lành lại bảy tám phần.
Theo vài tiếng ho khan, sau khi thổ ra mấy khối máu đen, cảm giác nặng nề trong lồng ngực cũng giảm đi rất nhiều; vết kiếm trên đùi, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng, gần như có thể thấy cả xương đùi, nhưng dưới linh khí không ngừng tẩm bổ, cũng không còn cảm thấy đau nữa. Chỉ có từng đợt ngứa ngáy lan khắp toàn thân, khiến Quân Mạc Tà có chút khó chịu, bất quá cũng có chút thoải mái, đúng là đau đớn trong khoái lạc…
Bởi vì lần bị thương này, linh khí trong Hồng Quân Tháp không ngừng tuôn ra. Vết thương trên người Quân Mạc Tà nhanh chóng kết vảy, bong ra. Quân Mạc Tà đương nhiên không bỏ qua cơ hội tu luyện tốt như vậy, hắn thúc đẩy Khai Thiên Tạo Hóa Công, dẫn dắt luồng linh khí gần như hữu hình này tuần hoàn trong kinh mạch. Lần vận công này, hắn nhất thời phát hiện chỗ bất đồng với lúc trước, linh khí tựa như ngưng tụ thành thực chất, va chạm trong kinh mạch. Mấy đoạn kinh mạch bế tắc do vết kiếm gây nên sau khi vận chuyển vài lần, bỗng nhiên thông suốt với tốc độ gần như mắt thường cũng có thể thấy được. Hắn cảm giác luồng khí lưu trong kinh mạch mở rộng thêm một chút, rồi lại to hơn một chút…
Nếu là lúc trước, gặp phải tình huống này, Hồng Quân Tháp đã sớm đình chỉ phát ra linh khí. Nhưng lần này, nó lại không có ý định dừng lại. Quân Mạc Tà đương nhiên mừng rỡ khôn nguôi, hắn buông lỏng việc trị thương, tập trung dẫn dắt luồng linh khí này. Luồng khí lưu dần dần phình to, quả là một cơ duyên lớn!
Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy hành vi của mình giống như lừa bịp vậy… Người ta có ý tốt giúp ngươi trị thương, ngươi lại lợi dụng cơ hội này để đề thăng thực lực bản thân, giống như gian thương lợi dụng thiện tâm của bá tánh để kiếm lợi kếch sù vậy…
Nhưng!Lừa dối như vậy, ta tình nguyện nhiều thêm vài lần! Ta nghiện kiểu lừa dối này rồi! Không lừa không được! Quân Mạc Tà la lên trong lòng, càng thêm nắm bắt tốc độ "lừa dối"…
Nếu không, vạn nhất thương thế của hắn liền khỏi hẳn, linh khí lại trở về trạng thái ban đầu thì sao? Hiện giờ đã quen với linh khí chất lượng cao vận chuyển, một khi trở về trạng thái ban đầu, vậy chỉ còn nước ngồi khóc mà tiếc nuối. Chẳng lẽ lại phải tự đâm thêm hai kiếm để đổi lấy hoàn cảnh tu luyện linh khí tốt như lúc này?
Đáng tiếc, linh khí phát ra ít nhiều vẫn dành để trị liệu các bộ vị bị thương, cho dù chậm một chút cũng tốt. Dù sao thương thế bên trong cũng đã khỏi hẳn. Ngay khi hắn cảm thấy vết thương trên đùi cũng bắt đầu phát ngứa từng đợt, tốc độ vận chuyển của linh khí trong Hồng Quân Tháp rốt cục chậm lại. Sau khi duy trì một lát, tốc độ vận chuyển rốt cục chậm rãi đình chỉ, bên trong ý thức hải trở về một mảng yên tĩnh tuyệt đối…
Quân Mạc Tà chấn động, rốt cục tỉnh lại. Trong lòng hắn thở dài tiếc nuối, song ngoài mặt vẫn ra vẻ chưa hưởng thụ đủ—tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh thế này, thật sự rất là mê người. Hắn thử vận khí, một luồng khí lưu trong suốt chậm rãi chảy xuôi bên trong kinh mạch, so với trước khi bị thương, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã tăng gấp đôi! Nếu dựa theo tiêu chuẩn Huyền Khí của thế giới này mà nói, ít nhất hắn đã đạt tới Bát Cấp Huyền Khí tu vi, hơn nữa lại vô cùng tinh thuần!
Tại thế giới này, những kẻ có thực lực dưới Cửu Phẩm chỉ được coi là con kiến. Ngân Huyền, Kim Huyền cũng chỉ được coi là mới vừa bước vào hàng ngũ cường giả mà thôi, ngay cả Bát Phẩm Huyền Khí phi thường tinh thuần cũng không đáng nhắc tới; nhưng cũng không thể nói tốc độ tu luyện này của Quân Mạc Tà là chậm được, phải biết rằng từ khi hắn đi vào thế giới này cũng chỉ được nửa tháng mà thôi. Mà chính là trong thời gian nửa tháng này, hắn từ nguyên bản Tam Phẩm Huyền Khí vừa tăng lên tới Bát Phẩm! Tốc độ tu luyện như thế, cho dù là Chí Tôn Thần Huyền Lão Bất Tử này đến xem, cũng phải kinh ngạc đến rụng răng! Hề hề!
Nếu thế giới này có nghiên cứu giải phẫu học hay gì đó tương tự, một khi phát hiện tốc độ tu luyện như vậy của Quân Mạc Tà, thì hắn không bị bắt giữ, sau đó thân thể bị xẻ làm tám mảnh để nghiên cứu mới là lạ đó! Quân Mạc Tà thư thái thở một hơi, nhất thời cảm thấy mình bị thương lần này thật… mẹ nó đáng giá! Thậm chí hắn còn cân nhắc, có nên cách một đoạn thời gian lại tự đâm mình hai kiếm hay không!
Một thị vệ bước vào bẩm báo:- Thiếu gia, Đường công tử đến thăm ngài.
Quân Mạc Tà "a" một tiếng, lập tức nghĩ đến điều gì đó, hắn vội vàng nhét cái bao vải vào trong chăn, rồi dùng một giọng hữu khí vô lực nói:- Mời Đường thiếu gia vào.
Theo một trận bước chân nặng nề, Đường mập mạp thở phì phò, rất gian nan tiến vào phòng Quân Mạc Tà. Căn phòng ngủ rộng lớn như vậy, tựa hồ đột nhiên trở nên chật hẹp khi hắn xuất hiện.
- Tam thiếu gia, ngươi làm ta sợ chết khiếp.
Đường Nguyên vẻ mặt khiếp sợ nói:- Ta nghe nói ngươi đã quy tiên rồi, khiến ta khóc ròng suốt cả nửa đêm. Ngươi nói huynh đệ chúng ta nếu như mỗi người một thế giới, vậy ta còn sống tiếp thế nào đây chứ!
Quân Mạc Tà hữu khí vô lực nhìn chằm chằm tên mập này, thật muốn nhảy dựng lên đá hắn một cước bay ra ngoài! Bất quá hiện tại phải sắm vai trọng thương, đành tạm thời tha hắn một trận đòn. Nhưng ánh mắt hắn lại không hề che giấu vẻ muốn "ăn thịt người"…
***
**Dị Thế Tà Quân**Tác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Tiên Hiệp: Tử Xuyên