Logo
Trang chủ

Chương 136: Hồng bào đến thăm (canh nhị cầu trù cầu duy trì)

Đọc to

Hơn mười thuộc hạ nghe vậy, đồng loạt khom người, yên lặng lui ra.

Tư Vô Nhai chắp tay, hướng về phía Thần Đô thành mà đi.

Thần Đô.

Bên trong Trường Ninh phủ, tướng quân ngự trong an tĩnh viện lạc.

Ngụy Trác Ngôn nằm dài trên ghế, thích thú phơi nắng.

“Này tướng quân, người đã đến Thang Tử trấn rồi.” Một nữ hầu phụ họa bên cạnh nói.

Ngụy Trác Ngôn gật đầu, không để ý mà nói: “Chỉ là hình thức thôi, cùng bọn họ đi một chuyến cho xong. Mấy tên nhân mã và tu hành giả đó, tới Ma Thiên các cũng chỉ chịu chết mà thôi. Nàng muốn lấy trứng chọi đá thì cứ theo nàng đi.”

“Nói rất đúng, chỉ là… Mạc đại nhân hiện giờ là điện hạ bên cạnh hồng nhân. Trêu chọc không được đâu ạ.”

Ngụy Trác Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Bản tướng quân cũng muốn xem xem nàng có thể ‘hồng’ được bao lâu… Thủ hạ của nàng, Trần Trúc, vốn là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô. Chẳng phải trước đây không lâu hắn đi hướng Độ Thiên giang, đã bị mất mạng trong một trận vu thuật đại trận sao? Nàng che giấu đủ kiểu, coi bản tướng quân không biết sao?”

“Trần Trúc đại nhân chết thật sao?”

“Chết vừa vặn đấy. Bản tướng quân không thích loại người tự cao tự đại này, coi như tiễn biệt rồi. Dưới thiên hạ này, liệu còn ai khống chế được hắn ấy không?” Ngụy Trác Ngôn nói.

“Tướng quân nói chí lý rồi, vậy thì tốt rồi.”

“Việc này trong cung còn chẳng ai biết, ngươi tìm người canh chừng sát sao cho điện hạ…”

“Vâng ạ.”

Nữ hầu do dự hỏi: “Chỉ là… thuộc hạ rất tò mò, Trần Trúc lục diệp thần xạ thủ, lệ vô hư phát, vậy ai có thể giết được hắn?”

Ngụy Trác Ngôn lắc đầu: “Bản tướng quân cũng từng nghĩ tới… Đáng tiếc là manh mối trận đánh ở Độ Thiên giang quá ít. Vu thuật đại trận sau khi khởi động, chẳng khác gì sự hủy thi diệt tích, không thể tra ra nguồn gốc. Nhưng có thể giết Trần Trúc, đối thủ hẳn là một cao thủ. Chỉ mong… không phải địch nhân của ta.”

“Tướng quân chính là quốc chi trọng thần, tay cầm trọng binh, người đó liệu dám đảm đương địch nhân của ngài sao?” Nữ hầu khích lệ.

Ngụy Trác Ngôn nghe vậy, mặt không biến sắc, tỏ vẻ thờ ơ.

Đến được vị trí như hắn, loại nịnh nọt mông ngựa này chưa từng gặp.

Hắn chỉ nhẹ giọng cười, nói: “Ma Thiên các thực lực rất mạnh, không thể coi thường.”

“Tướng quân, Ma Thiên các truyền tin bắt ngài nhận tội, hiển nhiên xem chúng ta không ra gì. Ma Thiên các cửu đại đệ tử, đại đồ đệ U Minh giáo giáo chủ Vu Chính Hải, thực lực sâu thẳm khó lường. Chúng ta nên liên hợp cùng U Minh giáo mới được.” Nữ hầu nói nhỏ.

Ngụy Trác Ngôn liền giật mình.

Hắn lạnh lùng đáp: “Từ xưa ma bất lưỡng lập, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”

“Vâng ạ.”

Cùng lúc đó,

Ngụy Trác Ngôn cùng nhân mã và hồng bào tu hành giả tụ hội tại Thang Tử trấn.

“Các vị đại nhân, Thang Tử trấn cách Kim Đình sơn không xa, hôm nay có thể lên núi được.” Một tên binh lính hướng về phía hồng bào tu hành giả nói.

“Không vội.”

Hồng bào tu hành giả phất tay, chậm rãi bước ra ngoài Thang Tử trấn, đánh giá cảnh vật xung quanh.

Rừng cây rậm rạp che khuất dáng núi Kim Đình, địa thế thoai thoải, ruộng đồng bát ngát trải dài quanh thành.

“Sáng mai lên Kim Đình sơn.” Hồng bào tu hành giả ra lệnh.

“Vâng.”

Họ lại phất tay ra hiệu cho những hồng bào tu hành giả khác.

Ước chừng có ba mươi tên tụ hợp thành ba hàng thẳng tắp.

Ba ngàn kỵ binh xếp hàng phía sau yên lặng quan sát.

Ba mươi hồng bào tu hành giả không rời trấn mà hướng lên địa thế thoai thoải đi.

Ba ngàn kỵ binh không hiểu ý, nhìn nhau bối rối.

Những hồng bào tu hành giả càng lúc càng nhanh, hai chân dần rời khỏi mặt đất, giống như phiêu linh lướt nhẹ, hệt như hồn phách không cứng.

Người phía dưới nhìn thấy đều kinh hồn táng đảm.

Trên người bọn hắn tỏa ra một tầng khí quái dị.

Trong rừng, chim thú đều kinh hãi chạy tán loạn.

Ba mươi hồng bào tu hành giả lần lượt thành ba hàng, rồi lại chuyển thành một vòng bán nguyệt, hướng về phía Kim Đình sơn tiến bước.

Chớp mắt, ba mươi người đều biến mất không để lại dấu tích.

Ba ngàn kỵ binh ngơ ngác nhìn nhau.

Không còn lựa chọn khác, họ đành phải xây dựng cơ sở tạm thời quanh Thang Tử trấn.

Nửa đêm,

phía Kim Đình sơn thỉnh thoảng vọng đến tiếng nghẹn ngào, gió thổi rì rào, ngọn lửa thiêu đốt mịt mù khói xanh.

Tiếng động ấy duy trì suốt đêm.

Sáng hôm sau, ba mươi hồng bào tu hành giả lại đồng loạt xuất hiện ngoài doanh trại, nhìn như chờ đợi suốt một đêm.

“Đại, đại nhân!”

Kỵ binh giáo úy vừa mở mắt đã bị khí thế hồng bào tu hành giả đe dọa đến run sợ.

Hồng bào tu hành giả lạnh nhạt nói: “Xuất phát.”

Ma Thiên các.

Lục Châu nhìn màn hình nhiệm vụ, tiến độ mở rương là 4/6.

Nói cách khác, còn hai kiện vũ khí chưa lấy được chìa khoá.

Trong tay hắn có một Đa Tình Hoàn.

Theo Minh Thế Nhân thuyết pháp, bên ngoài giờ chỉ còn đại đồ đệ Vu Chính Hải với Bích Ngọc Đao.

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đóng quan bế giao diện.

“Diên Nhi.”

Tiểu Diên Nhi từ ngoài chạy vào, hỏi: “Sư phụ gọi ta?”

“Giang Ái Kiếm bên kia có tin tức gì không?”

“Tạm thời không có.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.

“Sợ là đang bận cầm giữ hắn Long Ngâm Kiếm.” Lục Châu chắp tay đứng lên, bước xuống bậc thang.

Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn theo sát bên cạnh, đỡ lấy Lục Châu.

Bên ngoài đại điện, một nữ tu chậm rãi tiến đến.

“Các chủ nhân, có người đến cung, xin được gặp một lần.”

“Ai vậy?” Lục Châu thản nhiên hỏi.

Tiểu Diên Nhi thêm lời: “Đúng đấy, nếu hễ ai muốn gặp sư phụ ta, không phân cao thấp, thì đến rồi chẳng mệt sư phụ ta sao!”

Nữ tu cúi người nói: “Ngụy Trác Ngôn người ạ.”

“Ngụy Trác Ngôn bản thân ở đâu?”

“Hắn… không có đến. Nhưng hồng bào tu hành giả, có vẻ tu vi không thấp.”

Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, có nên để ta xuống dưới thử xem?”

Lục Châu phất tay bác bỏ, thản nhiên: “Để bọn hắn lên đây.”

“Vâng.”

Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Đoan Mộc Sinh nghe tin, vội vàng chạy đến đại điện.

Nhân lúc người chưa tới, Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, Ngụy Trác Ngôn tự cao tự đại, hoàn toàn không coi Ma Thiên các ra gì. Đệ tử thỉnh cầu cho phép đi Thần Đô để tru sát lão tặc ấy.”

“…”

Minh Thế Nhân liếc tam sư huynh.

Chưa kịp nói, Hoa Vô Đạo chạy đến, mở lời: “Tam tiên sinh quả là can đảm. Thần Đô phòng thủ nghiêm mật, cao thủ như mây. Ngụy Trác Ngôn chí ít có lục diệp tu vi. Tam tiên sinh… khụ khụ, Thiên Nhất Quyết cũng rất lợi hại. Có thể song quyền nghênh chiến tứ thủ, còn phải cẩn thận đấy.”

Lục Châu gật đầu, vuốt râu: “Hoa trưởng lão nói đúng. Lão tam, nghe nói dạo này ngươi và Hoa trưởng lão thường luận bàn?”

Đoan Mộc Sinh khom người: “Vâng.”

“Đó là chuyện tốt. Hoa trưởng lão có Lục Hợp Đạo Ấn, thiên hạ vô song. Nếu ngươi phá được, thực lực sẽ thăng tiến nhanh chóng.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi… sẽ cố gắng.”

Hoa trưởng lão ho khan, nói: “Chỉ đạo của vãn bối là tốt, nhưng tuổi già mà, không thể luận bàn quá thường xuyên.”

Đoan Mộc Sinh chắp tay: “Thì đổi từ ngày ba lần xuống còn hai lần…”

“Ách…” Hoa trưởng lão đỏ mặt.

Đối với người hay bộc phát như họ, bị ép chế cũng là cực hình!

Lục Châu chắp tay: “Tốt nhất ba ngày một lần. Quá dày đặc, thắng cũng như không.”

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

“Đa tạ các chủ.”

Cũng vào lúc đó,

Bên ngoài đại điện, hai hồng bào tu hành giả theo nữ tu đi vào.

Tràng bào từ đầu đến chân, che kín cả đầu, đi trong yên lặng, hai tay đặt trước thân, bắt chéo nhau.

Phía sau là mấy tên binh sĩ khệ nệ khiêng một chiếc rương theo sát.

“Tại hạ Vu Sinh, đến tham kiến các chủ.”

“Tại hạ Vu Quan, đến tham kiến các chủ.”

Đề xuất Tiên Hiệp: Công Tử Biệt Tú
BÌNH LUẬN