Thanh niên nam tử cười nói:
— Vì sao lại muốn chạy?
Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng đáp lại, đột nhiên nhớ không thể làm lộ thân phận liền nuốt lời vào trong.
Thanh niên nam tử gặp nàng muốn nói lại thôi, cười nói tiếp:
— Ta quan sát ngươi cả một buổi tối, làm giả không được. Tiểu nha đầu, ngươi thật sự là Thần Đình cảnh. Lão tiên sinh thân thể xem ra rất cứng rắn, tu vi cũng chỉ cỡ Ngưng Thức trung kỳ.
Thanh niên khoát tay một cái:
— Kéo xa chuyện này đi. Trở lại vấn đề chính... Đệ nhị người có thể luyện kiếm đạo đến cực hạn, chính là Ma Thiên các nhị ma đầu Ngu Thượng Nhung...
— Đệ tam đâu?
— Người thứ ba... Xa tận chân trời.
— Ngươi là Kiếm Si Trần Văn Kiệt? — Lục Châu nghi ngờ hỏi.
— Không, không phải. Trần Văn Kiệt si mê kiếm thuật, chứ không phải ái kiếm. Ta thì khác, ta thích kiếm, cũng thích kiếm thuật... Trần Văn Kiệt loại người lập trường không rõ ràng, loại kiểu này sớm muộn gì cũng chết oan uổng — thanh niên nam tử nói.
Nói đến đoạn này, Lục Châu biết người kia là ai, vuốt râu nói:
— Ái kiếm tận xương, Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm vì thể hiện hắn ái kiếm, thậm chí đổi luôn cả danh tự, trong giới tu hành này, chỉ sợ chỉ có một mình hắn như vậy.
Đó cũng là một loại bệnh trạng truy cầu, kiểu điển hình của kẻ tán nhân.
Am hiểu trong cái giới tu hành hiểm ác này sinh tồn trong khe hẹp, chỉ cần nhìn qua hắn có thể tránh thoát một hai lần bị Trác Bình cao thủ giết chết.
Hắn có hai đại đam mê: thứ nhất, ái kiếm; thứ hai, không gây thị phi.
Có thể ở hoàn cảnh thiếu lập trường ấy mà sống đến ngày nay, đam mê thứ hai này phát huy tác dụng rất lớn.
— Bình thường — Giang Ái Kiếm cười nói.
Lục Châu hơi đưa tay, chưa tên kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: ngắn nhỏ mà tinh xảo.
Giang Ái Kiếm sửng sốt, mắt trợn tròn... thật xinh đẹp, hắn rất thích cái cảm giác ngắn nhỏ mà tinh xảo như vậy.
— Lão, lão tiên sinh — nói chuyện liền có vẻ hơi kích động.
Lục Châu tiện tay vung lên, tên kiếm lại biến mất.
Lạnh nhạt nói:
— Nếu không muốn chết... tốt nhất đừng có lòng mơ ước bất kỳ đối với thanh kiếm này.
Bang — bang —
Tiếng chuông trầm muộn từ hướng Thánh Đàn vang lên.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Thánh Đàn là chính ma hai đạo thịnh điển, sao lại vang lên tiếng chuông Phật gia?
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói:
— Lão tiên sinh, Thánh Đàn chỗ này rất lộn xộn, là nơi tụ hội tu hành giả chính ma, vô cùng hung hiểm. Ta đề nghị ngươi đừng đi. Nghe nói lần này chọn thánh nữ, chính là Kim Đình sơn Ma Thiên các đệ ngũ vị nữ ma đầu. Ha ha, ma nữ làm thánh nữ... thiên hạ kỳ văn.
Lục Châu không đáp lại.
Giang Ái Kiếm đột nhiên lại nói:
— Bất quá cũng tốt, lão tiên sinh nếu thật sự đi, không cẩn thận bị người giết chết, ta sẽ lấy được thanh kiếm này. Đến lúc đó, ta sẽ thay lão tiên sinh nhặt xác, tìm một chỗ phong thủy bảo địa an táng cho kỹ lưỡng.
Lời này mới vừa nói xong, Tiểu Diên Nhi nổi giận:
— Muốn ăn đòn!
Người nhẹ như yến, khí thế như hồng, cương mãnh nguyên khí hình thành từng đạo gợn sóng khuếch tán.
Giang Ái Kiếm liền vội tránh, âm thầm liếc lưỡi:
— Tiểu nha đầu thật táo bạo... không giống bình thường Thần Đình cảnh!
— Hừ, nhìn ta không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất...
— Nha đầu, đừng ép ta rút kiếm — Giang Ái Kiếm lần nữa lui lại.
Bang — bang —
Tiếng chuông trầm muộn từ Thánh Đàn vang lên lần nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lục Châu liếc nhìn Giang Ái Kiếm, người này bất quá là kẻ tán nhân, chỉ là ái kiếm mà thôi... không cần thiết lãng phí trương đạo cụ trên người hắn.
— Diên Nhi, chúng ta đi — Lục Châu vung tay.
Từ chỗ không xa, lâm ở giữa truyền đến tiếng rít lên.
Quái vật lớn tọa kỵ Bệ Ngạn chạy tới.
Âm thanh trầm thấp khiến bách thú rừng rậm kinh hồn tán loạn khắp nơi.
Bách thú chi vương khí thế uy nghi, khiến người ta lạnh run.
Giang Ái Kiếm kinh hãi, vội thu tay lại, lặng lẽ lăng không lật mình, rón rén lách mình tránh đi khỏi phong mang của Tiểu Diên Nhi.
— Hóa ra là vị cao nhân... — hắn thầm nghĩ.
Có truyền thuyết cấp tọa kỵ người, không khỏi là cao thủ danh chấn một phương. Lão tiên sinh dù tu vi yếu nhưng phía sau ngỡ không đơn giản.
Giang Ái Kiếm dù ái kiếm, vẫn càng yêu mệnh.
— Lão tiên sinh... Thánh Đàn vô cùng hung hiểm... ta khuyên hay đừng đi — Giang Ái Kiếm chắp tay, lơ lửng giữa không trung thỉnh cầu.
— Lão phu tự có tính toán.
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên, cưỡi lên Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn giơ nanh múa răng.
Tiểu Diên Nhi nhìn Giang Ái Kiếm hừ một tiếng rồi cũng nhảy lên Bệ Ngạn.
Giang Ái Kiếm chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bay về phía Thánh Đàn.
Hắn sờ cằm, trầm tư:
— Đến cuối cùng ta có nên truy theo không?
— Nếu gặp phải lão ma đầu kia thì sao đây?
Giang Ái Kiếm lưỡng lự, trầm ngâm một lát rồi hạ quyết định:
— Ta không tham dự đánh phân tranh đấy... Đúng rồi, cứ chờ hắn chết, ta sẽ thay hắn nhặt xác.
Nói xong, hắn liền phi lên không, đuổi theo.
—
Bang.
Bang.
Trên Thánh Đàn, Đại Không tự phi liễn lơ lửng.
Còn có khoảng mười tăng nhân chắp tay trước ngực, không ngừng niệm kinh văn.
Ông ông niệm kinh thanh âm vang vọng, hướng bốn phía quanh quẩn.
Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi cách đó chút khoảng cách, nghe như tiếng muỗi vo ve.
Hắn không chọn tiếp tục tiến tới mà rơi xuống gần Thánh Đàn.
Thánh Đàn kiến trúc cực kỳ rộng rãi.
Nền móng cửa hiên thành hình khuyên quay chung quanh, có đến bốn mươi Bát Phiến Môn.
Quảng trường kéo dài vài dặm, bao trùm bốn phía.
Người bình thường không được tùy tiện đến gần.
Ngay khi Lục Châu bước vào Thánh Đàn, tiếng chuông loảng xoảng vang lên, làm lòng người khó chịu.
Lục Châu hơi đưa tay:
— Phật môn Đại Tĩnh Tâm Chú.
— Một nhóm hòa thượng tới đây làm gì — Tiểu Diên Nhi thầm nói.
Đại Tĩnh Tâm Chú có rất mạnh chấn nhiếp năng lực đối với địch nhân, là một loại niệm tụng tập thể, phát ra phạm vi lớn chiêu số, có thể chấn nhiếp đa số tu hành giả.
Chỉ có bộ phái Đại Không tự mới dùng chiêu này!
— An tâm chớ vội. Đại Tĩnh Tâm Chú nhiều lắm cũng chỉ niệm tụng năm lần — Lục Châu đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên trời.
Đây có thể là chuyện tốt.
Đại Tĩnh Tâm Chú có thể chấn nhiếp đa số tu hành giả.
Trước đó Lục Châu lo lắng mình bị Trí Mệnh Nhất Kích cảnh giới tạp vô pháp quần ẩu làm hại, nay điều đó không còn.
Chỉ có điều...
Hắn đang nghĩ, Đại Không tự luôn không quan tâm thế sự, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Từng tiếng chuông vang lên.
Đại Tĩnh Tâm Chú như vô số con ruồi ong vo ve quanh quẩn.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu... không biết những người đang hưởng thụ Đại Tĩnh Tâm Chú ấy tâm trạng ra sao.
Lâu sau, tiếng Đại Tĩnh Tâm Chú biến mất.
Cả khu vực Thánh Đàn lâm vào im lặng.
— Đi — Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi hướng bên trong Thánh Đàn tiến lên.
Tới quảng trường Thánh Đàn gần đó.
Không ai chú ý đến Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi.
Hai người thành công lẫn vào đám người.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào một tòa phi liễn gần bên:
— Là Ma Sát tông phi liễn!
Bên cạnh Ma Sát tông, trong quảng trường Thánh Đàn bốn phía còn phiêu đãng Chính Nhất đạo, Tịnh Minh Đạo danh môn đại phái cờ xí.
Quả nhiên... những tu hành giả chính đạo và ma đạo xung quanh sắc mặt khó coi, có người thở hồng hộc ngước nhìn trên không.
Lục Châu đảo mắt toàn cảnh Thánh Đàn.
Dưới Chân Thực Chi Nhãn quan sát, hầu như tất cả người đều trong trạng thái đối địch.
Nếu bại lộ thân phận, nguy hiểm sẽ vô cùng.
Muốn đem Chiêu Nguyệt ra khỏi thế lực lớn như vậy, chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn.
Ba tấm Không Có Kẽ Hở, ba tấm Trí Mệnh Nhất Kích đều đầy đủ.
Ngay lúc này, trên Thánh Đàn, một hòa thượng từ phi liễn bay ra, chậm rãi hạ xuống.
Chắp tay trước ngực, cà sa lấp lánh kim quang.
— Đại Không tự Không Huyền? — Có người kinh ngạc gọi.
Không Huyền từ từ hạ xuống, tiếng vang lên:
— Phương trượng có lệnh, lần này thịnh điển thánh nữ Chiêu Nguyệt giao cho Đại Không tự mang đi. Các vị thí chủ, thứ lỗi.
— Con lừa trọc! Thánh nữ đâu rồi mà bảo ngươi mang đi thì mang đi, để chúng ta Chính Nhất đạo ở đâu? — Một nhóm bào y nam tử chỉ tay về Không Huyền mà mắng.
PS: Tiếp tục xin phiếu đề cử.
Đề xuất Nữ Tần: Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Đế Tôn Vạn Người Mê