Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

Thương Thương... Cô Bé Láng Giềng!!!

Nơi tôi sinh ra tại một tỉnh lẻ của đất nước Việt Nam, đa phần là những mỏ than, nơi mà người ta nhìn thấy than nhiều hơn đất, ô tô chở than nhiều như kiến làm việc suốt ngày đêm, ngày mưa thì bẩn, ngày nắng thì bụi.

Chắc các bạn đoán ra quê tôi ở đâu rồi nhỉ? Gia đình tôi cũng có người làm việc cho cái nơi gọi là "Vàng đen của tổ quốc," đó chính là bố tôi. Gọi là "vàng đen" cho nó oách chứ thật ra làm việc ở đây vất vả lắm.

Tôi vẫn còn nhớ hồi nhỏ khi bố tôi đi làm về, tôi chạy ra đón ông là chỉ nhìn thấy có hai mắt trắng xóa và hàm răng trắng bóc mà thôi, còn đâu mặt dính toàn than đen xì.

Do nhiều năm công tác, ông hay làm tốt các công việc được giao, được đồng nghiệp tin tưởng, ông cũng có được một công việc tốt hơn vì thế gia đình tôi cũng khấm khá hơn.

Chắc nhiều bạn cũng có bố, mẹ hay người thân làm trong ngành này thì tôi nói qua các bạn cũng hiểu thôi.

Còn mẹ tôi, bà cũng không phải vất vả trong cái nơi "vàng đen" kia mà bà phải vất vả trong mấy mẫu ruộng cách nhà tôi hàng chục cây số.

Hồi ấy vì là nhà quê nên số thóc, gạo thu hoạch được ở mấy mẫu ruộng đó cũng không dám đem bán, vì đó là lương thực cho cả gia đình trong một năm.

Nghĩ lại thấy hồi đó mẹ thật là vất vả! Do nhà nước có chủ trương thu hồi ruộng đất để bán cho các doanh nghiệp để xây dựng cơ sở vật chất nên ruộng đất nhà tôi bị thu hết nhưng ngược lại họ cũng đền bù tiền đất cho mình.

Mẹ tôi là người có sĩ diện cao, không thích ăn bám chồng nên bà đã mua một suất ở chợ và bán một số mặt hàng để phục vụ đời sống.

Các bạn đã phần nào hiểu được gia cảnh nhà tôi như thế nào rồi chứ? Còn tôi, một thằng bình thường như bao người khác, nhưng tôi sống khá nội tâm và có thể nói là đa cảm, sớm nhận biết được hoàn cảnh nhà mình như vậy nên tôi rất ngoan, được thầy cô và bạn bè yêu quý, mấy người hàng xóm còn đặc biệt danh cho tôi là: "Hiền Như Đất."

Thực ra thì hồi đó internet, game online không phát triển như bây giờ nên chả có gì để mà chơi cả nên cũng chán, chỉ đâm đầu vào học mà thôi.

Còn bây giờ thì nhà nhà có net, người người chơi game online, có lần tôi vào một quán net nhìn thấy một thằng oắt con chắc chỉ năm, sáu tuổi thôi bắn Gunny ầm ầm, còn tôi thì mới đang tập bắn híc híc, quay sang phía bên kia, một thằng nhóc con chắc cũng chín, mười tuổi đang xem phim... XXX. Như thế này thảo nào bây giờ thấy trẻ con hư thế... Nghĩ lại thấy mình hồi đó còn ngoan chán.

Cho tôi hỏi một câu: "Các bạn hồi nhỏ có nhiều ký ức đẹp không, có tuổi thơ đẹp không?" Còn tôi thì hồi nhỏ có một ký ức và tuổi thơ đẹp lắm, trong cái ký ức và tuổi thơ ấy tôi đã có một mối tình với cô "Hàng Xóm". Cô hàng xóm xinh gái, da trắng, khi cười mắt híp lại, đồng thời hai má núm đồng tiền nhìn trông thật là đáng yêu, cô gái ấy có cái tên rất hay, dễ nhớ và dễ đọc. Cô ấy tên là: Thương Thương.

Tôi vẫn nhớ cái ngày nhà tôi chuyển nhà, đó là ngày 7/8/1998, cái ngày mà nhà tôi chuyển từ xóm ra ngoài mặt đường 18 ở. Người ta vẫn nói là nhà nào ở mặt đường ắt hẳn nhà đấy có điều kiện, vì đất ở ngoài mặt đường mắc lắm. Nhưng sự thật là đất đấy của ông bà nội tôi cho bố mẹ tôi chứ nhà tôi làm gì có tiền mà mua, tiền ăn còn chả đủ nữa là...

Phải mất gần một ngày gia đình tôi mới dọn hết đồ đạc sang bên nhà mới, mệt phờ râu!!! Mải dọn đồ nên tôi chưa kịp ngắm quang cảnh ngôi nhà mới này, thế là... vèo.. vèo.. tôi phi sang phía vạ bên kia đường 18 ngắm mặt tiền ngôi nhà của mình. Nhưng vừa quay lưng lại thì tôi thấy thất vọng tràn trề...

Nhà tôi một ngôi nhà cấp 4, chiều rộng chưa quá 5m nằm giữa hai ngôi nhà, bên phải là một ngôi biệt thự với cái cổng to đùng, bên trái là một ngôi nhà xây theo kiểu Trung Quốc cùng với cái cổng sắt to bằng chiều rộng ngôi nhà tôi...

Tôi nghe người ta nói bọn nhà giàu thường khinh người nghèo như nhà chúng tôi lắm, lúc đầu tôi chả tin đâu, nhưng sau hai tuần khi nhà tôi chuyển đến ở thì tôi mới bắt đầu thấy người ta nói rất đúng, hai tuần số ngày mà hai nhà láng giềng nhìn gia đình tôi với ánh mắt khinh miệt, tôi bắt đầu thấy chán ghét sống ở đây rồi...

Cũng có lần khi cả gia đình ăn cơm tôi cũng có hỏi bố mẹ:

- Bố mẹ ơi! Sao hai gia đình bên kia nhà mình sao cứ nhìn gia đình mình với ánh mắt khó chịu thế ạ? - Tôi vừa ăn vừa hỏi.

- Con ạ... Nhà mình là nhà nghèo còn nhà họ thì là nhà giàu, bọn họ có rất nhiều bạn bè sang trọng và nhiều tiền như vậy thì làm sao họ kết bạn với nhà mình được hả con - Bố tôi mặt có vẻ đăm chiêu trả lời câu hỏi của tôi.

- Sư bố nhà a mới tí tuổi đâu mà quan tâm tới chuyện người lớn làm gì, ăn cơm đi... Như ông cụ non ấy - Mẹ vừa cười vừa mắng tôi.

Với lại bố mẹ tôi cả hai đều đi làm đến tối mịt mới về thì họ chắc cũng không để ý cho lắm đâu, nhưng với tôi, một thằng học lớp 5 với những suy nghĩ rất ư là người lớn đã nhớ rất rõ nên bây giờ mới kể cho các bạn nghe.

Bố mẹ tôi đi làm hết cả, họ để tôi ở nhà trông nhà. Nhớ lại hồi xưa lúc còn ở trong xóm thì vui ơi là vui, chơi cả ngày không biết chán nào là: ném loong, nhắm mắt trốn tìm... Còn bây giờ chuyển ra ngoài này rồi thì chán chết, chả có ai mà chơi cùng híc híc.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện