Logo
Trang chủ
Chương 29

Chương 29

Đọc to

- Ê ku... Mày còn tiền không, tao vay một ít?
- Mày nói gì tao không hiểu? - Nó giả bộ ngây ngô.
- ĐM, tao bảo là có tiền không, vay một ít! - Tôi hét to vào tai nó.
- Ố.. ố, mày nói to thế tao làm sao nghe được!
- Thằng bớp Tân, mượn ít tiền thôi mà mày toàn đánh trống lảng, bạn bè như cục c*t ấy...
- Ấy.. ấy, chú em làm gì mà nóng thế... Tiền thì anh nhiều, nhưng có điều chú em... Phải.. Ngoan!
- Ngoan cái đít gì? - Tôi lơ ngơ.
- Thì mày gọi tao là bố này, thỉnh thoảng sang nhà nai tao đi học này, nếu mà rảnh hơn nữa thì mang cặp cho tao... hê.. hê!
- Này thì bố này, này thì nai đi học này! - Tôi lấy cái cặp đập thùm thụp vào nó.
- Á.. hự... thôi tao xin, đau quá... Thế mày định vay bao nhiêu?
- Hai... Hai... - Tôi giơ 2 ngón tay lên. Chưa kịp nói hết câu nó đã nhảy vào họng tôi.
- Hai trăm đồng hả? Ok có liền, mày không phải trả đâu, tao bo-a cho mày đấy.
- Không phải 2 trăm mà là 2 xịch!
- Cái gì... 2 xịch... á, chịu thôi, không có. Mày có việc gì mà cần lắm tiền thế?
- Mày không có thật à? Chán nhỉ... Tao gặp phải cướp trên giàn mướp mày ơi!
- Là sao?
- Thì hôm nọ tao sang lớp Ngọc Hiếu xin lỗi, nàng bảo là phải dẫn nàng đi ăn chè + thêm 2 người bạn của nàng nữa thì nàng mới chấp nhận lời xin lỗi của tao... Híc.. híc...
- Ha.. ha... Sướng nhá, được đi chơi với người đẹp, nhất mày rồi còn gì... Ước gì mình được như anh ý... Ha.. ha
- Sướng cái gì, tao đang không có tiền đây, với lại nhỡ thằng CB nhìn thấy chắc tao đi...
- Sợ gì... Tao bây giờ hơi bị máu đánh nhau đấy, không phải sợ thằng CB nữa đâu. Vì người đẹp, chịu khó ăn trộm tiền của Gấu đi.
20 ngàn, một số tiền không nhỏ đối với tôi, hồi đấy tiền có giá trị lắm, 20 ngàn mua được đủ thứ. Mỗi sáng tôi chỉ được 1 ngàn ăn sáng, nếu mà nhịn đói thì phải 20 ngày mới gom đủ được, không biết bao giờ nàng mới nói đi nhỉ? Mà nàng bảo có 2 người đi, cộng thêm tôi và nàng nữa là 4 người, vị chi 2 ngàn 1 cốc chè, còn bim bim nữa... 20 ngàn chưa chắc đã đủ, nếu mà thiếu thì có mà ê mặt. Nghĩ đến là tôi thấy đau hết cả đầu. Tôi nhớ đến lời thằng Tân nói là ăn trộm tiền của mẹ, nhưng tôi sợ lắm, bị bắt có mà xong phim, tôi đành phải nghĩ cách khác.
- Mẹ ơi... Mẹ có mệt không, con đấm lưng cho mẹ nhé? - Tôi xà vào lòng mẹ nũng nịu.
- Hôm nay có bão hay sao ấy nhỉ, mà con trai tôi lại ngoan đột xuất thế này?
- Con trai mẹ lúc nào mà chả ngoan!
- Chắc lại làm chuyện gì xấu nên bây giờ nịnh tôi phải không? Bố con anh chỉ được cái giống nhau!
- Mẹ... con không giống bố thì giống ai? Mẹ... con xin 20 ngàn! - Vừa nói, tôi xòe tay ra trước mặt mẹ.
- Sáng nào tôi chả cho 1 ngàn ăn sáng rồi còn gì, xin làm gì nữa.
- Con nộp quỹ lớp mẹ ạ... mẹ mà không cho cô giáo đuổi học con đấy! - Tôi dọa mẹ.
- Có thật không, hay xin tiền đi vào quán nét, lần trước ăn đòn chưa kinh à?
- Thật mà mẹ... Con lừa mẹ làm gì?
- Đây, 20 ngàn đây, cầm lấy mà nộp đi, mấy hôm nữa họp phụ huynh tôi hỏi mà không phải anh chết với tôi.
- Vâng... con cám ơn mẹ...
Cầm 20 ngàn trong tay, tôi thấy thật có lỗi với mẹ và bản thân. Có lỗi với mẹ đó là tôi đã lừa dối mẹ, có lỗi với bản thân là tôi đã phải làm khổ cái mồm nói bã bọt mép mẹ mới cho, nhưng tất cả việc làm này là vì ai chứ... Tất cả là vì nàng đấy... Vì cái giao kèo của tôi với nàng đấy... híc.. híc...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tháng 7 và nhà hàng xóm...
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN