Buổi sinh hoạt đầu tiên cô giáo cho ngồi đến gần 12 giờ mới được về, cả trường người ta về hết chỉ còn lại mỗi lớp tôi, may mà bác bảo vệ vào nhắc cô giáo thì cô giáo mới cho về ấy, không thì còn ở lại nữa. Vì về muộn nên việc lấy xe khá là đơn giản không phải bon chen như mọi ngày, nhưng thật là đen đủi cho tôi xe đạp của tôi đã bị bục lốp, đã muộn thì chớ lại còn bị hỏng xe nữa (nhà tôi cách trường 5km). Giữa trời nắng gay gắt của buổi trưa hè tôi dắt xe từ cổng trường ra ngoài đường để tìm chỗ sửa xe, nhưng vào cái giờ này thì ai còn làm việc cơ chứ, họ còn phải nghỉ trưa nữa chứ. Tôi có qua mấy tiệm sửa xe gần nhất nhưng tôi chỉ nhận được từ họ cái lắc đầu, thật là xui xẻo tôi đành dắt bộ với suy nghĩ: Có khi đến 1h mới về tới nhà, nhưng có điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi, có một thiên sứ đã giúp đỡ tôi trong hoạn nạn này. Vâng! Thiên sứ ấy chính là em.
- Sơn ơi xe cậu bị làm sao thế?? - Tiếng của em phát ra ngay sau lưng tôi bất giác tôi ngoảnh người lại.
- À... xe tớ bị bục lốp...
- Sao cậu không đem qua mấy tiệm kia để sửa??
- Tớ có đem qua nhưng bây giờ muộn rồi người ta không sửa!
- Cậu định dắt bộ về sao???
- Tớ... tớ...
- Thôi cậu lên xe tớ đi!
Tôi lưỡng lự chả nói lên lời
- Trời ạ! Cậu đứng đấy làm gì hả? Cậu có muốn 2 đứa chúng mình ốm vì nắng không???
Tôi đành phải nghe theo lời em, tôi không thể nài em được vì em không biết giữ xe của tôi chạy song song cùng xe em, vì vậy tôi để em nài còn tôi kéo theo cái xe xịt lốp của mình. Cũng may nhà à nhà tôi và nhà em cùng chung một con đường, suốt dọc đường đi em và tôi chả nói với nhau câu gì em vẫn cứ đạp còn tôi thì vẫn cầm cái xe của mình chạy song song với xe em, trời thì càng lúc càng nắng to và chiếc áo đồng phục của em đã bị ướt một khoảng ở lưng do mồ hôi tiết ra, dần dần đai của chiếc áo ngực của em hiện ngay ra trước mắt tôi, bất giác tôi nhìn chằm chằm vào đấy, người tôi như đông cứng lại, mặt mũi đỏ bừng trời đã nóng nhưng người tôi còn nóng hơn.
Tuổi 16 cái tuổi mà con trai, con gái đã biết tò mò về giới tính và tôi cũng không phải là ngoại lệ, ngoài việc vào quán net đánh điện tử ra tôi còn biết vào các trang web đen... Để làm gì thì các bạn biết rồi đấy, tôi cũng bắt đầu thấy cơ thể mình phát triển ở những vùng nhạy cảm và đặc biệt là tôi đã bắt đầu chú ý đến những đường cong gợi cảm của các bạn nữ nhưng đa số là tôi toàn nhìn trộm, cụ thể như những chiếc áo ngực ẩn ẩn hiện hiện bên trong chiếc áo trắng tinh khôi, cả khi các bạn gái vô ý ngồi xuống để lộ 1 khoảng lưng... Vì vậy mà tôi không thể ngăn cản được con quỷ dục vọng đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi đặc biệt là bộ óc, nó đã điều khiển tôi làm 1 việc thật là bỉ ổi đối với em đối với một thiên sứ đã giúp tôi trong hoạn nạn, tôi thật là biến thái phải không các bạn! Tiếng phanh kít phát ra từ xe của em đã đưa tôi trở về thực tại.
- Sơn ơi... tới nhà tớ rồi... cậu chịu khó dắt bộ 1 đoạn nhé!!
Tôi chả nói chẳng rằng cứ ngồi đực lên yên xe của em mà không chịu xuống, tôi thấy thật có lỗi đối với em, mặt mũi tôi đỏ bừng mồ hôi tuôn ra như mưa, không hiểu được hành động của tôi là như thế nào em lên tiếng
- Sơn... cậu sao vậy... cậu bị ốm à sao mặt đỏ bừng vậy??
- Tớ... tớ không sao, thôi Ngọc Hiếu vào nhà đi tớ dắt bộ cũng được còn 1 đoạn ngắn thôi mà!
Chia tay em tôi dắt chiếc xe của mình trên con đường nhựa nóng bỏng đi được một đoạn theo quán tính tôi quay đầu lại phía nhà em. Em vẫn đứng đấy nhìn tôi. Lẽ nào em vẫn còn quan tâm đến tôi? Liệu đó có phải là sự quan tâm của bạn bè học cùng lớp với nhau? Hành động của em làm tôi thấy khó hiểu. Tôi quyết định gác quá khứ của em với tôi sang một bên để bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một tình bạn trong sáng của tuổi học trò với em nhưng trong lòng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm. Thời gian thử thách giành cho tôi là 3 năm học cấp 3, liệu trong 3 năm học đó liệu tôi có đủ can đảm để thộ lộ tình cảm của mình suốt 2 năm qua không???
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị