Logo
Trang chủ
Chương 59

Chương 59

Đọc to

Hồi trước, tôi là đứa cực ghét đọc truyện. Cứ thấy mấy quyển truyện dày cộp toàn chữ là chữ là tôi đã thấy ngán tận cổ, chứ đừng nói đến chuyện đọc. Tôi thích đọc truyện tranh hơn, xem hình ảnh cho nó sinh động. Nhà tôi thì lại có rất nhiều truyện chữ, vì chị tôi học trên Hà Nội, mà trên đó sách lậu rẻ bằng nửa sách nhà xuất bản nên chị mua rất nhiều. Cứ mỗi lần chị về là mang cả một ba lô toàn truyện, chủ yếu là cho mẹ tôi đọc. Còn thằng học dốt văn như tôi thì làm sao mà có hứng thú với chúng được cơ chứ, khi mà những câu chuyện trong mấy quyển Văn ở trường như "Tắt Đèn" của Ngô Tất Tố... đọc đã ngán tận cổ rồi, học xong còn phải viết bài văn về tác phẩm ấy nữa. Bởi vậy tôi cứ nghĩ mấy quyển truyện chị mang về cũng chỉ có nội dung tương tự như mấy truyện tôi học ở trường thôi.

Các cụ có câu "Ghét của nào trời trao của ấy", quả không sai. Đã có một cuốn truyện làm thay đổi suy nghĩ xấu xa của tôi về những cuốn truyện mà chị tôi đã cất công mang từ Hà Nội xa xôi. Đó là cuốn "Yêu anh hơn cả tử thần" của tác giả Tào Đình, một nữ tác giả trẻ người Trung Quốc được rất nhiều độc giả Việt Nam yêu mến vì truyện của chị viết rất hay, nhẹ nhàng nhưng lôi cuốn người đọc theo từng diễn biến của câu chuyện. Lần đầu tiên tôi đọc hết một cuốn truyện nhiều chữ đến vậy. Đọc truyện mà tôi như hòa mình vào câu chuyện, hồi hộp với những tình tiết xảy ra. Đọc, đọc và đọc, tôi say sưa đọc vì cuốn truyện quá hay và muốn biết kết thúc của nó như thế nào, nên tôi đọc rất nhanh, chỉ hai ngày là xong. Không dừng lại ở cuốn "Yêu anh hơn cả tử thần", tôi bắt đầu quan tâm đến những cuốn truyện của chị tôi hơn và nghe theo lời quảng cáo hay như Dr. Thanh của mẹ, tôi đọc cuốn truyện thứ hai, đó là cuốn "Nguyên Ơi!" của tác giả Lê Hải Triều. Đây là một câu chuyện có thật được viết bởi một người cha, một người yêu thương con cái hết mực. Ông viết lại những ngày vất vả trong công việc, chiến đấu để giành lại sự sống cho con trai mình bị bệnh hiểm nghèo, nhưng Nguyên vẫn ra đi trong sự tiếc nuối của mọi người. Phải nói là câu chuyện này quá hay, các bạn hãy tìm đọc và cảm nhận nhé!!!

Cứ thế, những cuốn truyện của chị tôi đã được tôi đọc hết, và tôi đã tìm được thú vui riêng cho mình, đó là đọc truyện. Những cuốn truyện về chủ đề tình yêu đọc xong tôi thấy thèm được yêu, còn về chủ đề đời sống thường ngày như "Nguyên Ơi" của Lê Hải Triều, "Khát Vọng Sống Để Yêu" của Nguyễn Hồng Công, nó cho tôi thấy giá trị của cuộc sống, nó làm tôi biết yêu thương mọi người khi họ còn ở bên mình. Mỗi thể loại đều đem lại cho tôi những cảm xúc khác nhau. Tôi thường đọc truyện vào những lúc rảnh rỗi, có khi mang cả đến lớp để giờ ra chơi đọc.

- Ê.. Sơn xì! Làm gì vậy, ra chơi rồi mà! – Vân hỏi tôi.

- Mày có bị mù không? Không thấy tao đang đọc truyện à???

- Truyện gì thế??? - Nó vừa hỏi vừa lấy tay kéo đầu cuốn truyện lên.

- Làm cái gì thế, đi ra chỗ khác chơi để tao đọc truyện!

- Ông làm gì mà khó tính thế, tôi chỉ muốn biết tên của cuốn truyện là gì thôi mà!

- Xin lỗi em chỉ là con...

- Hả??? Ông kiếm đâu ra cuốn này vậy, tôi tìm mua mà không có!

- À.. Thấy ở nhà thì mang ra đọc thôi!

- Khi nào đọc xong cho tôi mượn nhé!

- Nghĩ đã...

- Nghĩ ngợi gì nữa??

- Nghĩ xem mặt mày còn tem bảo hành không, nhìn mặt mày tao thấy gian gian.. hehe

- Yên tâm, mặt này mai mới hết đát (date), ông cho tôi mượn nhé, con trai gì mà ki bo thế!

- Ừ.. Khi nào đọc xong tao cho mượn! Mà mày cũng thích đọc truyện cơ à?

- Ông hỏi kì, con gái ai chả thích đọc truyện!

Giữ đúng lời hứa của mình, khi đọc xong cuốn "Xin Lỗi...", tôi cho nó mượn với lời đe dọa: Mất đền gấp ba so với giá tiền ở bìa. Nói là dọa nó cho oai thôi, chứ nếu mà nó làm mất thật thì chỉ đấm nó vài cái cho bõ tức thôi, chứ ai lại đi lấy tiền của con gái bao giờ. Tôi bắt đầu cho nó mượn những cuốn truyện của tôi, nhưng chỉ được mượn một quyển, không hơn không kém. Tôi cho nó mượn truyện là có ý đồ hết đấy, không phải là cho mượn suông đâu. Ý đồ của tôi là những lúc kiểm tra thì nó phải cho tôi xem bài, đặc biệt là môn văn và những môn học thuộc. Những tình tiết trong truyện được chúng tôi đem ra bình luận.

- Mày đọc truyện "Xin Lỗi..." xong rồi có thấy hay không??

- Hay thì có hay, nhưng đoạn kết cứ làm sao ấy!

- Làm sao là làm sao, loại người như thế chết là đúng!

- Ông này sao vô tâm thế nhỉ, thế còn ông, ông thấy truyện ấy hay không??

- Ờ.. Truyện rất hay.. Nhất là những cảnh... – tôi ngập ngừng.

- Cảnh gì???

- Cảnh.. abc.. xyz... Haha

- Chết rồi! Mình ngồi ngay với một con Dê Cụ, cuối tuần này phải xin cô đổi chỗ thôi.. hu.. hu

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sai Thế
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN