Logo
Trang chủ

Chương 64

Đọc to

Đã có những lúc trong thâm tâm, tôi thầm gọi em là thiên thần, một thiên thần mà tôi đã tự tay xây dựng bằng tình yêu đơn phương suốt bốn năm trời. Em là một thiên thần trong sáng và thuần khiết, trong sáng như một tờ giấy trắng tinh không một vết mực nào. Tôi sợ nếu tôi tỏ tình, tôi sẽ làm vấy bẩn cái tờ giấy ấy mất. Nhưng tôi đã nhầm, một sự nhầm lẫn đến chết người, các bạn à! Cái vẻ trong sáng và không tì vết ấy, tất cả chỉ là do tôi tự tạo ra cho em. Thực chất, em không xứng đáng được tôi tôn vinh như một thiên thần, vì tôi đã biết được sự thật về em, một sự thật đã phá tan tình yêu mà tôi dành cho em suốt bốn năm qua. Như vậy, thiên thần của tôi đã bị cụt cánh. Thiên thần mà mất đi đôi cánh, thì còn được gọi là thiên thần nữa không???

Tùng... Tùng... Tùng... Năm phút ít ỏi của giờ ra chơi đã đến.

Lớp tôi được "ngự trị" trên tầng ba, tầng cao nhất của trường. Học ở cái tầng ba này, mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng. Lạnh bởi vì các ô cửa kính đều bị mất hết cả, mùa đông đóng cửa cũng như không. Nóng bởi vì ở trên cao quá, cây không thể mọc cao đến như vậy để che nắng cho lớp học được. Nhưng các bạn đừng thấy tôi kể khổ như vậy mà vội kết luận học ở tầng ba là khổ nhé. Khổ thì có khổ, nhưng mà vui cực. Chả giấu gì các bạn, lớp tôi nằm ở cuối dãy ba tầng, mà ngay bên cạnh hành lang trước cửa lớp tôi, nhìn chếch theo phía tay phải là nhà WC nữ. Lớp tôi, bọn con trai bựa khỏi phải nói. Liệu tôi học cùng ba năm với tụi nó, tôi có được coi là bựa không nhỉ? Hehe... Các bạn có biết chương trình "Ô Cửa Bí Mật" trên kênh VTV3 lúc 12h trưa chủ nhật hàng tuần không? Tại sao tôi lại nhắc tới chương trình này mà lại không nhắc đến các gameshow khác của đài truyền hình Việt Nam? Cái gì thì cũng có cái ý nghĩa của nó. Tôi nhắc đến chương trình này vì nó có một cái đặc biệt, cái đặc biệt ở đây là câu nói quen thuộc của MC Trần Ngọc: "1, 2, 3 mở!"

- Chúng mày ơi, ra lan can chơi đê! - Tiếng bọn con trai lớp tôi vang lên khi đến giờ ra chơi.

Nghe thấy tiếng hô hào như vậy, cả lớp với 23 thằng con trai chạy ra lan can đứng kín cả lan can, và những cặp mắt hau háu chờ các bạn nữ sinh vô ý vào nhà WC quên đóng cửa, rồi chờ các bạn ấy ra, và cả lũ bọn con trai lớp tôi đồng thanh hô to: "1, 2, 3 mở!". Quả thật tôi là con trai mà tôi còn phát ngượng khi đứng cùng bọn nó. Nhưng mà lúc ra chơi tôi mà không ra đứng cùng với bọn nó, chắc bọn nó cho tôi là thằng "hai phai" thì chết dở! Chưa dừng lại ở trò "Ô Cửa Nhà WC Bí Mật", chúng tôi còn chơi trò "Hất Nước Giấu Tay". Nếu bình thường các bạn đang đi ở đường mà bị hất nước, thì các bạn có tức không? Ngay cả tôi, tôi cũng thấy tức. Nhưng tôi còn tức thay cho các bạn bị mấy thằng lớp tôi hất nước vào người, vì bọn nó không dùng nước sạch mà dùng nước giặt dẻ lau bảng. Đôi khi tôi cũng khuyên can bọn nó, nhưng vô ích thôi, ngay cả tôi bọn nó còn hất nước nữa là. Tôi chả hiểu chúng nó có phải học lớp 12 không nữa, mà chúng nó lại chơi cái trò vớ vẩn này. Ở đời bao giờ cũng có quy luật nhân quả cho những hành động thiếu suy nghĩ. Những việc làm ấy của lớp tôi dẫn đến hậu quả là...

Bị nhiều lớp ghét...

Thầy cô giáo ghét...

Điểm sổ đầu bài lúc nào cũng bét...

Vì thế, cô giáo chủ nhiệm lúc nào cũng phải hét...

Lớp tôi thực chất không phải như vậy, bọn nó đều tốt hết cả. Vì bọn nó đã thi được vào cấp 3 công lập, thì đứa nào mà chả ngoan, học lực khá trở lên. Nhưng do mấy phần tử cá biệt ở trong lớp gây nên, chúng nó bày ra những trò vớ vẩn đó, và bọn con trai lớp tôi a dua theo. Thử hỏi xem, nếu không có bọn nó, thì lớp tôi đâu đến nỗi bết bát như vậy. Nói gì thì nói, nhiều lúc chả hiểu bọn nó bị làm sao, mà chả thèm chơi những trò đó nữa, mà ra lan can ngồi chém gió với nhau.

- Lớp mình chả có con nào xinh, chúng mày nhỉ??

- Lớp mình toàn những con trông ất ơ bỏ mẹ!

- Ơ! Ngọc Hiếu nhìn cũng xinh mà! - Tôi lên tiếng.

- Ngọc Hiếu mà xinh, nó chỉ được cái trắng thôi!

Đề xuất Tiên Hiệp: Đô Thị Cổ Tiên Y
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN