Giữa học kì I lớp 12, cô giáo chủ nhiệm quyết định "cải tổ nội các", đổi hết chỗ ngồi và thay toàn bộ tổ trưởng. Mục đích là vì lớp tôi bị nhiều thầy cô trong trường chê là ồn ào như cái chợ. Vậy nên, cô xếp hết con gái ngồi với nhau, con trai cũng vậy, bọn giỏi ngồi với bọn giỏi, bọn dốt ngồi với bọn dốt. Tôi, một người hai năm trời ngồi bàn thứ ba từ trên xuống, bây giờ bị chuyển xuống ngồi bàn gần cuối vì lý do... tôi cao quá, che hết tầm nhìn của các bạn ngồi sau.
Tôi thầm cảm ơn cô giáo chủ nhiệm, cô đã giúp tôi thoát khỏi cảnh suốt ngày nhìn từ đằng sau em với vẻ mặt đăm chiêu và đôi lúc thở dài vì quá thất vọng về những việc em đã làm trong thời gian qua.
Cô giáo sắp xếp con trai ngồi với nhau, thế là bàn tôi bỗng dưng có thêm ba thằng đực rựa nữa. Tôi không còn ngồi với cái Vân nữa. Ngồi với nó hơn hai năm trời, đôi khi cũng có lúc thấy ghét nhau, muốn đổi chỗ cho thay đổi không khí. Nhưng hai năm đó, những bài kiểm tra 1 tiết, 15 phút của những môn học thuộc lòng, toàn là nó giở sách, giở vở, còn tôi làm nhiệm vụ canh thầy cô giáo cho nó. Bây giờ không ngồi với nhau nữa, những ngày tháng còn lại của thời học sinh tôi phải chiến đấu với những môn học thuộc sao đây?
- Vân ơi! Ngồi chỗ mới vui không?
- Hu... hu, ngồi đây chán chết! Thích ngồi với Sơn hơn!
- Tớ ngồi đây cũng chán lắm, bàn toàn con trai, không có đứa con gái nào để bắt nạt! Hay Vân xin cô chuyển sang bàn tớ ngồi đi!
- Cô giáo không cho đâu!
- Thế Vân có muốn sang bàn tớ không?
- Tất nhiên là có rồi!
- Được rồi, để tớ lo vụ này!
Tôi quay sang nói chuyện với thằng ngồi cạnh tôi để thỏa thuận về việc đổi chỗ.
- Hiển! Mày đổi chỗ cho cái Vân được không?
- Tao ngồi đâu mà chả được! Đổi thì được, nhưng chắc gì cô giáo đã đồng ý!
- Mày lên chỗ cô giáo, bảo là em ngồi đây hay nói chuyện với tao, nên xin chuyển ra chỗ cái Vân!
- Nghe cũng có lý phết nhỉ! Thế Vân nó có chịu đổi không?
- Nó chịu...!
Rồi tôi sang chỗ cái Vân ngồi, thông báo cho nó biết tình hình về việc đàm phán đổi chỗ ngồi. Thế là hai đứa chúng nó, một trai một gái, lật đật đi lên bàn giáo viên để nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm. Tôi ngồi dưới mà hồi hộp kinh khủng, nhìn lên trên chỗ chúng nó chỉ thấy cái lắc đầu từ cô, còn hai đứa nó thì nói không ngừng. Không biết cái mồm của cái Vân dẻo hay mồm của thằng Hiển dẻo mà đã làm cho cô giáo đồng ý.
- Sơn ơi! Thành công rồi! Tớ lại được ngồi với Sơn!
- Mình lại ngồi với nhau à! Chán nhỉ??
- Không thích ngồi cùng Vân nữa hả! Vậy để Vân lên xin cô cho Vân ngồi chỗ cũ!
- Có giỏi thì đi lên mà xin xem có bị cô vả cho không, hehe... hehe!
Đề xuất Voz: Tâm sự " cây trúc ma "