Logo
Trang chủ

Chương 67

Đọc to

Chúng tôi một tốp gồm năm người: Tôi, Thành, Thắng và hai đứa bạn thằng Thắng, đi với nhau cười cười nói nói, đi đến đâu là inh ỏi chỗ đó. Đứa thì đánh võng, đứa thì bốc đầu, còn riêng tôi, tôi đang dự tính một việc quan trọng. Thằng Thắng đạp xe ở cuối cùng, tôi thì ở giữa, tôi đạp chậm lại, chờ nó đi cùng.

- Nhanh mày! Sao đi chậm thế!

- Tao hơi mệt!

- À! Thắng này, chuyện mày kể sáng nay là thật hay đùa vậy!

- Mày thấy tao là người hay đùa lắm à!

- Nhưng mà tao thấy Ngọc Hiếu ngoan hiền, thì sao làm chuyện đó được!

- Vâng! Ngoan mà mất tr...

- Ê! Thắng – thằng Thành nháy mắt cho thằng Thắng là không được kể nữa.

Tôi là một người rất tinh ý, nhìn hành động của bọn nó là tôi biết tất cả những điều mà thằng Thắng nói đều đúng hết.

Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, lối sống Tây hóa đã du nhập vào Việt Nam, người Việt Nam đã không còn coi trọng cái "ngàn vàng" của con gái nữa. Nhưng đất nước có thay đổi thì mặc kệ đất nước, tôi vẫn sống theo phong cách của mình, là coi trọng cái "ngàn vàng" ấy hơn cả. Nhiều lúc bọn tôi nói chuyện phiếm với nhau, và đề tài chính thường là về bọn con gái, bàn tán xem con này mất hay chưa mất. Có thằng hỏi tôi là: "Nếu trong đêm tân hôn biết vợ không còn, mày sẽ làm gì?" Chả cần suy nghĩ, tôi cũng có ngay câu trả lời trong đầu, đó là: "Trả về nơi sản xuất". Vì vậy, khi biết được sự thật về em, tôi rất, rất tức giận! Liệu tôi có phải là một thằng đàn ông cổ hủ và độc đoán hay không??
 

Đề xuất Giới Thiệu: Hổ Hạc Yêu Sư Lục
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN