- Sơn xì! Bơi xong chưa mà không thay quần áo đi ngồi đây làm gì!
- Ờ! Mà thay ở đâu thế, tao tìm không thấy ở đâu cả?
- Ở gần mấy cây dừa ngoài kia kìa!
Lại chỗ cô giáo lấy đồ để thay, tôi chán nản tiến tới nơi thay đồ với tâm trạng không được vui.
- Thằng kia! Quay lại – tiếng bác trông nơi thay đồ gọi tôi khi tôi vừa bước chân vào đó.
- Bác gọi gì cháu ạ?
- Vào đấy làm gì?
- Bác hỏi lạ thật! Cháu vào thay đồ mà!
- Thế hả! 5 ngàn một lần vào!
- Vào thay đồ cũng phải mất tiền ạ!
- Chứ sao nữa! Chả nhẽ chúng tao xây cái phòng thay đồ này để làm từ thiện sao?
Đúng là khu du lịch có khác cái gì cũng tiền tiền và tiền, tôi lục hết 4 túi mới được 4 ngàn lẻ còn rách nữa chứ, thực ra tiền tôi để ở túi khác trong balo có ai ngờ đâu là vào đây cũng phải trả tiền đâu.
- Dạ! Cháu còn đúng 4 ngàn lẻ bác cầm tạm!
- 5 ngàn là 5 ngàn! Không mặc cả!
- Cháu còn mỗi từng này thôi! Bác giúp cháu đi, lớp cháu sắp đi rồi!
- Thôi được rồi! Nể tình mày còn là học sinh nên tao giảm giá cho 1 ngàn nhưng mà vào nhanh rồi ra đấy, tao mà thấy lâu là tao vào lôi cổ mày ra đấy!
Đúng là ông già lắm chuyện người ta vào thay một phát xong luôn chứ ai còn ở trong đấy là gì, tôi cắm cổ cắm đầu phi vào phòng nhưng ai ngờ rằng ở đây lại phân ra 2 khu, một khu dành cho nam, một khu dành cho nữ, tôi lại đâm đầu vào khu dành cho nữ mới chết chứ.
Vừa bước chân vào khu thay đồ nữ người tôi như chết lặng, quần áo để thay trên tay rơi xuống, mắt thì mở to hết cỡ vì tôi đang lạc vào chốn thần tiên mà các thần tiên đang thay quần áo nữa chứ. Có thần tiên lấy tay che ngực, có thần tiên lấy áo che một phần thân thể của họ còn lại đa số thần tiên đều kêu lên...
- Á.. á... á..
Chả hiểu sao khi nghe thấy những tiếng hét đó tôi không những không chạy đi mà còn đứng chôn chân ở đó, hay là vì tôi quá háo sắc nên muốn đứng lại đó tiếp tục nhiên nhưng điều đó chưa hẳn đã đúng vì trong người tôi vẫn còn một chút gọi là liêm sỉ. Chỉ khi có một bà cô hắt chậu nước vào mặt tôi và ông già hắc ám thu vé chạy vào thì tôi mới trở về hiện tại.
- Có chuyện gì mà ồn ào thế?
- Á.. à.. lại là mày à? Mày có mù hay không mà không nhìn thấy đây là khu thay đồ của con gái hả?
- Cháu.. cháu.. không để ý!
- Mắt mày để lên trán à cái biểu tượng lù lù thế này! Thôi không nói nhiều theo tao lên phòng quản lý bãi biển!
- Bác.. ơi. cháu xin bác.. bác tha cho cháu!
- Thôi anh à! Tha cho cháu nó đi! Chắc nó không cố ý đâu! – tiếng một người phụ nữ trung tuổi lên tiếng bảo vệ tôi.
- Thôi được rồi! Tha cho mày đó! Giờ thì biến ngay ra khỏi chỗ này...
Tôi cuốn gói quần áo mà chưa kịp thay chạy mất hút, cũng thật là may là lớp tôi tụ tập cách chỗ hiện trường mà tôi gây án khá xa nên không ai biết cả. Nếu mà trong lớp có ai biết chắc tôi bắt xe mà về một mình quá!
...
Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cuộc chơi đã sắp tàn đó là lúc chúng tôi chuẩn bị hành lý để về nhà sau một ngày đi chơi vui vẻ. Đáng nhẽ ra là lớp tôi dự tính thuê nhà nghỉ để ở qua đêm sáng mai về vì buổi tối ở đây rất đẹp và còn nhiều trò chơi nữa. Nhưng các bậc phụ huynh là một bộ máy làm việc không ngừng nghỉ họ nghĩ ra các tình huống nguy hiểm như là sau một đêm, một số người trong lớp chúng tôi có khả năng lên chức... Các bậc phụ huynh cứ yên tâm là trong lớp ngoài Ngọc Hiếu của tôi ra là xinh thôi còn lại toàn Lacoste thôi, giả sử cứ cho ngủ lại một đêm đi khi mà tối đến bọn con trai chúng tôi mò sang có khi gặp phải đàn cá sấu bò ra cắn bọn tôi chết tươi ngay.
Đề xuất Tiên Hiệp: Cao Võ Kỷ Nguyên